Hứa Tri Vụ không ngờ đến hắn trả lời như vậy, ngẩn người một hồi.
Trong thâm tâm nàng, ca ca không phải người dễ động lòng, vậy nên nàng không tưởng tượng ra người ca ca thích có dáng vẻ thế nào.
Nhưng sự kinh ngạc trong phút chốc đã bị tò mò lấn át, Hứa Tri Vụ liên tục hỏi: "Là ai? Muội có biết không? Là cô nương ở kinh thành à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy vẻ mặt nàng thể hiện sự thích thú, Tạ Bất Quyện xoa xoa đầu tiểu cô nương, cười vô cùng dịu dàng: "Ca ca thích A Vụ đó."
Sự tò mò kia của Hứa Tri Vụ bất ngờ bay mất: "Cái gì chứ, muội đâu có hỏi chuyện này."
"Vậy thì không có."
Thì ra, Tạ Bất Quyện thử xem thái độ của Hứa Tri Vụ.
Một là thử xem nàng có để ý việc trong lòng hắn có người khác hay không, hai là xem phản ứng của nàng khi hắn bất ngờ "thông báo" sẽ thế nào.
Kết quả không hề bất ngờ. Tuy Hứa Tri Vụ ỷ lại hắn, nhưng trước giờ chỉ xem hắn là ca ca, thuần túy là ca ca.
Hiện giờ Hứa Tri Vụ là người nổi tiếng ở Biền Châu, nếu cưỡi ngựa ra phố sẽ bị người đi đường nhìn chăm chăm, vì vậy nàng đi xe ngựa ra phố cũ lúc trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng xốc mành xe ngựa lên, dựa người về phía sau, vươn ngón tay chỉ về phía cảnh trí hai bên đường phố, dạt dào hứng thú nói với Tạ Bất Quyện: "Nhà này là cửa hàng nước lê mới mở, muội đã uống nhiều lần, đặc biệt ngọt thanh, lại đỡ khát, thật sự ngon lắm."
"Còn có cửa hàng rượu này, rượu chưng cất rất khó mua được, những loại rượu dễ bán trong tiệm không phải là rượu ngon…"
"Ca ca mau xem nè, tửu lầu này huynh còn nhớ không? Hồi đó chúng ta đi ăn, cảm thấy nó mắc lại khó ăn, không đáng giá. Năm ngoái đổi một ông chủ mới, còn có một đầu bếp mới, bây giờ làm ăn rất tốt đó."
Tạ Bất Quyện liền cúi người sát xuống, đến gần hơn, mùi hương ngọt ngào trên người Hứa Tri Vụ lại toả ra, ánh mắt Tạ Bất Quyện hơi dao động, không tiếng động mà cách xa nàng một chút.
Bây giờ đỡ hơn tối hôm qua, không có men say quấy phá, tinh thần hắn vững vàng hơn nhiều.
Quả nhiên có thể thấy được, tối hôm qua là kích động.
Mà Hứa Tri Vụ không hề phát hiện, cứ liên tục nói về cửa hàng, so với người đã rời xa ba năm mới về như Tạ Bất Quyện, Hứa Tri Vụ có vẻ hào hứng hơn, nói đến mặt này hớn hở, kể ra những món nàng thích, không giấu nổi sự thèm muốn trên mặt.
Ở kinh thành nhìn thấy nhiều kẻ ngoài cười nhưng trong không cười, Tạ Bất Quyện vô cùng yêu thích nụ cười chân thật của Hứa Tri Vụ, ánh mắt hắn bất giác lưu luyến nét mặt nàng, không để tâm đến những lời nàng nói.
Kể suốt một đường, Hứa Tri Vụ quay đầu nhìn về phía Tạ Bất Quyện, mắt con cong cười: "Dù sao ca ca cũng quay về rồi, hôm nay ăn quán này, ngày mai dạo quán kia, có được không?"
Tạ Bất Quyện ngẩn ngơ, bỗng nhận thức được suy nghĩ của Hứa Tri Vụ, thì ra nàng cho rằng hắn sẽ ở lại Biền Châu luôn.
Thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn không đành lòng làm nàng mất hứng, nên hỏi dò một câu: "Nếu có có hội, A Vụ có muốn đến kinh thành không? Ca ca cũng đi chung."
"Ca ca đưa muội đi kinh thành chơi à?" Hứa Tri Vụ gần như không do dự, liền liên tục gật đầu: "Được lắm được lắm, muội ở đây muốn đi kinh thành một chuyến rất khó khăn, lúc trước muội theo dì họ đi một lần, chưa kịp đi đâu chơi cả, cũng không được ăn món ngon ở kinh thành, tiếc quá chừng…Ca ca còn nhớ không? Lần đó muội bị bệnh."
"Ừm, nhớ chứ."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tạ Bất Quyện xuống xe trước, để Hứa Tri Vụ nắm tay của hắn bước xuống.
Sau đó tiểu nhị dẫn họ đi đến một phòng riêng.
"Ca ca, hôm nay không có nhiều người, Nếu hôm qua chúng ta tới đây là phải đặt bàn trước mới được đó."
"Quán này mở bao lâu rồi?"
Tiểu nhị đi phía trước nghe vậy cười đáp: "Thưa công tử, tửu lầu của chúng tôi mở ở Biền Châu được hai năm."
Mấy người đi vào phòng riêng, Tạ Bất Quyện nghe Hứa Tri Vụ rành rọt gọi đồ ăn, cong môi cười cười.
Tiểu nhị đi rồi, ngoài cửa lại đi vào hai người, còn chưa đi đến trước mặt Hứa Tri Vụ mà đã lên tiếng: "Quả nhiên ta không nhìn lầm nhỉ? Là ngươi, Hứa Tư."
Ngữ điệu quen thuộc này, không phải Lâm Du thì còn ai?
Tạ Bất Quyện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh hắn còn có một nữ tử còn trẻ búi cao tóc, đoán chừng là mỹ nhân do Lâm Du đem về.
Lâm Du kéo phu nhân của hắn ngồi xuống hai bên Hứa Tri Vụ và Tạ Bất Quyện, sau đó chống khuỷu tay, nhìn chằm chằm Tạ Bất Quyện: "Ba năm không gặp, ngươi thay đổi không ít đó."
Tạ Bất Quyện nhạt giọng hỏi: "Chỗ nào?"
Lâm Du sờ sờ cằm, không trả lời được: "Một hai phải bắt bẻ lời ta, ngươi xấu tính hơn đó!"
"Là ngươi ngu ngốc hơn."
Hứa Tri Vụ nhìn mà vui vẻ, lại nhìn đến nữ tử bên cạnh. Nữ tử này không phải quá đẹp nhưng mặt mày điềm đạm ôn như, khí chất khiến người khác thoải mái. Còn chưa thu hồi ánh mắt, nữ tử đã nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người đụng nhau.
"Lâm phu nhân." Hứa Tri Vụ chào hỏi trước.
"Ta tên Tang Nguyệt, ngươi có thể gọi ta Nguyệt Nguyệt, hay Tang Tang đều được." Tang Nguyệt nói, nhìn thoáng qua Hứa Tri Vụ một cái, có chút thẹn thùng mà cười: "Hứa cô nương, ta thích người lâu lắm rồi."
"?" Hứa Tri Vụ bất ngờ được nữ từ bày tỏ, lúng túng không biết làm sao, nhìn thoáng qua Lâm Du một cái, có hơi xấu hổ.
"Ý ta là, là nói…Ta thích điệu múa của người. Lễ cầu an năm ngoái ta có đi xem, Hứa cô nương múa thật sự rất đẹp, hôm đó trời còn có tuyết, dù đã qua lâu ta vẫn còn nhớ. Hôm qua ta cũng đến, Hứa cô nương múa càng đẹp hơn. Ngay cả cha nương ta, cha mẹ chồng cũng đều thích Hứa cô nương."
Mặt Hứa Tri Vụ càng đỏ hơn, không ngờ sẽ có người trực tiếp nói thích mình, nàng nhìn về phía Tạ Bất Quyện cầu cứu, thấy hắn chỉ cười, thậm chí còn có ý chờ xem náo nhiệt, đành phải gắng gượng nói: "Cảm ơn ngươi đã thích, ngày ngươi và Lâm đại công tử thành thân ta cũng đi, còn có tặng quà."
"Phụt—" Lâm Du ngồi đối diện cười ra tiếng, Tạ Bất Quyện cũng cười.
Khi Tang Nguyệt buồn, nàng ấy buồn đến mức thê lương. Nhưng khi nàng thấy thích một người thì lại nhiệt tình đến mức người ta khó lòng chống đỡ.
Còn với Hứa Tri Vụ, nếu người ta nói giỡn nàng đều có thể nhận lấy một cách vui sướng, còn người ta đào tim đào phổi thật lòng với nàng, nàng lại không biết nên đáp lại thế nào.
Thành ra mới có đoạn đối thoại lạ lùng như vậy.
"Ca ca, chúng ta gọi thêm đồ ăn đi. Huynh gặp lại Lâm đại công tử, chắc là có nhiều chuyện muốn nói, chúng ta kêu thêm mấy bầu rượu nhé?"
Vậy là Hứa Tri Vụ lại gọi tiểu nhị lấy thêm đồ ăn và rượu, cảm giác xấu hổ và thẹn thùng dần dần rút đi.
Sau khi đồ ăn được mang lên, nhân thời gian dùng bữa cùng Tang Nguyệt tán gẫu.
Thoáng nhìn qua bầu rượu, vươn tay muốn lấy, không ngờ một cánh tay khác kéo bầu rượu ra xa.
Hứa Tri Vụ giương mắt đối diện với ánh mắt của Tạ Bất Quyện, tức khắc hai tay cùng một chỗ, trước sau mà kéo, không tiếng động mà giằng co với hắn.
Tạ Bất Quyện nhìn nàng: "Ngày mai A Vụ còn phải đi học mà nhỉ?"
"Bây giờ còn chưa đến chính Ngọ, buổi chiều là muội tỉnh rượu rồi."
"Cũng không được, tối hôm qua là trường hợp đặc biệt."
Hứa Tri Vụ bĩu bĩu môi, bỏ cuộc không cò kè mặc cả với hắn nữa.
Trong lòng nàng mắng Tạ Bất Quyện không nói đạo lý, lại không nhận ra mọi nhất cử nhất động của nàng đều bị Tạ Bất Quyện chú ý, món ăn nào còn nhiều, hắn sẽ tiện tay đẩy nó đến trước mặt nàng.
Tang Nguyệt không mẫn cảm với những chuyện này, mà Lâm Du ở bên cạnh Tạ Bất Quyện thì lại cười tủm tỉm liếc hắn một cái.
Trên đường về nhà, Hứa Tri Vụ vui vẻ mà hát hai khúc nhạc, sau đó nói với Tạ Bất Quyện: "Muội cảm thấy tính cách Tang Tang rất được, hồi trước Lâm Du nói nàng là chỉ là con gái của thương nhân, băn khoăn này băn khoăn nọ, bây giờ gặp người mới thấy cô nương nhà người ta tính tình ôn nhu hiền lành, nếu Lâm Du sớm công khai, có lẽ không cần chờ lâu như vậy. Nghe nói suýt chút nữa Tang Tang đã gả cho nhà họ Tiền."
Thấy Tạ Bất Quyện không bày tỏ quan điểm, Hứa Tri Vụ lại cười nói: "Sau này ca ca thành thân, nếu tẩu tẩu cũng có tính tình dịu dàng như thế này thì tốt rồi. Muội thích nhất người dịu dàng!"
Dù nàng nói như vậy, Tạ Bất Quyện cũng không giận, cười điểm nhẹ lên hoa điền trên trán nàng: "Vậy không được, ca ca không thích dịu dàng."
"Hả? Không thích người dịu dàng, vậy huynh muốn người thế nào?"
Tạ Bất Quyện cười cười không nói chuyện, như vậy càng làm tim gan Hứa Tri Vụ cồn cào không yên nhất định muốn biết, ôm cánh tay hắn nài nỉ: "Huynh mau nói, mau nói đi!"
"Ca ca ngẫm lại…." Tạ Bất Quyện nhìn Hứa Tri Vụ, chậm rãi nói: "Khóc lóc mè nheo, là cô nương lúc làm nũng sẽ không nói lý lẽ."
"Hả? Sở thích của ca ca kiểu gì vậy?" Nghe hắn miêu tả, mặt Hứa Tri Vụ đều nhăn nhó, nếu sau này tẩu tẩu nàng là một cô nương như vậy, nàng còn có đường sống à?
Hứa Tri Vụ lo lắng sốt ruột.
Đối với Hứa Tri Vụ mà nói, mỗi ngày sau khi ca ca trở về đều khiến nàng cảm thấy phấn khích mới lạ.
Ngay cả việc bình thường như đến thư viện đi học cũng trở thành một chuyện đáng chờ mong.
Bởi vì nàng biết ca ca sẽ đưa nàng đi.
Trong thư viện có rất nhiều thư sinh mới, họ không biết nàng còn một ca ca, ngày mai sẽ khoe với bọn họ mới được!
Ca ca tuấn tú như vậy, khí chất ưu nhã, cách nói năng không tầm thường, Hứa Tri Vụ từ nhỏ đã thích cùng ca ca ra ngoài cho nàng nở mày nở mặt.
Vì thế giờ Ngọ hôm sau, Hứa Tri Vụ cùng Tạ Bất Quyện, hai người dạo trong thư viện Biền Châu, bỗng nhiên đụng phải một người trẻ tuổi, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn thoáng qua Tạ Bất Quyện một cái, lúc nhìn sang Hứa Tri Vụ, nàng liền cười chào hỏi: "Trưa tốt lành, đây là ca ca của ta, huynh ấy vừa từ kinh thành về!"
Tạ Bất Quyện cũng lập tức gật đầu cười cười.
Hứa Tri Vụ cứ như vậy trên đường gặp hết người này đến người khác, cuối cùng Tạ Bất Quyện nhịn không được hỏi: "A Vụ quen biết nhiều bạn nam như vậy à?"
"Gì chứ, có rất nhiều người muội đâu có quen." Hứa Tri Vụ đối mặt với hắn, tươi cười xán lạn với hắn: "Cùng lắm là bọn họ biết muội, tò mò về huynh, cho nên muội mới phải giới thiệu với bọn họ."
Tim Tạ Bất Quyện mềm ra.
Từng lời của nàng, đối với hắn tràn đầy tôn sùng và kiêu ngạo.
Ánh nắng giữa giờ Ngọ là ấm áp nhất, phủ lên trên người Tạ Bất Quyện, khiến hắn cảm nhận được sự tốt đẹp của thế gian.
Không thể trách hắn quá kiểm soát A Vụ, bởi vì trên đời này không còn ai đáng yêu hơn nàng.
Hai người đi đến trước cửa sổ phòng Vương tiên sinh đưa cặp sách cho Hứa Tri Vụ: "Vào đi."
Lúc này đang có rất nhiều thư sinh đi nghỉ trưa, bốn phía có không ít thư sinh ôm sách đi bộ, còn có mấy người dựa ở cây cột, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang chỗ Hứa Tri Vụ.
"Từ từ." Trước khi Hứa Tri Vụ đi vào, Tạ Bất Quyện bỗng gọi giật nàng lại, kéo nàng đến gần, sau đó duỗi tay vuốt lại tóc, chỉnh lại mái tóc nghịch ngợm.
Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn đứng yên để mặc hắn làm.
Thoạt nhìn hành động của hai người rất thân mật.
Một hồi sau, Tạ Bất Quyện mới cười nói: "Vào được rồi."
Mà những ánh mắt rực lửa xung quanh đã bị thu lại từ lâu.
….
Lúc chạng vạng, Tạ Bất Quyện lại đi đón nàng tan học, còn chưa đến thư viện đã bị một người ngăn lại.
"Hứa Tư, hôm qua có chuyện nhưng không tiện hỏi ngươi. Bây giờ cách thời gian Hứa cô nương tan học còn thời gian, rảnh rỗi không?"
Thấy là Lâm Du, Tạ Bất Quyện gật gật đầu.
Xe ngựa của Lâm Du ngừng ở đối diện thư viện, sau khi hai người lên xe ngựa, đầu tiên Lâm Du rót trà cho Tạ Bất Quyện, cách tiếp đãi chu đáo hơn ba năm trước rất nhiều.
"Giải khát đi, hôm nay rảnh, cạn."
Sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi đối với muội muội ngươi có tâm tư khác đúng không?"
Tạ Bất Quyện nhàn nhạt nhìn hắn, không trả lời.
"Được rồi, ngươi đừng giấu ta nữa, chúng ta làm bạn tốt mấy năm, ta còn không nhìn thấu ngươi à?" Lâm Du cười cười, vỗ cánh tay Tạ Bất Quyện: "Từ trước đến giờ ngươi bảo vệ muội muội ngươi như bảo vệ đôi mắt mình vậy, riết rồi ta cũng phải nhận ra có điểm kỳ lạ. Hôm qua chú ý nhìn một hồi, thì ra điểm kỳ lạ chính là ngươi."
Đều là nam tử, lại là bạn tốt lâu năm, Lâm Du đã hiểu rõ ánh mắt Hứa Tư, hôm qua Hứa Tư chẳng ôn chuyện với hắn, trước sau đặt sự chú ý lên người Hứa Tri Vụ, còn để tâm hơn ba năm trước.
"Còn chưa chịu nói hả? Ta cũng biết ngươi là con nuôi Hứa gia, hai người các ngươi không phải huynh muội cùng huyết thống—"
"Ta thể hiện rất rõ ràng sao." Tạ Bất Quyện thình lình nói.
Lâm Du cho rằng hắn còn im lặng lâu dài nữa, vừa nghe liền cười: "Định bày tỏ kiểu gì đây?"
Tối hôm qua Tạ Bất Quyện cũng đã bình tĩnh ngồi suy nghĩ, hắn và Hứa Tri Vụ chia cách ba năm, những nhớ nhung vướng bận bị hồi ức làm gia tăng gấp bội, kinh thành quạnh quẽ cô đơn, hắn càng thích ở Biền Châu cùng Hứa Tri Vụ bên nhau, mỗi ngày đến trường rồi tan học.
Thêm nữa, năm nay hắn đã 21 tuổi, sang năm là 22, đúng là thời kỳ huyết khí dâng trào, vẫn chưa từng trải qua phương diện kia.
Hắn đương nhiên sẽ không vì muốn xác nhận tình cảm với Hứa Tri Vụ mà phát sinh quan hệ với nữ tử khác, việc này cần thời gian, không biết khi nào mới có thể rõ ràng.
"Vậy ngươi định ở lại Biền Chậu, không đi nữa?"
"Không, ta ở đây chơi một thời gian rồi sẽ khởi hành về lại kinh thành."
Lâm Du cảm thấy bất ngờ: "Vậy bên phía muội muội ngươi?"
"Ta sẽ đưa A Vụ theo." Tạ Bất Quyện rũ mắt, vẫn cái ngữ khí đạm nhiên chậm rãi đó, nhưng vẫn làm Lâm Du biết được hắn đã quyết tâm rồi: "Bất kể ta có tâm tư khác với A Vụ hay không, bất kể nàng có thích ta hay không, ta cũng sẽ đưa nàng đi kinh thành. Còn về làm sao để bày tỏ tình cảm, khi tới kinh thành chỉ còn lại hai người chúng ta, có vô số cơ hội để ta bày tỏ."
Dứt lời, giương mắt nhìn về phía Lâm Du: "Thế nào, thoả mãn lòng hiếu kỳ chưa?"
Hắn cười, nhẹ hớp một ngụm nước trà.
Lâm Du cạn lời, ánh mắt cũng sững sờ, sau đó ngón tay chỉ chỉ Tạ Bất Quyện, muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc nói: "Quả nhiên ta không nhìn lầm, ngươi hư hỏng rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...