Cậy huynh mà sủng

Hứa Tri Vụ dọn xong sách vở vào túi đi ra ngoài, không thấy ca ca ở bên ngoài, ít nhiều có chút mất mát.
 
Nàng cứ tưởng ca ca sẽ đến đón nàng chứ.
 
Cúi đầu đi chưa được mấy bước, chợt nghe "Oà" một tiếng, phía sau cái cây có một người nhảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Tri Vụ tức giận khinh khỉnh nhìn y: "Ta biết ngay là ngươi, ngoại từ ngươi không ai ấu trĩ như vậy."
 
Ngụy Vân Tiêu cười đi đến bên cạnh Hứa Tri Vụ: "Doạ được không?"
 
"Không hề."
 
Y lại nhìn túi đựng sách của Hứa Tri Vụ, thấy nó phồng phồng liền hỏi: "Túi đựng sách có nặng lắm không?"
 
"Không nặng."
 
Ngụy Vân Tiêu sờ sờ cái mũi, không biết làm sao đành chủ động xách túi đựng sách cho nàng.
 
Hứa Tri Vụ hỏi hắn: "Sao ngươi lại đến đây, lớp các ngươi tan học rồi à?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hôm nay thi nên tan học sớm."
 
Nói đến đây, Hứa Tri Vụ liền cười rộ lên: "Lần trước ta hỏi thứ hạng của ngươi, khó trách ngươi chẳng chịu nói, thì ra là đội sổ."
 
Ngụy Vân Tiêu đỏ mặt: "Muội hỏi ai? Là ai nói với muội?"
 
"Không nói ngươi biết."
 
Ngụy Vân Tiêu hừ một tiếng: "Chắc chắn là họ Tiết nói cho muội biết."
 
"Ngươi còn nói người ta hả. Tiết công tử đã nói đỡ cho ngươi rất nhiều. Hắn nói 'Ngụy công tử học cưỡi ngựa bắn cung giỏi hơn học tứ thư ngũ kinh, cái này bổ sung cho cái kia'". Vị Tiết công tử này là người đứng nhất lớp tài năng, cầm sư chính trong buổi lễ cầu an.
 
Ngụy Vân Tiêu nghe xong nguyên vẹn lời nói của Tiết công tử, thầm mắng một câu giả tạo, sắc mặt càng tệ.
 
"Nếu ngươi tan học sớm, vậy là ngươi cố ý tới đón ta à?"
 
"Muội tưởng bở à, ta quên đồ nên quay lại lấy."
 
Hứa Tri Vụ vỗ vỗ ngực, ra vẻ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta thật sự chịu không nổi ngươi."
 
"A Vụ." Hai người đấu khẩu, phía trước truyền đến một tiếng gọi. Người đến mặc một chiếc áo choàng màu trắng như tuyết, phong thái thanh tao lịch sự, như là bước ra từ trong gió tuyết.
 
Giây tiếp theo, Ngụy Vân Tiêu liền thấy đôi mắt Hứa Tri Vụ phát sáng, chạy chậm đến trước mặt người nọ, người nọ xoa xoa đầu nàng, nàng cũng không né.

 
Trong lòng Ngụy Vân Tiêu thình thịch một tiếng, đến khi nhìn rõ gương mặt người mia, trái tim mới bình tĩnh lại.
 
Thì ra là ca ca của Hứa Tri Vụ, còn là ca ca tốt của nàng.
 
Y định đi theo sau, nhưng hơi xấu hổ, đành không xa không gần mà theo đuôi, nghe thấy ca ca của Hứa Tri Vụ hỏi nàng: "Túi đựng sách hơi to hơn, tiên sinh đã phát sách mới nữa à?"
 
"Đúng vậy, để muội hai ngày này đọc nó, chỉ có một quyển thôi nhưng nặng lắm."
 
Nghe vậy, Tạ Bất Quyện thản nhiên mà lấy quyển sách từ trong túi của Hứa Tri Vụ ra.
 
Ngụy Vân Tiêu ở sau lưng bĩu môi, vậy mà nói với y "Không nặng".
 
"Ca ca, muội còn tưởng hôm nay huynh không đến đón muội nữa đó."
 
"Làm gì có. Đúng lúc gặp được người quen, cùng nhau hàn huyên một lát."
 
Hai huynh muội đi phía trước nói chuyện, cả người Ngụy Vân Tiêu không được tự nhiên. Cũng may Tạ Bất Quyện để ý đến y, giọng bình bình dò hỏi: "Ngụy công tử có cần đi chung đường với bọn ta không?"
 
"Không cần, nhà ta ở hướng khác, các người cứ đi trước."
 
Tạ Bất Quyện cười cười: "Xin lỗi không tiếp được, đi trước nhé."
 
Rồi sau đó vươn tay kéo kín áo choàng của Hứa Tri Vụ lại, kéo nàng đi mất.
 
Ngụy Vân Tiêu ở phía sau buông tiếng thở dài, không khỏi cảm thán, khó trách Hứa Tri Vụ dính ca ca như vậy, tính cách dịu dàng hiền lành, ngay cả nam tử cũng cảm thấy rất tốt.
 
Biền Châu đã âm u hai ngày, sau giờ Ngọ trời mưa lớn, Hứa Tri Vụ chống tay trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ năm nay mùa đồng đến muộn hơn năm ngoái một chút. Năm ngoái giờ này đã có tuyết rồi.
 
Đang xuất thần, bầu trời "ầm" một tiếng, Hứa Tri Vụ sợ tới mức cách xa cửa sổ.
 
Nàng đi dọc theo hành lang dài qua Tùng Phong viện, đến lúc trốn được vào phòng Tạ Bất Quyện rồi mới bừng tỉnh nhớ ra, bây giờ ca ca về rồi, nơi này không còn là gian phòng trống nữa.
 
Vừa quay đầu, đúng lúc ánh mắt đối diện với ca ca.
 
Hắn đang ngồi trước bàn, trong tay hình như cầm một bức thư, đang đọc một nửa thì bị nàng chạy vào quấy rầy.
 
Hứa Tri Vụ cười xoà một tiếng, thẹn thùng nói: "Ca ca…muội quen thói chạy sang đây."
 
"Không sao." Tạ Bất Quyện vẫy tay với nàng: "Lại đây ngồi hoặc lên giường nằm đều được cả. Ở bên cạnh ca ca, Lôi Công Điện Mẫu đều không để ý đến muội." Nhắc đến 'Lôi Công Điện Mẫu', trong lời nói còn mang theo ý cười.
 
Hứa Tri Vụ chậm rãi đi đến gần, chọn ngồi bên cạnh ca ca.
 
Tạ Bất Quyện cất thư đi, trải giấy ra, quay đầu hỏi nàng: "Bây giờ có muốn xem chữ của ca ca không?"

 
"Có, muốn xem."
 
Tạ Bất Quyện liền hạ bút, từng chữ từng chữ viết xuống: "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…"
 
Bên ngoài mưa thu rơi tí tách, hơi lạnh thấu tim gan, trong phòng lại ấm áp hoà hợp, Hứa Tri Vụ lười nhác mà rúc trong áo choàng, nửa người dựa sát vào ca ca, nhìn những con chữ tuyệt đẹp sinh ra từ ngòi bút của hắn.
 
Không biết tiếng sấm ngừng lúc nào, nàng cũng chẳng nhận ra.
 
Nàng ngỡ như quay về những ngày mình còn nhỏ, ca ca chính là thầy dạy chữ của nàng, mỗi một bài khóa sau khi ca ca chép xong, nàng đều nương theo ánh nến y theo chép lại từng chữ từng chữ một.
 
Cơn buồn ngủ lặng lẽ ùa tới, Hứa Tri Vụ đánh ngáp một cái, thân thể tựa hẳn vào người ca ca, nén cơn buồn ngủ mà gật gà gật gù.
 
Tạ Bất Quyện buồn cười nhìn tiểu cô nương chẳng mở nổi mắt, đầu ngón tay động đậy, muốn chạm vào khuôn mặt hơi nghiêng của nàng.
 
Đã trưởng thành rồi, nếu là khi xưa, A Vụ sẽ ôm gối nhỏ của nàng, bổ nhào vào giường của hắn, nằm giang tay giang chân.
 
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, trong lòng Hứa Tri Vụ nhớ ra một chuyện quan trọng, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Ca ca, khi nào mới viết lại tên vào trong hộ tịch vậy…."
 
Nàng không nhớ ca ca có trả lời không, mơ màng ngủ thiếp đi.
…..
Lúc Hứa Tri Vụ tỉnh lại, ngoài trời còn mưa, bên cạnh không có ai, nàng mê mang nhìn quanh mình, phát hiện bản thân đang nằm trên giường ca ca. Tiếp theo ngồi thẳng dậy nhìn khắp nơi, giấy viết chữ còn đang trải trên bàn, mà hắn thì chẳng thấy đâu.
 
Trong lòng nàng có chút hoảng, xốc chăn xuống giường, hỏi Tùng Đào bên ngoài: "Ca ca đâu, đi đâu rồi?"
 
"Thưa cô nương, công tử qua chủ viện rồi."
 
Hứa Tri Vụ xoa xoa thái dương, ngủ quá lâu dẫn đến thần trí nàng mơ hồ. Mưa vẫn còn rơi, ca ca lại ra ngoài, chắc là có chuyện muốn nói với phụ thân mẫu thân.
 
Nhớ lại ba năm trước, nàng là người cuối cùng biết chuyện ca ca phải rời đi, Hứa Tri Vụ đứng ngồi không yên, hỏi Tùng Đào lấy cây dù, chạy đến chủ viện.
 
Đẩy cửa ra, thấy ca ca ngồi đối diện phụ thân mẫu thân, như là vừa mới nói gì đó, mà phụ thân mẫu thân cũng đang trầm ngâm suy nghĩ.
 
Cảnh tượng quen thuộc này khiến đầu nàng vang lên từng tiếng ầm ầm, Hứa Tri Vụ cắn chặt răng, sau khi khép cửa thì ngồi xuống, kịch liệt hỏi: "Lại có chuyện gì quan trọng mà phải tránh mặt con thương lượng vậy?"
 
Trong phòng yên tĩnh.
 
Thái độ dịu dàng hoạt bát thường thấy đã không còn trên mặt Hứa Tri Vụ, đôi mắt lạnh lùng hỏi: "Con lớn rồi, có gì không thể nghe?"
 
Nàng không phải đứa ngốc cái gì cũng không biết, mấy ngày này luôn thấy bất an đối với chuyện ca ca trở về, có một nửa khả năng là còn chuyện đang đợi nàng phía sau.
 

Nàng cũng hy vọng đó chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng Hứa mẫu vừa lên tiếng liền đánh nát hy vọng của nàng: "A Vụ, hay là sau này cả nhà chúng ta cùng về lại kinh thành nhé?"
 
Hứa Tri Vụ dứt khoát đứng lên: "Tại sao vậy?"
 
Hứa mẫu nhìn thoáng qua Tạ Bất Quyện một cái, giải thích: "Gốc gác của Hứa gia chúng ta ở kinh thành. Lúc A Vụ sinh ra cũng là ở kinh thành, lúc con ba tuổi cả nhà ta mới đến Biền Châu, con vẫn thường hỏi bao giờ mới về kinh mà?
 
"Mẫu thân! Không thể nói như vậy được, bây giờ con không phải đứa trẻ ba tuổi, đã mười sáu rồi, ở Biền Châu bao lâu rồi? Sao đột nhiên lại phải đi kinh thành?"
 
Giờ Hứa phụ mới lên tiếng: "Không phải lập tức về, ngày nào cha vẫn là Thứ sử Biền Châu, thì sẽ không về kinh thành."
 
"Vậy sao lại nhắc đến làm gì?" Hứa Tri Vụ nhìn về phía Tạ Bất Quyện, ngữ khí mang theo trào phúng: "Là ca ca đi à? Bởi vì gia đình thật sự của ca ca ở kinh thành ư?" Nói đến hai chữ "thật sự", nàng nén không nổi rưng rưng muốn khóc.
 
Nhìn thấy nàng sắp rơi nước mắt, phụ mẫu Hứa đều khẩn trương, Tạ Bất Quyện vẫn giữ vững thái độ bình thản, dáng ngồi vẫn ưu nhã như cũ: "A Vụ, muội hãy bình tĩnh nghe ca ca nói."
 
Thấy Hứa Tri Vụ không kích động phản bác, Tạ Bất Quyện nói tiếp: "Gia phả Hứa gia từ khi bắt đầu đã là sinh sống ở kinh thành, ngẫu nhiên ra ngoài nhậm chức, hết nhiệm kỳ cũng sẽ quay về kinh thành. Phụ thân suýt nữa định cư ở Biền Châu là bởi vì thời cuộc ở kinh thành bất ổn nên mới ra hạ sách này. Nhưng hôm hay kinh thành đã dần ổn định, tranh đấu trong hoàng thất đã không còn như cá trên thớt, hồi kinh không gặp trở ngại gì.",
 
Hứa Tri Vụ hít hít mũi, không nhịn được mà vò tay áo mình.
 
Mà ánh mắt Tạ Bất Quyện trước sau vẫn đặt trên người nàng, trước bình tĩnh phân tích, sau là dùng lời nói dịu dàng nhẹ nhàng chậm rãi dụ dỗ: "Vào mỗi dịp lễ tết, phụ thân mẫu thân đều đi từ đường bái liệt tổ liệt tông, một lòng tôn kính. Nhưng liệt tổ liệt tông họ Hứa đều ở kinh thành, nếu chúng ta cứ sống ở Biền Châu không hề về, chẳng khác nào mất đi cội nguồn?"
 
Hứa phụ than một tiếng, dời mắt đi, mà nước mắt Hứa Tri Vụ lập tức rơi xuống.
 
Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng kéo Hứa Tri Vụ đến gần, dùng khăn sạch lau nước mắt nàng.
 
"Năm nay A Vụ mười lăm tuổi, chỉ ở kinh thành ba năm, mười hai năm còn lại đều ở Biền Châu, đương nhiên lưu luyến. Có điều A Vụ còn trẻ mà, sau này sẽ có 25, 35 rồi 45 tuổi. Mười hai năm ngắn ngủi này, khi nhìn lại cũng chỉ là một đoạn đường ngắn mà thôi. Biết đâu đến lúc đó A Vụ sẽ không muốn rời khỏi kinh thành nữa."
 
Hứa Tri Vụ từ từ tiếp thu lời hắn nói, không phải nàng không hiểu đạo lý mà ca ca nói. Thật ra nàng luyến tiếc những người sống ở Biền Châu này, người châu phủ rất tốt, các bá tánh cũng rất tốt. Tuy rằng ngoài miệng nàng than vãn có quá nhiều người nhận ra nàng, ăn gì chơi gì cũng không được tự do, nhưng nếu muốn nàng rời khỏi nơi này, không khác gì cắt của nàng một miếng thịt.
 
Thậm chí nàng có hơi oán trách ca ca, hà cớ gì cứ dồn nàng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan?
 
"Vậy, khi nào chúng ta đi kinh thành?"
 
Thái độ Hứa Tri Vụ hoà hoãn hơn, khụt khịt hỏi: "Còn cha mấy năm nữa mới hồi kinh?"
 
"Việc này còn chưa biết rõ." Hứa phụ nói: "Nhưng mà A Vụ này, con cứ cùng ca ca đi kinh thành trước đi, cha cũng nghĩ cẩn thận rồi, Biền Châu là một vùng đất nhỏ, công tử Ngụy gia con không ưng, công tử nhỏ Lâm gia lại đang qua lại với cô nương Ngụy gia rồi…Mấy thư sinh xuất chúng ở thư viện, con cũng không ưng ai. Chi bằng đến kinh thành đi, nhờ ca ca chọn giúp con."
 
Nghe xong lời này, Hứa Tri Vụ vốn dĩ sắp thoả hiệp dậm chân, lửa giận trong lòng lại bốc lên, nàng nhìn về phía Hứa phụ: "Cha, đây là chủ ý của người hay là chủ ý của ca ca vậy?"
 
Hứa phụ không trả lời, lửa giận của Hứa Tri Vụ tức khắc chuyển hướng sang Tạ Bất Quyện, tức giận đến nỗi quay phắc đầu lại: "Ca ca, chuyện của muội, huynh quyết định mà lại không bàn bạc với muội à? Trực tiếp tìm phụ thân mẫu thân, nếu muội không đồng ý, có phải huynh dự tính sẽ cột tay muội lại kéo đi luôn đúng không?"
 
Tạ Bất Quyện hơi giật mình, không ngờ tới nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy.
 
Âu thì cũng đã ba năm không gặp, theo như lời nàng, nàng từ "miếng thịt" ỷ lại ca ca, trở thành cô nương trưởng thành độc lập độc hành, vốn chưa từng để ý, nay đã để ý khoảng cách người với người.
 
Đã không thể thay nàng quyết định nữa rồi.
 
"A Vụ, không phải như muội nghĩ đâu, ca ca vốn định tối nay sẽ nói với muội."
 
"Cứ cho là như vậy, nhưng huynh đã từng nói không can thiệp vào hôn sự của muội mà? Hai ngày trước khi chúng ta ra ngoài muội đã nói rồi, ca ca đừng giống cha thay muội quyết định chuyện chung thân. Huynh cũng trả lời "đương nhiên rồi"!"
 
Hứa Tri Vụ càng nói hốc mắt càng đỏ bừng, bắt đầu nói không lựa lời: "Huynh cũng chỉ là ca ca thôi, hà tất phải nhúng tay vào cuộc sống của muội?"

 
Tạ Bất Quyện hoàn toàn sửng sốt, Hứa Tri Vụ bất mãn mà khóc to ra tiếng: "Muội không muốn rời khỏi nơi này, không muốn rời khỏi nhà, không muốn thành thân hu hu hu…"
 
"Ca ca là kẻ lừa đảo, nói không đi nữa, cuối cùng vẫn phải trở về…Một mình trở về không nói, còn muốn lôi kéo nhà ta…" Hứa Tri Vụ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối cuộn tròn người lại: "Kẻ lừa đảo, ta không muốn đi kinh thành đâu…."
 
Tạ Bất Quyện muốn chạm vào nàng nhưng Hứa Tri Vụ mười phần kháng cự tránh người qua.
 
Giờ đây, Tạ Bất Quyện cảm nhận rõ ràng lòng mình đau đớn.
 
Hắn chỉ đơn giản muốn nàng và hắn được bên nhau thôi.
….
 
Đêm xuống, Tạ Bất Quyện qua lại trước cửa sổ phòng Hứa Tri Vụ, thấy nến trong phòng nàng chưa tắt, biết nàng còn tỉnh, nhưng cứ mãi do dự, thậm chí sợ không dám bước vào.
 
Qua một lúc lâu bối rối, khi hắn ngẩng đầu lần nữa, ánh sáng trong phòng bỗng vụt tắt.
 
Do ban ngày có mưa, trên trời mây kéo dày, tia sáng ánh trăng chẳng thể nào chiếu nổi xuống mặt đất.
 
Đêm nay thật tối tăm, thái dương Tạ Bất Quyện nhói lên đau đớn, trước mắt hắn xuất hiện những hình bóng kỳ quái.
 
Hắn giống như chạy trốn mà đẩy cửa phòng Hứa Tri Vụ.
 
Sau đó lần mò trong bóng đêm, dựa vào trí nhớ đi đến trước giường Hứa Tri Vụ.
 
Bước chân của hắn vô cùng nhẹ, nha hoàn thậm chí không phát giác ra.
 
Đúng lúc Hứa Tri Vụ vô tình trở mình, sợ tới mức sắp hét lên, ngay sau đó nhận ra đó là ca ca, vừa bực vừa tức duỗi chân cản hắn, không khách khí nói: "Doạ chết muội rồi! Vào phòng muội làm gì, muội còn chưa nguôi giận đậu nhé, huynh đi ra ngoài."
 
Tạ Bất Quyện nắm cái chân hư hỏng của nàng, đặt xuống mép giường.
 
Nói ra cũng kỳ lạ, hắn sợ tối nhưng khi ở bên cạnh Hứa Tri Vụ, những âm thanh kỳ quái đều biến mất, hắn chỉ nghe được giọng nói ngọt ngào của nàng.
 
Nam tử cao lớn xếp bằng ngồi dưới đất, hai tay gác trên giường Hứa Tri Vụ, một bàn tay chống đầu, một đôi mắt đen tuyền cố gắng nắm giữ hình bóng Hứa Tri Vụ.
 
"Ca ca không tốt, chọc A Vụ tức giận nên đến nhận lỗi."
 
Hắn sờ soạng tìm tay của Hứa Tri Vụ, lôi kéo lắc lắc.
 
Ngày thường là một thiếu niên trưởng thành, là một ca ca vừa chín chắn vừa dịu dàng nhưng trong đêm tối lại ôm tay nàng lắc qua lắc lại, cực kỳ giống đang làm nũng.
 
Cái đầu hừng hực lửa giận của Hứa Tri Vụ dường như bị một chậu nước dập tắt, bực bội nói: "Ai bảo huynh chẳng chịu bàn bạc với muội làm chi."
 
"Ca ca sai rồi, sau này chuyện gì cũng bàn bạc với A Vụ." Tạ Bất Quyện nghe ra giọng nói của nàng đã dịu xuống, âm thầm cong môi cười, lại nắn nắn lòng bàn tay mềm mại của Hứa Tri Vụ.
 
"Còn nữa nha, vì sao huynh phải về lại kinh thành? Kinh thành tốt như vậy ư?"
 
Hứa Tri Vụ cứ nghĩ đến đó lại tức lên, muốn rụt bàn tay lại.
 
Chẳng ngờ Tạ Bất Quyện nắm chặt tay nàng, thậm chí các ngón tay xuyên qua khe hở ở giữa các ngón tay nàng, mười ngón đan nhau, hỏi một câu không hề liên quan: "A Vụ cảm thấy vị Tam Hoàng tử trong kinh thành kia như thế nào?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận