Cậy huynh mà sủng

Lúc đó Hứa Tri Vụ cách giường ước chừng chỉ hai ba bước chân.
 
Khoảnh khắc trông thấy nàng đứng không vững, Hứa Tư liền nhanh chóng phi xuống giường, ngay cả chăn cũng chưa kịp lật.
 
Thậm chí hắn còn không biết bản thân mình làm gì, chớp mắt trong ngực đã trở nên nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu cô nương ôm lấy hắn, cười khanh khách, cọ cọ vào ngực hắn nói: "Muội biết ngay ca ca sẽ đỡ được muội mà."
 
Từ nhỏ đến lớn, ca ca luôn đỡ nàng xuống ngựa, xuống xe, thậm chí nàng leo lên cây, cũng là ca ca nhảy lên đỡ xuống.
 
Hứa Tri Vụ thích đùa dai, không chịu thành thật trèo xuống, nàng cứ thích nhảy xuống dưới, dang hai tay trưng vẻ mặt tươi cười để người khác bồng.
 
Hứa Tư chỉ cái trán nàng, một lần nữa cảm nhận được sự tín nhiệm của nàng đối với mình.
 
Bất luận là nàng té ngã cho hắn đỡ hay là chỉ mặc trung y đến phòng hắn nhảy múa, tất cả đều xuất phát từ sự tín nhiệm.
 
Đã vậy cớ sao hắn còn cảm thấy bất an?
 
Muốn lảng tránh, muốn Hứa Tri Vụ mau mau trở về phòng của nàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại muốn nàng sau này đến phòng hắn phải ăn mặc chỉnh tề một chút.
 
Bên ngoài lại truyền đến giọng Thiện cô hỏi chuyện, tiếng bước chân ngày càng gần, xem ra không nghe được câu trả lời nên muốn vào xem.
 
Trong lòng ngực Hứa Tư trống không, hắn quay đầu nhìn lại, Hứa Tri Vụ đã nhanh nhẹn bò lên giường hắn.
 
Ngay sau đó nàng lại nhô đầu ra khỏi giường, thổi tắt ngọn nến ở đầu giường.
 
Còn rất thông minh mà buông hết rèm trướng của Hứa Tư xuống.
 
Như vậy thì không ai có thể phát hiện ra nàng cả.
 
Hứa Tri Vụ trốn ở trong chăn, đưa lưng về phía cửa lén lút cười.
 
Một mình Hứa Tư bị màn giường ngăn cách bỏ lại bên ngoài tự ôm khối trầm mặc.
 
"Công tử?" Thiện cô đẩy cửa tiến vào, thấy Hứa Tư đứng một mình trên mặt đất trước giường, mặc một bộ trung y màu trắng trong bóng tối, vừa nhìn thấy có chút doạ người: "Công tử đây là?"
 
"Thiện cô, ta xuống giường uống chén nước, bây giờ quay lại ngủ tiếp."

 
"Ra là vậy, lần sau công tử gọi Tùng Đào một tiếng là được rồi."
 
"Vâng, Thiện cô đi thong thả.",
 
Tùng Đào ở gian ngoài ngậm chặt miệng mình, cái gì cũng không dám nói.
 
Đợi Thiện cô đi xa rồi, Hứa Tư nhìn chằm chằm tấm rèm một hồi rồi thở dài vén nó lên, vỗ vỗ khối chăn đang nhô lên nói: "A Vụ, muội đối xử với ca ca như vậy à?"
 
Hứa Tri Vụ chui ra từ dưới chăn, nhìn mặt bất đắc dĩ lạnh nhạt của Hứa Tư, sau đó nắm cánh tay hắn như đang xin khoan dung: "Ca ca, lúc nãy muội múa trông thế nào? Được không vậy? Có điều muội chỉ múa đại khái thôi, huynh giúp muội xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không."
 
Nàng nằm nói chuyện, tóc dài đen sau lưng tản ra một mảng lớn, vương trên gương mặt nhỏ khiến nó càng thêm trắng như sứ, trong một khắc phảng phất giống một cô nương trưởng thành nhưng tươi cười trên mặt vẫn đơn thuần non nớt, tương phản như vậy làm Hứa Tư day dứt dời ánh mắt đi.
 
Hắn gật gật đầu: "Được, A Vụ về trước đi."
 
"?" Phản ứng này không giống như Hứa Tri Vụ tưởng tượng, thậm chí hắn không khen nàng múa đẹp nữa, không còn sờ đầu nàng nữa: "Ca ca, huynh mệt sao?"
 
"Đâu có đâu, sao vậy?"
 
Hứa Tri Vụ ngồi dậy, phồng má lên nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: "Ca ca, huynh vẫn còn chưa nói muội múa có ổn không, còn có lúc múa, muội cười với huynh mà huynh lại nhìn nơi khác ngây ngẩn!"
 
Lông mi Hứa Tư run lên, không hề trả lời.
 
Hắn đâu có ngây ngẩn, hắn là không dám nhìn. Nếu cố tình nói cho nàng nghe những lời này, nàng cũng không hiểu.
 
Hứa Tri Vụ nói với giọng giận dỗi: "Còn có, rõ ràng ca ca mang tâm sự, mấy ngày này đều rất khác thường. Vậy mà…huynh chẳng chịu nói với muội."
 
Lại nói tiếp: "Huynh không cùng muội cưỡi ngựa còn chưa tính, cứ cho là vì Quả Táo Nhỏ đã lớn đi. Huynh thậm chí không cùng muội nằm chung giường nữa, giống như bây giờ, muội ở trên giường thì huynh sẽ không chịu đến gần. Ca ca, huynh giữ khoảng cách với ta à?"
 
Nói đến cuối, Hứa Tri Vụ đã khóc nức nở, cảm thấy tủi thân, nàng giương mắt nhìn Hứa Tư. Biểu cảm của hắn luôn lạnh nhạt như vậy, làm người ta không nắm bắt được suy nghĩ của hắn, tựa như bầu trời tản mạn những đám mây trắng, vừa mờ mịt, vừa xa cách.
 
Hứa Tư thở dài một hơi, ngồi xuống mép giường, muốn sờ đầu tiểu cô nương lại bị nàng né tránh: "Quả Táo Nhỏ trưởng thành rồi, A Vụ cũng trưởng thành rồi, nên giữ khoảng cách với ca ca, có hiểu không?"
 
Khoé mắt Hứa Tri Vụ ửng đỏ hỏi: "Chẳng phải huynh nói chỉ cần giữ khoảng cách với ngoại nam[1] là được rồi sao? Huynh là ca ca mà."
 
[1] Ngoại nam: Những người con trai không cùng huyết thống với người con gái.
 
Hứa Tư không dỗ nàng, không dễ dàng cho qua nói: "Ca ca cũng như vậy, phải giữ khoảng cách."
 
Hứa Tri Vụ hoàn toàn sửng sốt, nàng vốn quen với việc Hứa Tư luôn nhân nhượng nàng, dỗ dành nàng, căn bản không ngờ được đối với vấn đề này cực kì kiên định, giống như đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi mới hạ quyết tâm.

 
Hứa Tư không nhìn đôi mắt dụ người yêu thích của nàng, ánh mắt hắn dừng lại tùy ý ở một khoảng chăn: "Lần sau tới đây, A Vụ không được chỉ mặc trung y, cũng không được….leo lên giường ca ca."
 
Hứa Tri Vụ nín lặng không nói được lời nào, chỉ nhìn hắn thôi.
 
Trong phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng chiếu vào giữa hai người.
 
"Rầm" một tiếng, Hứa Tri Vụ dùng sức lực rất lớn lật chăn, xuống giường, không một lần quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
 
Lúc đi ngang qua Hứa Tư còn cố tình quẹt vào hắn.
 
Hứa Tư xoay người nhìn cửa mở toang, hắn biết Hứa Tri Vụ sẽ không chấp nhận được, nhưng hắn buộc phải làm như vậy.
 
Có lẽ tiểu cô nương đã được nghe phụ mẫu Hứa hoặc Thiện cô nói rằng nam nữ khác nhau, nhưng nàng vẫn chưa hiểu hết tại sao nam nữ phải giữ khoảng cách với nhau. Nhưng hắn không giống vậy, hắn hiểu rõ, thế nên nếu hắn cứ tiếp tục tùy tiện dung túng Hứa Tri Vụ, xem như chiếm tiện nghi của nàng.
 
Hôm sau tan học, Hứa Tư ra khỏi lớp nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Hứa Tri Vụ đâu.
 
Có phải vì giận hắn nên đi trước rồi không?
 
Hứa Tư chờ mất một hồi, rồi đến chỗ Hứa Tri Vụ học, vừa vặn gặp Vương Tiên sinh đẩy cửa ra, thấy hắn liền nói: " Đến đây làm gì vậy? Tri Vụ đã đi từ sớm rồi."
 
Hứa Tư cảm tạ, trở ra học đường phía ngoài.
 
Xem ra thật sự đã tức giận nên không muốn chờ hắn nữa.
 
Đợi hắn đi đến cửa thư viện, lại thấy tiểu cô nương ngồi trên con ngựa lớn màu đỏ thẫm, kéo dây cương quay qua hướng bên này, thấy hắn đang đi tới, hừ một tiếng quay mặt qua chỗ khác.
 
Hứa Tư lại cười.
 
Đi trên đường, Hứa Tri Vụ cưỡi Quả Táo Nhỏ, cách ngựa của Hứa Tư một khoảng xa. Hứa Tư đi giữa đường lớn, nàng liền đi sát một bên đường.
 
Ấy thế mà hai con ngựa nhận biết được nhau, quen thuộc với nhau, càng đi càng gần nhau hơn một chút, lúc này Hứa Tri Vụ liền muốn hung hăng kéo Quả Táo Nhỏ đi về đúng hướng của mình.
 
Một lát sau Quả Táo Nhỏ vẫn tiếp tục sáp đến gần, Hứa Tri Vụ hận rèn sắt không thành thép mà nói: "Quả Táo Nhỏ, ngươi thật là kẻ tạo phản mà."
 
Hứa Tư buồn cười, có điều không nhìn Hứa Tri Vụ, tránh làm nàng thẹn quá hóa giận.
 
Hắn nghĩ, tiểu cô nương đột nhiên bị yêu cầu giữ khoảng cách, giận là đúng. Đợi nàng quen rồi sẽ tốt lên thôi.
 

Lúc này phía sau có tiếng vó ngựa truyền đến, rồi sau đó một thiếu nữ mặc trang phục cưỡi ngựa đuổi tới đi cùng với ngựa của Hứa Tri Vụ. Nghiêng đầu cười với nàng rồi nói: "A Vụ, mới vừa đến nhà muội thì người gác cổng nói muội chưa về, ta liền dọc theo đường từ thư viện về Hứa phủ, quả nhiên tìm được muội rồi!"
 
"A Nhàn!" Hứa Tri Vụ đương nhiên vui vẻ hơn, cùng Ngụy Vân Nhàn nói chuyện phiếm: "Bá phụ bá mẫu chịu thả tỷ ra ngoài rồi à?"
 
"Ừm, nương của Lâm Lang tới phủ của ta, không biết nói gì mà nương của ta không còn cấm cửa ta nữa. Muội nói tên kia, ngày thường im hơi lặng tiếng rầu rầu rĩ rĩ, ấy vậy mà thời điểm mấu chốt lại có tác dụng như vậy."
 
"Tốt quá rồi." Hứa Tri Vụ quay đầu liếc nhìn Hứa Tư một cái, đi càng sát lại bên cạnh Ngụy Vân Nhàn, cố ý tỏ ra đang mải mê nói chuyện với nàng ấy, chốc chốc lại phát ra một chuỗi tiếng cười.
 
Không thèm để ý tới hắn, hừ.
 
"A Vụ, hôm nay muội làm sao vậy?" Ngụy Vân Nhàn nhỏ giọng hỏi nàng: "Muội không chịu cùng ca ca muội nói chuyện gì cả."
 
"Là hắn khơi mào ra, hôm qua đột nhiên hắn nói cái gì mà…giữ khoảng cách? Ta đoán chắc hắn đã đọc phải sách ấu trĩ nào đó rồi, đột nhiên giảng quy củ này nọ, từ trước đến giờ đâu có như vậy." Hứa Tri Vụ liền hỏi nàng: "A Nhàn, nếu tỷ mặc trung y đi gặp ca ca tỷ, hắn có càm ràm tỷ không?"
 
Ngụy Vân Nhàn nghĩ nghĩ: "Đâu có đâu, nếu như buổi tối đột nhiên có việc phải tìm hắn, chẳng lẽ ta phải trang điểm chuẩn bị một hồi, rồi gặp hắn xong lại phải về nhà thay xiêm y à? Phiền phức lắm luôn."
 
Hứa Tri Vụ liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, thế tỷ có nằm lên giường của ca ca không?"
 
Ngụy Vân Nhàn ngẩn ngơ: "Ta nằm lên giường hắn làm gì?"
 
"Nếu tỷ sợ sấm sét, không muốn ngủ một mình thì sao?"
 
"Ta không có sợ sấm sét."
 
Hứa Tri Vụ: "....."
 
Hơn nữa nếu như ta tự dưng leo lên giường hắn, thể nào hắn cũng đá ta xuống thôi!" Ngụy Vân Nhàn nói: "A Vụ à muội cũng biết đó, hắn không phải là một người ca ca tốt tính, làm gì được ôn hoà như ca ca muội chứ?"
 
Hứa Tri Vụ theo ánh mắt Ngụy Vân Nhàn nhìn về phía Hứa Tư, cả người hắn mặc đồ trắng như tuyết, toàn thân bừng sáng, khuôn mặt cực kì đẹp đẽ nhưng hắn lại không hề tỏ vẻ, những người lớn lên xinh đẹp, dù ít dù nhiều cũng sẽ kiêu ngạo, ấy mà hắn không có.
 
Đặc biệt, khi cùng nàng ở một chỗ, luôn là thái độ nhân nhượng thỏa hiệp.
 
Đây là lần hiếm hoi hắn không chịu thoả hiệp.
 
Hơn nữa, cách nàng và ca ca sống chung khác hẳn với huynh muội Ngụy gia.
 
Hứa Tri Vụ nhẹ hít vào lấy hơi, nàng thoáng đến gần Hứa Tư, thấy vẻ mặt hắn ôn hoà, liền muốn thương lượng với hắn: "Ca ca, bằng không huynh du di một chút, muội có thể không nằm lên giường huynh, lúc sét đánh muội vào phòng huynh ngồi thôi, được không? Còn việc trang điểm chỉnh tề rồi mới đến gặp huynh, này có thể miễn không? Nhà của A Nhàn không có như vậy đâu."
 
Nhưng huynh muội Ngụy gia là ruột thịt thật sự, đương nhiên Ngụy Vân Tiêu sẽ không nghĩ nhiều.
 
Hứa Tư thầm than một câu, vẫn chỉ lắc đầu.
 
Hứa Tri Vụ cắn cắn môi, nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn thì cảm thấy bất lực, không quay đầu mà bỏ lại một câu: "Muội và A Nhàn đi chỗ khác chơi, huynh về trước đi."
 
Hai cô nương đánh mông ngựa chạy nhanh như trốn vậy.
 
Lúc đi vào con phố cũ, trên đường có nhiều người hơn, hai người cùng nhau chậm lại.

 
"Đi đâu đây?" Ngụy Vân Nhàn hỏi.
 
"Ta muốn đi nghệ quán[2] xem múa, lần trước lúc Dung tỷ tỷ làm lễ tắm ba ngày có mời gánh hát ở chỗ này về. Ngày sinh thần mẫu thân ta muốn tặng một điệu múa, đi để xem có động tác nào phải sửa không."
 
[2] Trường múa thời xưa.
…..
Còn Hứa Tư vẫn chưa về phủ ngay, hắn chậm rãi đi theo phía sau, cuối cùng vào cửa hàng kẹo đường tạo hình mà Hứa Tri Vụ thích nhất.
 
Sư phụ làm kẹo vẫn ở đó, nhiều năm qua mà ngỡ mới một ngày, thấy hắn liền cười: "Công tử tới rồi, mua về cho cô nương một cây đúng không?"
 
"Vâng."
 
"Muốn hình gì đây?"
 
"Muốn…" Hứa Tư nhớ lại dáng vẻ khiêu vũ của tiểu cô nương, nói: "Thường Nga, Thường Nga bôn nguyệt."
 
Sư phụ cười cười: "Được rồi, công tử chờ một lát nhé."
 
Lúc này bên cạnh Hứa Tư có một người đứng, người tới dùng chất giọng trong trẻo thuần khiết nói: "Sư phụ, ta cũng muốn một cái, cảm ơn."
 
Hứa Tư không khỏi dời mắt nhìn sang, đối diện là một gương mặt bình thường không có gì đặc biệt.
 
Gương mặt này hắn chưa từng gặp.
 
Có lẽ hắn trông gà hoá cuốc rồi.
 
"Đại công tử, lâu rồi không gặp nhỉ?" Bỗng nhiên người đó cười cười bắt chuyện, trong giọng nói mang theo chút tôn kính khó phát hiện.
 
Lòng Hứa Tư dậy sóng.
 
Người ở Biền Châu sẽ không gọi hắn là Đại công tử, người Ân hậu chỉ biết gọi Tam Hoàng tử, không có mấy người biết kêu hắn 'Đại công tử' hoặc là nói — Đại Hoàng tử.
 
Nhưng hắn không lộ ra bất kỳ thái độ gì, đến tận khi người đó đưa cho hắn một phù bài bằng gỗ.
 
Trên mặt phù có khắc Thụy thú Sô ngô, lệ thuộc vào Cấm vệ quân Sô Ngô vệ, phụ trách những sự vụ cơ mật.
 
Không nghĩ tới có một ngày hắn lại trở thành Cơ mật của Đại Càn.
 
Hứa Tư cảm thấy lòng dạ trống rỗng.
 
Biền Châu, Hứa gia, tốt đẹp như chốn đào nguyên, ấy vậy chẳng thể ở lâu.
 
"Công tử, công tử? Kẹo đường của người đây." Sư phụ làm kẹo cười đưa qua: "Bên cạnh chân nàng ấy ta còn nặn thêm Thỏ ngọc, đảm bảo cô nương thích!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui