Cậy huynh mà sủng

"Cô nương, nếu không phải cần tiền gấp, ta thật sự tiếc nếu bán cho ngươi. Bộ này là do ta đứng đầu được thưởng, chưa mặc bao giờ."
 
Người nói chuyện là vũ nương ở nghệ quán, nàng vừa nói, vừa yêu quý mà vuốt bộ váy múa màu đỏ thêu tơ vàng trước mặt. Váy múa này chia làm hai phần trên dưới, phía trên trước ngực là hoa thêu bằng vải, phía dưới là tơ lụa màu đỏ vàng phối hợp váy dài, đồng bộ với tay áo, lắc chân, vòng cổ hoa lệ, đa phần là mạ vàng, cũng không quá quý giá.
 
Có thể thấy vũ nương này thật sự rất yêu quý, cả bộ váy múa mới tinh rực sáng, những chỗ mạ vàng lấp la lấp lánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Tri Vụ tới nghệ quán này tìm mấy cô nương có kỹ thuật múa xuất chúng giúp nàng tham mưu, thêm thêm bớt bớt rốt cuộc đã hoàn thiện bài múa tặng sinh nhật. Sau đó vũ nương này nghe nói Hứa Tri Vụ vẫn chưa có váy múa, liền bảo đúng lúc chỗ nàng ấy có, lôi kéo Hứa Tri Vụ đi vào phòng nàng.
 
"Đúng là đẹp lắm." Hứa Tri Vụ cười cười cúi người nhìn kỹ rồi quay đầu tới hỏi Ngụy Vân Nhàn: "Bộ này được không, A Nhàn cảm thấy thế nào?"
 
Ngụy Vân Nhàn cũng gật đầu: "Ta cũng cảm thấy đẹp, không bao lâu nữa đã là sinh thần Hứa bá mẫu rồi, cứ lấy cái này đi."
 
Hứa Tri Vụ hỏi vũ nương kia: "Kích cỡ này ta mặc vừa không?"
 
Vũ nương vội vàng nói: "Ta thấy cô nương và ta cỡ cỡ nhau nên mới nghĩ đến bán bộ váy này cho cô nương. Chỉ có một chỗ rất nhỏ không vừa thôi, cô nương vẫn kịp sửa." Nàng nói, ánh mắt thoáng nhìn qua bộ ngực của Hứa Tri Vụ.
 
Chỗ đó chỉ hơi nhô lên một tí.
 
Cũng may Hứa Tri Vụ chưa phát hiện ra ánh mắt của nàng ấy, vẫn đang hài lòng với vẻ đẹp của chiếc váy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ nhìn bộ váy được đặt trên giường thôi mà nàng đã rất muốn mặc lên rồi.
 
Sau đó sẽ cho ca ca xem, hỏi hắn có đẹp hay không.
 
Hứa Tri Vụ nghĩ như vậy, nụ cười trên môi càng ngọt ngào, rồi lại nhanh chóng tức giận trở lại.
 
Suýt thì quên nàng vẫn còn đang giận hắn.
 
"Vậy lấy bộ này đi."
 
"Được, quyết định như vậy." Vũ nương phấn chấn nói: "Cô nương, hai mươi quan tiền. Nếu có thể, cô nương đưa vàng nén hoặc ngân phiếu đi, ta tiện mang đi hơn."

 
Hứa Tri Vụ liền lấy một hạt đậu vàng ra đưa cho nàng.
 
Vũ nương liên tục nói lời cảm ơn: "Với số tiền này ta có thể mua gian nhà nhỏ, để ca ca cũng ở lại đây."
 
Hứa Tri Vụ nhạy bén bắt lấy hai chữ trong đó, chớp chớp mắt hỏi: "Ngươi có ca ca à?"
 
Vũ nương đỏ mặt: "Đương nhiên không phải dạng ca ca ruột trong lời cô nương nói, bọn ta đã thành thân rồi, hắn là phu quân của ta."
 
Hứa Tri Vụ khiếp sợ, nàng kéo cổ tay áo Ngụy Vân Nhàn hỏi nhỏ: "Không phải ca ca ruột thì thành thân được à?"
 
Nàng và ca ca cũng không phải ruột thịt.
 
Hứa Tri Vụ nuốt xuống, cảm thấy có hơi trì độn.
 
Ngụy Vân Nhàn vỗ trán, anh trong lời vũ nương nói rõ ràng đâu phải ca ca, rõ ràng anh yêu.
 
Nhưng thấy khuôn mặt nhỏ đơn thuần của Hứa Tri Vụ, không biết nên giải thích với nàng thế nào.
…….
Nghe nói Hứa Tri Vụ đã về phủ, Hứa Tư cầm kẹo đường đi qua phòng nàng.
 
Hắn đi rất chậm, ánh mắt quen thuộc tìm kiếm trên hành lang gấp khúc, núi giả, cửa Thùy Hoa, có chút chần chừ không dám đi tìm Hứa Tri Vụ.
 
Hứa Tư phát hiện, đối với chuyện mình sắp phải rời đi, hắn chẳng biết phải giải thích với người muội muội này thế nào.
 
Nàng còn nhỏ tuổi, tính cách như trẻ con, là một tiểu cô nương đụng chuyện liền khóc.
 
Còn hết sức ỷ lại vào hắn, sét đánh thì muốn ngủ cùng hắn, làm bài tập thì học theo mẫu chữ của hắn, được khen, bị mắng, đều phải tìm tới hắn.
 
"Mau giúp, giúp ta đi…"
 
"Cô nương, bây giờ muốn mặc luôn sao?"

 
"Muốn muốn, ai da ngươi sờ ta nhột quá à…"
 
Hứa Tư đi qua bên cạnh cửa sổ phòng Hứa Tri Vụ, không nghe rõ bên trong đang nói gì, chỉ nghe được một chuỗi tiếng cười.
 
Là Hứa Tri Vụ.
 
Hình như nàng rất vui vẻ.
 
Đi tới cửa, Hứa Tư giơ tay gõ nhưng không có người đáp lại, cũng không ai ra mở cửa.
 
Hứa Tư nghĩ nghĩ rồi đẩy cửa ra.
 
Đi vào trong vài bước, vẫn chưa thấy người trong phòng, chỉ nghe được tiếng nói chuyện hoà cùng tiếng cười đùa truyền ra từ bên trong.
 
Màn sa mỏng ngăn cách hai gian trong ngoài theo gió phất phơ nhẹ nhàng.
 
Hứa Tư vén màn, thoáng nhìn bình phòng trong phòng.
 
Trên tấm bình phong hiện lên ba bóng người.
 
Hai cái bóng bận rộn tay chân, vây quanh cái bóng ở giữa đang xoay tới xoay lui.
 
Mà bóng người ở giữa đang nghiêng người, ôm lấy cổ, tự luồn dưới nách nắm lấy một tấm vải dệt.
 
Đường cong vai cổ mờ mờ lộ ra, vòng eo tinh tế có lồi có lõm, hai nơi này dường như không có y phục gì che đậy.
 
"Mau lên, Lục Khởi, giúp ta để ý chỗ này. Lát nữa chỉnh sửa giúp ta, nữ công của ngươi tốt." Hứa Tri Vụ nắm nắm vải vóc kéo ra, thở dài nói: "Ngực của vũ nương tỷ tỷ đó lớn hơn ta nhiều quá đi."
 
Hai nha hoàn đều cười, Lục Chức trêu ghẹo nàng: "Cô nương còn nhỏ mà, chờ lớn thêm một chút, ai to ai nhỏ còn chưa chắc chắn đâu."

 
Hứa Tư đứng lại bên ngoài bình phong.
 
Bỗng nhận ra chuyện mà Hứa Tri Vụ đang làm.
 
Hắn vội vàng xoay người, nhấc chân rời đi, trên tay vẫn còn cầm cây kẹo đường.
 
"Ca ca?" Hứa Tri Vụ nghe thấy động tĩnh thì thò đầu ra từ bình phong, thấy bóng Hứa Tư liền lên tiếng gọi: "Ca ca, ca ca."
 
Nhưng Hứa Tư giống như không hề nghe thấy, chớp mắt đã ra khỏi phòng, mất tăm mất dạng.
 
Hứa Tri Vụ mặc đồ như vậy, trước ngực còn hớ hênh, đâu thể đuổi theo được, chỉ có thể nhìn hắn rời đi.
 
Lát sau, Hứa Tri Vụ thay xiêm y xong xuôi thì đến Tùng Phong viện tìm Hứa Tư.
 
Vừa vào phòng liền hỏi: "Ca ca làm sao mà rời đi vội vã như vậy? Kêu cũng không đứng lại."
 
Hứa Tư uống một ngụm trà, mặt tỉnh rụi mà nói: "Không nghe thấy."
 
"Thật à?" Hứa Tri Vụ hồ nghi nhìn hắn, nhớ tới bản thân còn đang giận hắn nên cũng không tiện đôi co với hắn nhiều, lạnh nhạt nói: "Mới nãy muội đến nghệ quán múa cho các vũ nương tỷ tỷ xem, đã hoàn thành rồi, nhờ ca ca xem giúp muội nên phối nhạc thế nào."
 
"Được, ta đã nghĩ xong rồi, đàn cho muội nghe trước." Hứa Tư xoay người đi vào gian trong, có vẻ muốn đi lấy đàn của hắn ra.
 
Lúc chờ đợi, trong đầu Hứa Tri Vụ hiện lên dáng vẻ mình mặc bộ váy múa. Nàng thật muốn để ca ca xem thử nàng mặc có đẹp hay không nhưng vẫn còn giận dỗi, ca ca không xuống nước trước, nàng cũng không thể nhượng bộ.
 
Hứa Tư rất nhanh đã ra ngoài, ôm trong lòng một cây trường cầm, thân gỗ màu đen tuyền, đường nét đục đẽo tuyệt đẹp, Hứa Tư ôm đàn trong lòng càng có vẻ ôn nhu văn nhã.
 
Hắn ngồi xuống khoanh chân, trường cầm đặt trên đùi, đôi tay đặt lên dây đàn.
 
Nhạc cụ tao nhã được hắn đàn lên một khúc mang phong cách dị vực.
 
Hắn rũ mi mắt, khí chất và dáng vẻ hoàn toàn bất đồng với giai điệu, chính là kiểu trầm tĩnh đạm nhiên ấy.
 
Hắn vẫn luôn đặt chuyện của nàng ở trong lòng, dù đột ngột tới tìm hắn nhưng vẫn có khúc nhạc hoàn chỉnh cho nàng.
 
Hứa Tri Vụ càng nghe càng nhập tâm, ánh mắt dừng lại chỗ Hứa Tư vừa ngồi uống trà, thấy có một cây kẹo đường cắm trong bình sứ.
 

Là cho nàng ư?
 
Vừa nãy hắn vào phòng nàng, hẳn là để đưa kẹo đường cho nàng.
 
Cuối cùng lại không cho nàng nữa.
 
Có phải hắn cảm thấy nàng không ngoan, không muốn dỗ nàng nữa?
 
Ánh mắt Hứa Tri Vụ lại rơi xuống gương mặt Hứa Tư, nhớ đến câu nói của hắn: "Ca ca cũng giống như vậy, cần giữ khoảng cách." Thấy hắn trước sau chẳng chịu nhường nhịn, cho dù nàng đã làm nũng, tức giận, khóc, cũng không chịu.
 
Trong lòng nàng giống như bị thứ gì cắn một cái, lập tức cảm nhận được nỗi chua xót tràn đầy ra lồng ngực.
 
Khúc nhạc ngừng lại, đuôi mắt Hứa Tri Vụ hơi đỏ mà nói: "Ca ca, chúng ta đừng giữ khoảng cách có được không? Huynh nói muội lớn rồi nhưng rõ ràng là muội còn rất nhỏ mà…."
 
Mặc đồ của vũ nương tỷ tỷ cũng đâu có vừa đâu.
 
"Hơn nữa, A Nhàn đâu có giữ khoảng cách với ca ca chứ."
 
Không ngờ nàng nhắc lại chuyện này, Hứa Tư thấy hai tròng mắt của tiểu cô nương ươn ướt, chóp mũi hồng hồng, ánh mắt nhu hoà mà nói: "Huynh muội Ngụy gia cùng chung huyết thống, đương nhiên có thể du di một chút."
 
"Vậy tại sao, vì cái gì mà không cùng huyết thống lại phải cố kỵ nhiều như vậy?"
 
Hứa Tư nhẹ nhàng thở dài: "Ca ca không muốn sau này khi A Vụ bàn chuyện cưới hỏi sẽ có lời đồn đại vớ vẩn ảnh hưởng đến hôn sự."
 
Hứa Tri Vụ ngẩn ngơ, nàng còn chưa nghĩ tới lúc kết hôn, dụi dụi mắt nói: "Muội đây không thành thân, không thành thân đâu…."
 
Hứa Tư lắc đầu, nhìn dáng vẻ tiểu cô nương đang rớt nước mắt, cố gắng kiềm chế bàn tay đang muốn lau nước mắt cho nàng.
 
Ngón tay hắn đè lên dây đàn, mải miết nghĩ cách để nói cho tiểu cô nương hiểu.
 
Bỗng thấy nàng đi đến gần một bước, ngồi xuống bàn trà gần chỗ hắn, vừa khóc nức nở vừa thương lượng với hắn: "Ca ca, vũ nương tỷ tỷ bán xiêm y cho ta đã nói, mình và ca ca đã thành thân, bởi vì nàng và ca ca không cùng huyết thống…"
 
"Chúng ta cũng thành thân đi, như vậy sẽ không cần giữ khoảng cách nữa."
 
"Bang—" một tiếng, tay Hứa Tư đặt trên dây đàn vô tình gảy ra một tiếng chói tai.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận