“Anh Diệp Thiên, em thực sự rất tò mò, trong mấy năm nay rời xa em và mẹ em, rốt cuộc anh đã trải qua những gì, vì sao lại có một sức mạnh lớn đến vậy, còn trở thành xa thần Tây Nam được những người đam mê đua xe điên cuồng truyền bá đến thế?”.
Cố Giai Lệ chớp mắt, thực sự muốn biết tất cả về Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt cũng chống tay lên cằm lắng nghe.
“Những gì mà tôi đã trải qua nguy hiểm và phức tạp hơn những gì mọi người tưởng tượng nhiều, nhưng những điều đó đều đã qua rồi, không nhất thiết phải nhắc lại nữa!”.
“Tóm lại mọi người phải nhớ kỹ một chuyện, không có bất cứ thứ gì tự nhiên mà có, muốn đạt được trình độ mà người khác không thể đạt được thì phải nỗ lực gấp trăm nghìn lần người bình thường, thậm chí đến tính mạng cũng không màng đến!”.
Diệp Thiên nhấp một ngụm cà phê, giọng nói bình thản, nhưng bọn Tiếu Văn Nguyệt đều nghe thấy một sự quyết tâm kiên cường bất khuất, bọn họ khó mà tưởng tượng Diệp Thiên lúc này đứng trên đỉnh cao, nhưng trước đó đã phải trải qua những khổ luyện như thế nào.
“Diệp Thiên, anh…”, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên xích lại gần hơn, dám nhìn thẳng Diệp Thiên hỏi: “Anh có người thân, đúng không?”.
Diệp Thiên nghe thấy, ánh mắt hơi chững lại.
“Người thân?”, cậu thở dài một hơi.
“Đối với tôi mà nói, người thân chẳng qua đều chỉ là quá khứ mà thôi!”.
“Từ 10 năm trước, tôi đã không còn người thân gì nữa, nhưng có những thứ đã mất đi, tôi nhất định sẽ lấy lại!”.
Trong ánh mắt Diệp Thiên lóe lên tia sáng, còn hai tháng nữa, cậu nhất định sẽ đường đường chính chính bước vào gia tộc lớn ở thủ đô xa xôi kia, lấy lại những thứ vốn dĩ phải thuộc về cậu.
Tiếu Văn Nguyệt chìm trong suy tư, cô ta đoán không sai, Diệp Thiên đúng là có người thân, nhưng hình như Diệp Thiên bị bọn họ bỏ rơi, đuổi ra khỏi nhà vậy.
Nghĩ đến thành tựu và địa vị của Diệp Thiên hôm nay, trong lòng cô ta như nghĩ, bất kỳ danh gia vọng tộc mạnh đến mức nào, đuổi một người giỏi như con của trời là Diệp Thiên, đều nhất định sẽ hối hận lắm nhỉ?
Trong lòng cô ta thầm mong chờ, nếu Diệp Thiên một lần nữa xuất hiện trước mặt những người đó, bọn họ sẽ có biểu cảm phong phú đến mức nào?
Tiêu Chí Lâm lái xe trở về biệt thự nhà họ Tiêu với vẻ mặt đầy tức tối.
Trên ghế sofa trong phòng khách chủ tịch của doanh nghiệp nhà họ Tiêu là Tiêu Hùng đang lật xem tạp chí tài chính, thấy con trai tức tối về nhà, ông ta hơi nhíu mày.
“Chí Lâm, con đã quên lời mà ông nội nói với con rồi sao? Bất kể khi nào cũng đều đừng để người khác nhìn thấu được suy nghĩ của con, bây giờ tâm trạng của con đều hiện rõ trên mặt, điều này đối với một người làm trong giới doanh nhân hay một võ giả mà nói, đều là điểm chí mạng đó!”.
Tiêu Chí Lâm hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, sự tức giận trên khuôn mặt đã dần tan biến.
“Con xin lỗi bố!”.
Tiêu Hùng đặt cuốn tạp chí xuống, nói với giọng quan tâm: “Chí Lâm à, con phải biết rằng con là người duy nhất có võ mạch trong đời thứ hai và đời thứ ba của nhà họ Tiêu, với thiên phú của con thì chỉ có chín thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ mới có thể sánh ngang với con, con là niềm hi vọng cho tương lai nhà họ Tiêu, nhớ đừng để ông nội con thất vọng!”.
Tiêu Chí Lâm gật đầu, đây là bí mật lớn nhất của cậu ta, ngoài thân phận là con của một doanh nhân ra, thì thân phận lớn hơn của cậu ta chính là một vị võ giả.
Cậu ta tu luyện võ công từ năm mười tuổi, nhưng trong hơn mười năm học võ, ngoài đấu võ với ông nội trong nhà ra, thì cậu ta chưa bao giờ cọ sát với ai bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...