- Đại ca ca… sau này cứ gọi tiểu muội là Lan nhi đi..
Miêu Nhược Lan ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư, mắt to lóe sáng vẫn còn đong đầy nước mắt, hơi có chút sưng đỏ.
- Được rồi Lan nhi, ta sau này sẽ chiếu cố thật tốt cho muội.
Ngồi xổm xuống Tống Thanh Thư dịu dàng ôm nàng dựa vào vai nói.
Miêu Nhược Lan khuôn mặt nhỏ nhắn nhi lại lần nữa đỏ lên, nhìn thấy nàng dáng dấp ngượng ngùng, Tống Thanh Thư sửng sốt, trời đất chứng giám, hắn chỉ xem Miêu Nhược Lan như là một tiểu cô nương nhỏ bé mà thôi, cho nên cũng không có thái quá chú ý đến chuyện nam nữ chi phòng.
Nào biết Miêu Nhân Phượng từ nhỏ đã nuôi Miêu Nhược Lan như là thiên kim tiểu thư thông thường, ngậm trong miệng sợ tan, nắm ở trong tay sợ ngã, Miêu Nhược Lan cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua nam nhân khác, cảm thụ được đầu vai Tống Thanh Thư ấm áp trầm ổn, trong lòng lại phát sinh ra sự ngượng ngùng của một cô nương.
Ngay lúc này Hồ phu nhân đã đẩy ra tay hắn, oán trách nói:
- Tiểu Nhược Lan là nữ nhi, chỉ ngoài trừ thân nhân, thân thể làm sao để cho nam nhân tùy tiện có thể đụng chạm sao?
Tống Thanh Thư không phục lầu bầu nói:
- Nàng rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương…
Hồ phu nhân lo lắng Miêu Nhược Lan hiểu lầm Tống Thanh Thư, cho nên ra mặt là trách cứ, thực tế lại là giải thích cho Miêu Nhược Lan biết, nào ngờ nghe được hắn nói, nàng lập tức trợn tròn mắt lên.
- Cô cô đừng có trách cứ đại ca ca, nếu phụ thân đã đem Lan nhi phó thác cho đại ca ca, như vậy đại ca ca chính là người thân của Lan nhi, Lan nhi cũng sẽ không trách đại ca ca,
- Cái gì cô cô? Đại ca ca?
Hồ phu nhân nghe qua đứng ngẩn người tại đó, trong đầu không ngừng âm vang trở lại hai cách xưng hô như thế này.
- Lan nhi thật là ngoan…
Thấy Hồ phu nhân tựa như bị thương tổn đụng chạm khi nghe Miêu Nhược Lan xưng hô như vậy Tống Thanh Thư cố nén cười, đột nhiên nhìn thấy trên mặt Miêu Nhược Lan còn sưng đỏ, đó là mới vừa rồi bị Trương Vô Kỵ đánh cho một cái tát, liền đau lòng nói,
- Lan nhi, qua đây, đại ca ca sẽ xoa mặt cho hết tụ huyết.
Miêu Nhược Lan nghe lời dời qua, nửa dựa người ở trước ngực Tống Thanh Thư, cảm nhận được bàn tay dùng chân khí tại trên mặt mình vuốt lấy, trái tim nàng lại nhảy thình thịch bất ổn.
Tống Thanh Thư thì không chú ý đến Miêu Nhược Lan phản ứng, mà đang nghi hoặc, tuy rằng đã biết khi hắn đến cái thế giới này, có thể là Trương Vô Kỵ sẽ có nhiều thay đổi, nhưng khi thấy Trương Vô Kỵ không có chút nào thương hương tiếc ngọc khi dễ một tiểu cô nương, đúng là làm người thất kinh, vậy thì Trương Vô Kỵ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Tống Thanh Thư đang thất thần, bàn tay cứ trên khuôn mặt Miêu Nhược Lan vuốt ve, Hồ phu nhân bây giờ không nhịn được nữa, hắng nhẹ một tiếng:
- Trên mặt Lan nhi đã tiêu sưng hết rồi…
- A?
Đến lúc Tống Thanh Thư phản ứng, thì thấy tiểu cô nương trong ngực mình khuôn mặt đã đỏ hồng một mảnh…
- Chúng ta hãy mau chóng khởi hành lên đường đi ah, hiện tại các đạo nhân mã đều đang đi đến Sơn Đông, Kim Xà doanh nhất định là nơi tụ tập đủ các loại thần thánh yêu ma, đệ có chút bận tâm nhỡ tại đó có xảy ra vấn đề gì.
Tống Thanh Thư nói, liền đánh trống lãng.
- Không sai, ta cũng lo lắng Hạ muội muội ứng phó không được…
Hồ phu nhân gật đầu, lúc trước khi hai người ôn tồn, Tống Thanh Thư đã nói qua cho nghe toàn bộ kế hoạch, nàng cũng biết rõ ràng sự tồn tại của Hạ Thanh Thanh trong lòng hắn.
- Ai da…
Miêu Nhược Lan đột nhiên vẻ mặt thống khổ ôm lấy mắt cá chân.
- Làm sao vậy?
Tống Thanh Thư quan tâm hỏi.
- Hình như là lúc Lan nhi chạy trốn xoay chân, nói không chừng bị gãy xương rồi.
Miêu Nhược Lan cau mày, nghĩ tới phụ thân liều mạng ngăn cản Hắc y nhân để cho mình chạy, lại thương tâm vành mắt thoáng cái tiếp tục ửng đỏ.
Tống Thanh Thư tại trên mắt cá chân nàng nắn lấy, rồi nói:
- Lan nhi không phải lo lắng, chỉ là xoay chân vội quá nên chỉ bị thương xoàng mà thôi, đầu khớp xương không có việc gì, nghỉ ngơi một, hai ngày là hết đau. Như vậy đi, trên đường ta sẽ cõng Lan nhi đi a.
Miêu Nhược Lan ưm một tiếng, đột nhiên ôn nhu hỏi:
- Đại ca ca, muội không muốn đại ca ca cõng, hay là hãy ôm muội đi?
- Hả?
Tống Thanh Thư sửng sốt, Hồ phu nhân cũng tròn mắt nhìn nàng.
Bị ánh mắt cổ quái hai người nhìn mình chằm chằm, Miêu Nhược Lan cúi đầu, lí nhí nói:
- Trước đây đi đâu thì phụ thân cũng ôm lan nhi đi.
Tống Thanh Thư cùng Hồ phu nhân liếc nhìn nhau, trong đầu hiện lên một hình ảnh: Miêu Nhân Phượng mặt vàng như nghệ, tay trái cầm kiếm, tay phải ôm Miêu Nhược Lan, vẻ mặt tịch mịch cô đơn đi ở trên đường...
"Nàng chung quy vẫn còn một tiểu cô nương."
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng thở dài..
- Được rồi…
Tống Thanh Thư mỉm cười, liền vòng qua chân Miêu Nhược Lan, đem nàng bế lên.
Đồng dạng thân là nữ nhân, Hồ phu nhân ý thức được Miêu Nhược Lan tựa hồ đối với Tống Thanh Thư có một loại tình cảm khác thường, hơn nữa gần đây nếm được mùi vị hoang dâm biến thái của Tống Thanh Thư lúc hắn ôm Tiểu Long Nữ lên cùng giường, nàng sợ Tống Thanh Thư và Miêu Nhược Lan hai người sẽ phát sinh ra chút gì, để rồi Miêu Nhược Lan sau khi lớn lên có gì sẽ phải hối hận thương tiếc chung thân.
Trong lúc Hồ phu nhân đầy bụng tâm sự, thì Miêu Nhược Lan lẳng lặng đem mặt dán tại đầu vai Tống Thanh Thư, hỏi:
- Đại ca ca, có thể dạy muội võ công được không?
Tống Thanh Thư thân hình dừng một chút, cười khổ nói:
- Phụ thân của Lan nhi võ công cao cường, cũng không dạy cho Lan nhi một chiêu nửa thức, chính là vì muốn cho Lan nhi rời xa khỏi ân oán giang hồ."
- Lan nhi chỉ hận bản thân mình vô dụng, lúc thời khắc nguy cấp đã không giúp được phụ thân, mà còn làm liên lụy đến..
Miêu Nhược Lan buồn bã, một bộ lã chã muốn rơi nước mắt.
- Lan nhi muốn báo thù sao?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy..
Miêu Nhược Lan gật đầu, ngữ khí kiên định không gì sánh được,
- Thù giết phụ thân, không thể không báo.
- Lan nhi, hắc y nhân kia đồng dạng cũng là kẻ thù của đại ca ca, đại ca ca sẽ giúp cho Lan nhi báo thù.
Thù mới hận cũ cùng tính cùng một lượt, Tống Thanh Thư biết rằng mình và Trương Vô Kỵ sớm muộn gì cũng phải có một trận sinh tử.
- Người kia võ công rất cao, Lan nhi học được công phu sau đó cũng có thể giúp cho đại ca ca giúp một tay.
Miêu Nhược Lan ngẹo đầu suy nghĩ một hồi, vẫn là không có dao động quyết tâm học võ.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
- Lan nhi muốn học võ công, đại ca ca có thể dạy cho ngươi, bất quá Lan nhi phải đáp ứng ta một điều kiện.
Miêu Nhược Lan mừng rỡ, kích động nói:
- Đừng nói là một điều kiện, cho dù là một trăm điều kiện, Lan nhi cũng sẽ đáp ứng."
Hồ phu nhân nghe Miêu Nhược Lan nói làm cho hoảng sợ, nghĩ thầm “ ngươi là một nữ hài tử, sao có thể tùy tiện đối với nam nhân nói như vậy, hơn nữa Tống Thanh Thư là người bất cần không câu nệ lễ pháp, tính tình hắn như thế nào thì nàng nhất thanh nhị sở, cho nên rất sợ Tống Thanh Thư đưa ra một điều kiện kinh thế hãi tục gì đó với Miêu Nhược Lan.
- Làm gì mà cần nhiều điều kiện như vậy chứ,
Tống Thanh Thư cười cười,
- Điều kiện chỉ có một, đó chính là Lan nhi nhất định không để cừu hận sống ở trong lòng, nếu không thì phụ thân ngươi dưới cửu tuyền nhất định sẽ rất là thương tâm đấy.
Nghe được lời của hắn, Miêu Nhược Lan trầm mặc một lúc lâu, rồi nặng nề gật đầu:
- Được rồi nếu đại ca ca nói như vậy, Lan nhi nhất định sẽ làm được"
- Không cần nghiêm trọng như thế,
Tống Thanh Thư cười ha ha,
- Lan nhi muốn học loại võ công gì đây?
Miêu Nhược Lan ngượng nghịu:
- Lan nhi đối với võ công không biết, cũng không biết nên học trước cái gì cho tốt.
- Là do đại ca ca hồ đồ,
Tống Thanh Thư hơi chút suy nghĩ,
- Nếu không trước ta dạy cho Lan nhi một bộ khinh công, nữ nhân học môn này cũng không nhiễm sát khí, lại cũng có năng lực để tự vệ.
- Được…được…
Miêu Nhược Lan hưng phấn vỗ hai tay.
Tống Thanh Thư đem Miêu Nhược Lan đưa tới trong ngự Hồ phu nhân:
- Ta có bốn loại khinh công, để thi triển ra, Lan nhi nhìn loại nào thì học cái đó.
- Được..
Miêu Nhược Lan gật đầu, không chớp mắt theo dõi hắn..
- Loại đầu tiên là Bích Hổ Du Tường.
Tống Thanh Thư đứng ở dưới cây đại thụ, thả người nhảy lên, đầu ngón chân tại một nhánh khô nhẹ nhàng điểm một cái, toàn bộ thân hình như lông chim thổi qua thân cây bên kia thổi đi, mắt thấy đến lúc thân mình muốn rơi xuống, đầu ngón chân lại chạm nhẹ một điểm, cả người lại bay đến ngọn cây.
Từ trên cây nhảy xuống, Tống Thanh Thư đối Miêu Nhược Lan giải thích:
- Bích Hổ Du Tường Công, bản chất ở chỗ mượn lực, còn được gọi là Phi Diêm Tẩu Bích..
Miêu Nhược Lan nhăn mũi, khẽ lắc đầu:
- Tên gọi thật khó nghe, Lan nhi không thích môn này.
Hồ phu nhân nhịn không được mỉm cười, Tống Thanh Thư lúng túng sờ mũi:
- Tên đúng thật có chút bất nhã, không thích hợp nữ nhi nhà ta luyện, như vậy đi, Lan nhi nhìn thử xem khinh công "Thê Vân Tung" này đi..
Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư như mũi tên nhọn hướng bầu trời xuyên qua, mắt thấy khi đã hết trớn, thân người lập tức muốn hạ lạc, cả người rồi lại nhẹ nhàng nhảy thêm lên cao hơn một trượng có thừa.
Tống Thanh Thư lúc rơi xuống giải thích:
- Phương hướng thẳng đứng bay vọt lên, khinh công thiên hạ so ra đều kém với Võ Đang Thê Vân Tung.
- Cái tên này đẹp, Lan nhi muốn học…
Miêu Nhược Lan đối mắt chớp liên tục.
- Đẹp?
Tống Thanh Thư nghe qua một đầu hắc tuyến,
- Còn có hai loại khinh công nữa, Lan nhi xem rồi hãy quyết định học cái nào ah.
Miêu Nhược Lan không ngừng gật đầu, Tống Thanh Thư lặng lẽ dùng truyền âm nhập mật, đối Hồ phu nhân nói:
- Tẩu tẩu hãy nhìn thật kỹ một chút, đến lúc đó đệ cũng dạy cho tẩu tẩu.
Hồ phu nhân gương mặt nóng lên, nhưng cũng hiểu đối phương là muốn mình thêm một phần tự bảo vệ mình, nên cảm động gật đầu.
- Xà Hình Ly Phiên chi thuật xuất từ Cửu Âm Chân Kinh, trong lúc giao đấu né tránh địch nhân công kích vô cùng hữu dụng.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư nằm trên mặt đất tư thế lăn lộn quỷ dị, Miêu Nhược Lan vội vã kêu to:
- Dừng lại, Lan nhi không học cái này.
Tống Thanh Thư nhún nhún vai, tiếp tục truyền âm nhập mật nói với Hồ phu nhân:
- Đệ biết Nhược Lan chắc chắn sẽ không học cái này, sở dĩ vẫn còn muốn thi triễn ra, là muốn cho tẩu tẩu học một ít..
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Miêu Nhược Lan: "
- Còn môn khinh công cuối cùng, Đạp Sa Vô Ngân….
Vừa dứt lời, cả người như một trái pháo, thoáng cái bay xa hơn mười trượng có, rồi điểm nhẹ mũi chân trên cây, cả người lại cấp tốc quay về, toàn bộ quá trình chỉ trong thời gian nháy mắt.
- Đệ nhất thiên hạ khinh công thuộc về Đạp Sa Vô Ngân."
Tống Thanh Thư đắc ý nói, nghĩ thầm Miêu Nhược Lan nhất định sẽ chọn học môn khinh công này..
Nào biết Miêu Nhược Lan cong miệng nói:
- Không muốn….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...