Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt mập mờ, Miêu Nhân Phượng sắc mặt càng lúc càng khó coi, Miêu Nhược Lan vội vã lôi kéo tay áo Tống Thanh Thư nũng nịu yếu ớt nói:

- Thúc thúc, đừng có chọc giận phụ thân có được hay không?"

Lần trước tại trong nhà gỗ của Bình Nhất Chỉ, Miêu Nhược Lan sau khi nhìn thấy võ công của Tống Thanh Thư, nàng đã bị thần thái ung dung của hắn gây nên chấn động trong lòng rồi.

Tiểu cô nương nào cũng có anh hùng của riêng mình để sùng bái, cho tới hiện nay Miêu Nhược Lan vẫn cho phụ thân mình là người lợi hại nhất thiên hạ, thẳng đến vừa rồi bị hắc y nhân đánh bại dễ dàng, mộng ảo của nàng thoáng cái bị bể nát. May mà Tống Thanh Thư đúng lúc chạy tới, đánh lùi tên đại bại hoại kia, thoáng cái đền bù chỗ trống người anh hùng trong lòng của tiểu cô nương.

Ánh mắt của Miêu Nhược Lan lúc này nhìn xem Tống Thanh Thư tràn đầy sự sùng kính, thấy đối phương một mực khi dễ phụ thân, nhịn không được nên mềm giọng nói nhờ.

Bị giọng nói của tiểu cô nương làm cho trong lòng củng hơi nhột nhạt, Tống Thanh Thư đang lạnh như băng chợt mỉm cười ấm áp, gật đầu chuyển hướng Miêu Nhân Phượng nói:

- Miêu đại hiệp không cần suy đoán lung tung, tại hạ biết bảo tàng Sấm Vương thông qua cách khác, cùng với nàng kia cũng không có quan hệ gì.

- Có phải là chuyện thúc thúc trước đây từng đề cập tới liên quan đến Vân Du đạo nhân Kim Dung phải không?

Hồ phu nhân nhớ lại lúc đầu hai người từ Yến Tử Ổ trở về, Tống Thanh Thư đã nhắc tới chuyện này.

- Tẩu tẩu còn nhớ rõ sao?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn nàng.

Hồ phu nhân ôn nhu cười, cũng không đáp lời hắn.

Nghe Hồ phu nhân cũng nói như vậy, Miêu Nhân Phượng không hoài nghi nữa, thở dài:

- Hồ Phu Nhân, Miêu Mỗ sẵn thuận tiện giúp ta chuyển lời cho... nàng “ thứ quan trọng nhật trong đời của Miêu mỗ tất cả đều dành cho nàng, hi vọng sau này nàng sẽ chăm sóc thu xếp cho Miêu Nhược Lan gặp được một người nam nhân tốt."

Hồ phu nhân nghe qua thấy kỳ quái, nghĩ thầm Nam Lan là mẫu thân của Miêu Nhược Lan, chuyện hôn sự của nữ nhi mình thì đâu có cần phải nhắc nhở chứ? Chỉ có Tống Thanh Thư là hiểu được lời dặn dò của Miêu Nhân Phượng không phải là nhắm vào Miêu Nhược Lan, mà là ẩn ý về cây ngọc trâm giấu ở trên đầu Nam Lan mang theo bảo đồ Sấm vương.

Tống Thanh Thư do dự một chút, quyết định nói thẳng:

- Miêu đại hiệp, tại hạ biết Miêu đại hiệp lo sợ bí mật bảo đồ bị tiết lộ ra ngoài, cho nên mới có ẩn ý, thật ra thì không cần như vậy, về bí mật bảo đồ thì tại hạ đã biết hết rồi, ngay cả cây trâm cài đầu kia tại hạ cũng biết.

Miêu Nhân Phượng sắc mặt đại biến:

- Các hạ…


Tống Thanh Thư giơ tay lên cắt đứt lời nói của Miêu Nhân Phượng, hắn xoay nói với Hồ phu nhân cùng Miêu Nhược Lan:

- Tẩu tẩu mang Nhược Lan đến bên kia một chút đi, đệ có vài lời muốn nói riêng với Miêu đại hiệp.

Hồ phu nhân lo âu liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn kéo Miêu Nhược Lan đi khỏi cách đó mấy trượng.

Miêu Nhân Phượng tức giận hừ:

- Các hạ muốn thế nào?

Tống Thanh Thư đáp:

- Tại hạ muốn các hạ truyền lời cho phu nhân Nam Lan, để cho nàng đem cây trâm giao cho tại hạ.

Miêu Nhân Phượng thấy hắn quả nhiên biết toàn bộ, vừa sợ vừa giận:

- Si tâm vọng tưởng…

Tống Thanh Thư cười lạnh:

- Vị trí của bảo tàng Sấm Vương tại hạ đã biết, cũng biết bảo đồ đang giấu ở trên cây trâm Châu Hoa, hiện nay tại kinh thành, tôn phu nhân và Điền Quy Nông đang ở tại trong tòa nhà của tại hạ, nếu tại hạ cũng lấy đi thì cũng dễ dàng, nhưng tại hạ muốn chính miệng Miêu đại hiệp đồng ý đưa cho tại hạ, là bởi vì kính nể Miêu đại hiệp là một người quang minh lỗi lạc, vì đại nghiệp phản Thanh mà bôn tẩu khắp nơi. Tại hạ tuy rằng không thích Miêu đại hiệp nhưng lại rất bội phục, cho nên không muốn sau khi Miêu đại hiệp chết đi thì cướp lấy bảo đồ, khi dễ mẫu tử các nàng, dưới suối vàng Miêu đại hiệp sẽ tức giận dậm chân.

Miêu Nhân Phượng thoáng cái trầm mặc, một lúc lâu hỏi:

- Các hạ muốn bảo đồ Sấm Vương để làm cái gì?

Tống Thanh Thư nhìn lên trời, trong mắt lóe lên một tia tia sáng kỳ dị:

- Tại hạ cần để để dùng làm quân lương, nhóm người của Miêu đại hiệp chưa có hoàn thành được, tại hạ sẽ thay các người hoàn thành tâm nguyện.

Miêu Nhân Phượng nghe đến đó nhịn không được cười lạnh nói:

- Khẩu khí thật là lớn, cũng không sợ thụt lưỡi hay sao….

Trãi qua nhiều năm, vô số nghĩa quân nổi lên chống Mãn Thanh, vô luận là Phản Thanh Phục Minh cũng tốt, hay là đơn thuần chỉ phản Thanh cũng được, nhưng chưa có một tổ chức nào hay ai có thể thành công. Theo Miêu Nhân Phượng biết, Tống Thanh Thư võ công tuy cao, cũng bất quá một thân một người, với đại cục thì có ích lợi gì?

- Miêu đại hiệp không tin?


Tống Thanh Thư cười hỏi.

Miêu Nhân Phượng hừ lạnh, ý tứ đã rất rõ ràng.

Tống Thanh Thư nói:

- Để cho Miêu đại hiệp hiểu rỏ hơn, tại hạ có thể nói cho Miêu đại hiệp biết, Kim Xà doanh đã là vật trong túi của tại hạ, hơn nữa từ lâu tại hạ đã cùng với Cửu công chúa của Minh triều đạt thành hiệp nghị, xuất phát từ Kim Xà doanh lấy danh nghĩa là Minh chủ đại nghĩa, lật đổ Mãn Thanh cũng là danh chính ngôn thuận.

- Ngày trước lúc Kim Xà Vương Viên Thừa Chí còn sống, thanh thế của Kim Xà doanh lớn đến bực nào, nhưng cũng chưa từng có thể đối đầu với triều đình Mãn Thanh tạo nên ảnh hưởng gì, bây giờ Kim Xà doanh đã hoàng hôn tan rã, các hạ tiếp nhận thì có ích lợi gì?

Miêu Nhân Phượng tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng khẩu khí đã có nhẹ nhàng hơn.

- Miêu đại hiệp có từng nghe qua đoạn thời gian trước chuyện tại hạ ám sát Khang Hi?

Tống Thanh Thư đột nhiên hỏi.

Miêu Nhân Phượng gật đầu:

- Biết, tuy rằng các hạ thất bại, tại hạ vẫn kính nể, nhưng không phải bởi vì chuyện này, bởi vì dù các hạ võ công cao tới đâu cũng đã có kết thúc như vậy, làm sao lọt vào trong mắt Miêu Mỗ được chứ?

Tống Thanh Thư cười nhạt:

- Miêu đại hiệp cũng biết rõ ràng võ công của tại hạ, vậy Miêu đại hiệp nghĩ chuyện ám sát của tại hạ sẽ bị thất bại sao?

Miêu Nhân Phượng sửng sốt, sắc mặt đại biến:

- Ý của các hà là….

Tống Thanh Thư đứng chắp tay:

- Không sai, Khang Hi chân chính đã chết….

Miêu Nhân Phượng nhếch miệng, khiếp sợ nói không ra lời, trong lòng lại mừng rỡ, tre già măng mọc, nói không chừng quả thật có khả năng trước mắt người này sẽ hoàn thành được...

……………………………………………………………………………………………..


Khi Miêu Nhược Lan được gọi đến trước mặt phụ thân, nàng nhìn thấy trong ánh mắt phụ thân mình rất là hưng phấn, nghe được lời dặn dò:

- Lan nhi, sau khi con gặp lại mẫu thân, nhớ nói với mẫu thân giao lại cây trâm Châu Hoa giao cho Tống huynh đệ, cứ nói là ta chính miệng nói, ghi nhớ kỹ …hãy ghi nhớ kỹ…

Miêu Nhược Lan tuy rằng nghe qua như lọt vào trong đám sương mù, nhưng vẫn trả lời:

- Lan nhi đã minh bạch.

Miêu Nhân Phượng đột nhiên đem Miêu Nhược Lan đưa đến trong tay Tống Thanh Thư:

- Tống thiếu hiệp, sau này Lan nhi ta giao cho ngươi chiếu cố giùm cho ta…

Lời vừa nói ra, Miêu Nhược Lan ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, rất nhanh lại rũ xuống mí mắt, chỉ còn lại đôi lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy.

Tống Thanh Thư cũng thoáng cái sững sờ ngay tại chỗ, Hồ phu nhân càng thần tình cổ quái, nghĩ thầm “ ngươi rõ ràng mới vừa nhờ ta mang nhi nữ của ngươi đi tìm mẫu thân nàng, bây giờ mới xoay người, lại giao phó cho một nam nhân xa lạ chiếu cố, đây là chuyện gì đã xảy ra vậy a. “

Hơn nữa nghe giọng nói của Miêu Nhân Phượng, Hồ phu nhân lại cảm thấy hắn giống như là giao phó việc Miêu Nhược Lan chung thân vậy, trong lòng nàng càng không được tự nhiên, liền hung hăng liếc mắt trừng Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư cũng hiểu Hồ phu nhân hiểu lầm, chỉ cảm thấy khó lòng giãi bày ngay lúc này, liền vội vàng nói:

- Miêu Đại Hiệp, chuyện này sợ rằng không tiện lắm…

Miêu Nhân Phượng thấy được trong cơ thể mình sinh cơ dần dần đã trôi qua, suy yếu nói:

- Ta tặng một phần hậu lễ lớn như vậy cho ngươi, vậy mà ngươi còn không muốn chiếu cố nữ nhi của ta sao?

Nghe Miêu Nhân Phượng nói như vậy, Tống Thanh Thư nghẹn lời, đành gật đầu nói:

- Đã là như vậy, Tống mỗ nhất định tận tâm tận lực chiếu cố lệnh thiên kim, tuyệt đối không để cho nàng bị một chút thương tổn nào…

Miêu Nhân Phượng cũng không còn có biện pháp nào khác, vốn là hắn muốn đem nữ nhi giao phó cho Nam Lan, nhưng Nam Lan dù sao cũng đã lam thê tử của người khác, huống chi Điền Quy Nông làm người... Miêu Nhân Phượng lo lắng Miêu Nhược Lan đi theo Nam Lan, sẽ bị nhận hết ủy khuất.

Hôm nay biết được tình huống đích thật của Tống Thanh Thư, nghĩ đến việc giao phó nữ nhi đến Điền phủ một nơi hổ lang chi địa, chi bằng giao phó cho Tống Thanh Thư thì còn thả tâm hơn nhiều..

Nhìn Miêu Nhược Lan vẻ mặt ngượng ngùng đứng ở nơi đó, Hồ phu nhân cả người thoáng cái ngây ngẩn, nghe lời này Miêu Nhân Phượng, chẵng khác nào đã gã cho Tống Thanh Thư, Miêu Nhược Lan tựa hồ cũng không có ý phản đối….

- Lan nhi, phụ thân giờ thì đã không còn chiếu cố con được nữa, sau này phải thật tốt nghe theo lời của Tống, có hắn trông nom phụ thân nghĩ con có thể mau chóng ổn định sinh hoạt trong cái thời loạn thế này.

Ánh mắt Miêu Nhân Phượng dần dần tan rả…

Tống Thanh Thư thở dài một hơi, đỡ Hồ phu nhân đi qua một bên, để cho hai phụ tử họ có thời gian ngắn gần gủi với nhau..


- Hừ…thúc thúc vừa mới rồi đã nói với Miêu đại ca cái gì, vì sao…vì sao hắn lại đem Nhược Lan gả cho thúc thúc?

Đi cách khoảng mấy trượng có hơn, Hồ phu nhân nhẹ nhàng hất cánh tay Tống Thanh Thư ra, cắn môi lẳng lặng nhìn hắn.

- làm gì mà có chuyện cưới gả, tẩu tẩu không nên nói lung tung.

Tống Thanh Thư nhất thời bị hù suýt nữa nhảy dựng,

- Chỉ là hắn nhờ cậy đệ chiếu cố đến Nhược Lan mà thôi.

- Chiếu cố nào có như vậy,

Hồ phu nhân vẻ mặt hồ nghi,

- Miêu đại ca rõ ràng một bộ xem xem thúc thúc như là hiền tế vậy.

- Ừm…tẩu tẩu suy nghĩ nhiều quá,

Tống Thanh Thư dở khóc dở cười,

- Hắn sở dĩ vui vẻ là bởi vì một chuyện khác, nói cho cùng giữa chúng ta chỉ là làm một chuyện giao dịch …

- Giao dịch gì?"

Hồ phu nhân cũng không phải là đố kỵ gì hết với Miêu Nhược Lan, nàng cũng hiểu lấy thân phận của mình không thể nào cùng với Tống Thanh Thư quang minh chính đại tiến tới với nhau, cho nên cũng không ngại hắn lấy nữ nhân khác thê tử, bất quá không ngại là một chuyện, nhưng nếu như Tống Thanh Thư muốn kết hôn cùng với Miêu Nhược Lan có bối phận là điệt nữ của nàng, thì vấn đề kia liền lớn.

Thời gian gần nhất này, Hồ phu nhân đã lĩnh giáo ở một phương diện khác sự tà ác của Tống Thanh Thư, nhìn thoáng qua cách đó không xa tiểu cô nương Miêu Nhược Lan, nghĩ thầm Miêu Nhân Phượng đem nữ nhi giao cho Tống Thanh Thư chiếu cố, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

Hồ phu nhân có thể nói là người mà Tống Thanh Thư tín nhiệm nhất, chuyện Khang Hi nếu nói cho nàng biết cũng không sao, chẵng qua là một mực... một mực trầm mê cùng nàng vui vẻ nếm mật giao hoan, nên chưa kịp nói cho nàng biết mà thôi.

Đang muốn đem câu chuyện vừa rồi mà hắn đã trao đổi với Miêu Nhân Phượng thuật lại cho Hồ phu nhân biết, đột nhiên nghe qua tiếng Miêu Nhược Lan lớn tiếng khóc ngất, hai người quay đầu nhìn lại, thì thấy Kim Diện Phật đã từng uy chấn giang hồ, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ đã tắt thở rồi.

……………………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư đem Miêu Nhân Phượng chôn ở phụ cận trong rừng cây, tại trên bia khắc lại " Thiên thượng địa hạ, duy ngã nhất nhân độc xưng tôn; cổ vãng kim lai, đả biến thiên hạ vô địch thủ, kim diện phật miêu nhân phượng chi mộ"

Vốn là Tống Thanh Thư do dự, sợ có người đi ngang qua nơi này, thấy mộ bia sẽ không cam lòng, làm ra việc hủy hoại mồ phần, nhưng lại nghĩ, Miêu Nhân Phượng đường đường chính chính tạo ra cái danh xưng này, thì ai cần gì phải phá hủy khí phách sau khi hắn chết chứ?

Nhưng Tống Thanh Thư để chắc ăn hơn, nên dùng kiếm khí bén nhọn khắc lên trên tấm bia đá này, nếu như là võ lâm cao thủ chân chính, cảm thụ được kiếm khí trên tấm bia đá, tự nhiên sẽ sinh lòng kính nể…

- Miêu cô nương, xin nén bi thương hãy thuận theo biến hóa của tạo hóa.

Đứng ở bên cạnh Miêu Nhược Lan, Tống Thanh Thư xưng hô cũng không được tự nhiên, nếu gọi là cô nương, cũng có chút thấy hơi kỳ quái, thế nhưng không gọi là cô nương, Tống Thanh Thư cũng không biết nên xưng hô với nàng như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận