Cao H Thanh Xuyên Chuyện Không Thể Nói


Triệu Giai quý nhân vốn cũng không dễ dàng gì , vì phân vị thấp nên không thể tự mình nuôi nấng nữ nhi của mình , chỉ có thể đem Đoan Tĩnh giao cho Đức phi nuôi nấng.

May mà, Đức phi được sủng ái, hài tử cũng nhiều, tổng cộng sinh hạ ba nam ba nữ.

Tuy rằng đã chết ba người, nhưng cũng không thiếu hài tử.

Khang Hi năm 22 , bà sinh hạ hoàng cửu nữ , cũng chính là Ngũ công chúa Cố Luân Ôn Hiến sau này.

Hiện giờ được nuôi dưỡng dưới gối Hoàng Thái Hậu, vừa mới 6 tuổi, là thời điểm đáng yêu nhất, Thái Hậu ngậm ở trong miệng sợ tan cầm trong tay sợ vỡ , Đức phi cũng đối nàng vô cùng sủng ái, thường xuyên đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu.

Còn có tứ a ca hiện giờ đang được Hoàng Quý Phi nuôi nấng , năm ngoái lại sinh ra thập tứ a ca , cho nên Đức phi không thiếu hài tử, cũng không cần một công chúa như Đoan Tĩnh.

Không để Đoan Tĩnh thiếu ăn thiếu mặc là tốt lắm rồi , nói chi đến dụng tâm nuôi dưỡng nàng.

Đức Phi luôn cố ý nói là tự bà nuôi nấng, thực tế vẫn luôn là Triệu Giai quý nhân chăm sóc nàng.

Đức phi cũng không để bụng , Đoan Tĩnh có thân cận với bà ta hay không, dù sao ở trong mắt bà ta, sớm hay muộn gì qua mấy năm nữa vị công chúa này cũng bị sẽ gả đi.


Triệu Giai quý nhân đi rồi, một mình Đoan Tĩnh ngồi ở bên cửa sổ hồi lâu, Lục Y vẫn luôn ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

"Muốn nói cái gì liền nói đi.

" Đoan Tĩnh chậm rãi cầm lấy đồ thêu từ trên bàn.

Trong cung sinh hoạt không dễ, nàng cùng Triệu Giai quý nhân tuy rằng không lạnh,không đói chết, nhưng cũng không quá nhiều tài sản tích góp.

Nhiều nơi cần phải tặng lễ lại không ít, chỉ có thể rảnh rỗi làm chút việc may vá, lúc cần đến, vừa không thất lễ lại tiết kiệm được tiền bạc.

Đời trước sau khi nàng được gả đi, thói quen này vẫn được giữ lại, lúc xuất giá nàng được mama hồi môn truyền dạy tay nghề thêu vô cùng tinh xảo, vì để giết thời gian nàng tỉ mỉ học hồi lâu.

Hiện giờ tay nghề thêu thùa của nàng sợ là so được với tú nương giỏi nhất ở Tô ChâuNàng chậm rãi cầm lấy kim chỉ, chuẩn bị làm đai buộc trán đưa cho Hoàng quý phi để biểu đạt tâm ý.

"Công, công chúa, ngài, ngài có phải hay không! ! " Lục Y cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, trong cung nếu cái gì cũng không hiểu thì có lẽ không sống được lâu.


"Đúng vậy.

" Đoan Tĩnh một tay cầm châm, một tay cầm khung thêu , rũ đầu nhàn nhạt nói.

Sắc mặt nàng bình tĩnh, giống như việc mất đi trinh tiết là một việc nhỏ không đáng giá nhắc tới.

Nhưng nội tâm nàng hiển nhiên không có bình thản giống biểu hiện bên ngoài của nàng.

Sắc mặt Lục Y trắng bệch, run rẩy quỳ rạp xuống đất, rũ đầu không phát ra tiếng.

Chủ nhục thần chết.

Công chúa mất đi trong sạch, nếu bị phát hiện, truy cứu lên, người bên cạnh nàng người đều sống không được.

Dường như Đoan Tĩnh cũng không chuyên chú với việc thêu thùa trên tay trên tay, nàng chậm rãi đâm một châm xuống, kim chỉ theo động tác của nàng kéo dài ra.

Đột nhiên, trên vải dệt màu xanh làm rơi xuống một giọt nước mắt! ! Vải màu xanh lam bị nước mắt thấm vào làm cho loang lổ.

"Là! ! Là ai?" Lục Y lấy hết can đảm hỏi, vẻ mặt nàng thấy chết không sờn, "Công chúa, nô tỳ nguyện ý vì ngài làm hắn vĩnh viễn câm miệng! ! "Động tác Đoan Tĩnh đột nhiên cứng lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận