Cao H Thanh Xuyên Chuyện Không Thể Nói


"Tê --" nàng chọc kim vào ngón tay mình, đầu ngón tay trắng ngọc xuất hiện một giọt máu đỏ tươi.

Nàng khẽ mở môi đỏ ngậm lấy đầu ngón tay, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào sườn mặt nàng, trắng mềm như ngọc , giữa mày toát ra vài tia vũ mị thuộc về nữ nhân, làm cho mặt nàng vốn nhu nhược động lòng người nay lại nhiễm vài phần diễm sắc, nàng bắt đầu nở rộ.

"Công chúa!" Lục Y ngẩng đầu thúc giục nàng mau chóng hạ quyết tâm.

Nhưng Đoan Tĩnh bên môi hàm chứa một tia cười khổ, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt nàng, vành mắt hồng hồng, lông mi mảnh dài run rẩy, "Lục Y, về sau không cần nhắc lại.

Chúng ta không có cách nào làm hắn trả giá ! ! ""Công chúa! ! " Lục Y lẩm bẩm.

Nước mắt dọc theo gương mặt Đoan Tĩnh chảy xuống chiếc cằm nhỏ xinh.

Đến tột cùng là ai?Là ai có thể nhẫn tâm thương tổn một người dễ mến như công chúa!Lục Y trong lòng tràn đầy phẫn nộ cùng căm hận, chính là, công chúa quyết ý không nói, nàng cũng chỉ có thể tận lực vì công chúa giải quyết hậu hoạn.

"Công chúa, ngài có thể có thai hay không ?" Lục Y trầm trọng nhắc tới vấn đề này.


Đoan Tĩnh khựng lại, nàng hơi hơi há miệng, ánh mắt dại ra,kiếp trước nàng chưa từng có hài tử, căn bản không nghĩ đến chuyện này.

Nàng có chút hoảng loạn , "Đúng vậy, ngươi nói đúng.

"Đoan Tĩnh một tay hơi hơi vỗ bụng nhỏ, nơi này tối hôm qua bị phụ thân nàng rót đến tràn đầy, hôm qua nàng chịu đựng cảm giác thẹn thùng, khó khăn mới lắm mới moi hết long tinh từ chỗ sâu nhất trong thân thể ra.

Sau đó nàng trắng đêm trằn trọc khó ngủ, thân thể lại đau nhức, có tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện này.

"Làm sao bây giờ?" Đoan Tĩnh gấp gáp, nàng không thể mang thai hài tử của phụ hoàng được!"Đúng rồi! Thuốc tránh thai!" Đoan Tĩnh linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới hoàng đế ngẫu nhiên sẽ lâm hạnh những nữ nhân thân phận thấp kém trong trắc điện Vĩnh Hòa Cung , sau khi xong liền sẽ ban cho các nàng thuốc tránh thai, hắn không cho phép những nữ nhân đó sinh hạ con nói dõi cao quý của hắn.

Đoan Tĩnh từng trong lúc vô tình nghe nói đến.

Lục Y vẻ mặt khó xử, "Công chúa, canh này đều là Hoàng Thượng ban, Thái Y Viện mới dám dâng lên.

Chúng ta, căn bản không có khả năng có được ! ! "Đoan Tĩnh ủ rũ dựa lên trên bàn, "Đúng vậy, ngươi nói đúng.


"Nàng chán ghét lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bụng mình, "! ! Tùy nó đi.

"Chỉ một lần mà thôi, nàng dùng sinh mệnh của mình đánh cuộc vận khí của nàng sẽ không kém như vậy.

Sau vài ngày, Đoan Tĩnh cùng Lục Y vẫn luôn nơm nớp lo sợ, thẳng đến khi quỳ thủy của Đoan Tĩnh đúng hạn tới , hai người mới như trút được gánh nặng.

Đoan Tĩnh nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, trên mặt đầy nhẹ nhõm sau khi tránh được một kiếp tránh, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ.

Thật tốt, quả nhiên nàng có thể sống lại một lần, vận khí không có kém đến như thế.

Mà hoàng đế trong thời gian này bởi vì bệnh tình Hoàng quý phi thay đổi thất thường , cũng hoàn toàn không có ý tứ huy động người tìm tiểu cung nữ mà hắn lâm hạnh qua.

Hoàng đế trăm công ngàn việc, có lẽ, hắn đã sớm đem chuyện này vứt ra sau đầu, Đoan Tĩnh thoải mái nghĩ.

Mọi chuyện hết thảy trở về đúng quỹ đạo, liền không còn gì tốt hơn.

Ngày mai là ngày mười lăm tháng sáu, là ngày phải đi thỉnh an Hoàng quý phi.

Đoan Tĩnh lấy từ sọt ra đai buộc trán mà nàng đã thêu, màu lam nhạt, những sợi chỉ vàng được thêu chung với những đóa mẫu đơn nở rộ.

( đoạn này chém gió nha mn).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận