Một lúc sau, Khúc Dật Chi quay lại.
Cô gái ngoan ngoãn ngồi trên bàn.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế trước khi anh đi.
Nhìn thấy Khúc Dật Chi trở lại, Hải Uyển Uyển vặn vẹo eo, duy trì tư thế thẳng lưng.
Sẽ thoải mái hơn nếu cô cúi người xuống, nhưng hôm nay cô mặc quần bó, nên nếu khom người, dù người có gầy, chắc chắn vẫn sẽ hơi lộ bụng mỡ.
Yết hầu của Khúc Hành Chi chuyển động, mắt anh tối sầm lại.
Đi đến trước mặt Hải Uyển Uyển, từ trên cao nhìn xuống, anh nhìn thấy bộ ngực căng phồng của cô và vùng tam giác đang bị chặn bởi ngực, đột nhiên miệng anh khô khốc.
Anh hắng giọng: "Đầu gối em bị thương rồi, cần phải xắn quần lên."
Hả!!! Hải Uyển Uyển vội vàng kéo quần lên, vừa chạm vào ống quần thì một cơn đau thấu tim đã truyền đến từ tay cô.
Cô không khỏi thở hổn hển.
Giơ tay lên thì thấy hai tay đều đã bị trầy da, có lẽ do lúc nãy ngã hai tay cô trượt xuống mặt đường.
"Hmm..." Đau đớn khiến hơi nước bốc lên từ mắt cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Khúc Dật Chi, như một con cừu non bị thương, nói với mẹ biết mình đang bị thương.
Khúc Dật Chi thật sự có một chút đau lòng, nhìn làn da mon mềm của cô chắc là chưa bao giờ phải chịu đựng loại đau đớn này trước đây.
Giờ phút này chắc cô đang rất đau.
"Đừng nhúc nhích, anh sẽ xử lý vết thương cho em." Anh nhẹ nhàng nói.
Kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, sau đó anh đưa tay lên lấy thuốc khử trùng và tăm bông cẩn thận xử lý vết thương.
Có hơi đau.
Hải Uyển Uyển vài lần không nhịn được run rẩy.
Mỗi lần như vậy, cô lại bị Khúc Dật Chi giữ chặt hơn: "Nếu em còn cử động, có thể còn đau hơn đấy."
Anh cẩn thận lau sạch sẽ, không bỏ sót chỗ nào.
Cô gái cau mày cắn môi, anh thấp giọng nói: "Nếu đau thì có thể kêu ra ngoài, đừng kìm nén."
Hải Uyển Uyển cắn môi lắc đầu: "Em vẫn chịu được, đều do em bất cẩn, lẽ ra sau khi xem màn chào cờ xong em phải rời đi ngay."
Khúc Dật Chi không nói gì, tay cũng nhẹ hơn.
Lòng bàn tay ngứa.
Không khí yên tĩnh lạ thường, giác quan bị phóng đại lên mấy lần.
Tăm bông nhẹ nhàng lướt qua tay cảm giác ngứa ngáy truyền thẳng đến bụng dưới.
Chưa kể đối tượng luôn ân ái với cô trong mơ lúc này đang nắm tay cô giúp cô bôi thuốc, nghĩ đến đây thôi cô đã ướt đẫm rồi.
Nước chảy ra nhất định làm ướt đẫm qυần lót của cô rồi.
Cũng may quần bó có tác dụng thoát mồ hôi nên không thể thấy rõ được.
Hải Uyển Uyển thở ra.
Cuối cùng, sau khi xử lý vết thương trên tay, tay của Hải Uyển Uyển không thể cử động được nữa.
Khúc Dật Chi trầm ngâm nhìn chằm chằm bắp chân của cô.
Hải Uyển Uyển nghĩ anh lo lắng về việc nam nữ thụ thụ bất thân, vì vậy cô nói một cách rất hào phóng: "Em không thể dùng tay kéo quần lên được.
Anh có thể kéo lên giúp em không."
Khúc Dật Chi do dự, nhưng nhìn thấy vết máu rỉ ra từ đầu gối, anh biết mình không thể chần chừ được nữa.
"Vậy xin lỗi em trước." Nói xong, anh đặt tay lên mắt cá chân của cô, kéo quần lên.
Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy anh kéo lên.
Xong đời rồi, Hải Uyển Uyển nóng nảy, hôm nay cô chỉ muốn mặc cho đẹp, cho nên mặc quần bó, không thể kéo ống quần từ mắt cá đến đầu gối được.
Tất nhiên Khúc Dật Chi cũng đã phát hiện ra.
Anh ngẩng đầu nhìn thời gian, đã 7 giờ, còn một tiếng nữa.
Phòng y tế mở cửa lúc 8 giờ.
Có vết máu rõ ràng trên đầu gối của cô.
"Xin lỗi, chân của em cần phải được làm sạch ngay lập tức, phải cởϊ qυần ra, anh sẽ giúp em, em đừng để ý."
Hải Uyển Uyển hiểu anh định làm gì, đỏ mặt đến tận cổ.
Nhưng ngại ngùng cũng vô ích, tính mạng vẫn quan trọng hơn, cô chỉ có thể đỏ mặt gật đầu.
Khúc Dật Chi hít một hơi thật sâu, nói: "Xin lỗi."
Anh dùng cả hai tay vén áo của cô lên, các ngón tay nắm lấy lưng quần rồi từ từ kéo xuống.
Để tránh chạm vào làn da của Hải Uyển Uyển, anh chỉ dùng hai ngón tay móc lưng quần của cô kéo xuống.
Quả nhiên anh vẫn là người đàn ông chính trực phối hợp với hô hấp của cô ngày đó.
Khoé miệng Hải Uyển Uyển nâng lên.
Nhưng mà.
Quần bó đúng là quần bó.
Mặc vào cũng phải tốn rất nhiều công sức, chưa kể đến tình hình hiện tại, một người thẳng lưng, tay cứng đờ không có sức lực, một người thận trọng, tay không dám dùng sức.
Đã thế xương hông của Hải Uyển Uyển rất rộng, không thể kéo xuống được.
"Em xin lỗi, quần của em chật quá." Hải Uyển Uyển nhìn anh, hai mắt long lanh, lẩm bẩm nói nhỏ.
Vành tai cô đỏ bừng, vừa đáng thương vừa bất lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...