Cao H Cưỡng Ép Nam Thần Trên Xe FULL


Hải Uyển Uyển ngủ một giấc thật ngon, đặt đồng hồ báo thức 6 giờ.

Buổi sáng thức dậy tắm rửa xong, cô buộc tóc đuôi ngựa tươi tắn tự nhiên, ngủ sớm làm da dẻ căng tràn không trang điểm, nhưng vẫn rất xinh.

Mười tám tuổi không có phụ nữ xấu, chưa kể Hải Uyển Uyển còn rất đẹp.

Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ.

Khi cô đến sân thể thao, chỉ có một vài người đang chạy.

Sinh viên đại học thức khuya đến 12 giờ đêm, sáng sớm làm gì có ai muốn chạy bộ đâu.

Như vậy là tốt nhất, càng ít người, càng bớt xấu hổ.

Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi lá cờ được kéo lên.

Hải Uyển Uyển không quên cô chạy bộ, tình cờ gặp được anh.

Cô phớt lờ những ánh mắt liên tục nhìn cô trên sân thể dục, chạy một cách thoải mái.

Cô không định chạy nhanh, chỉ nên đổ một chút mồ hôi thôi.

6h40, Ban Quốc kỳ đã có mặt đúng giờ, bước ngay ngắn tiến về lễ đài chào cờ.

Khúc Dật Chi là người cầm cờ.

Mặc quân phục chỉnh tề, anh dẫn đầu đoàn hộ tống quốc kỳ và tiến về phía cô với quốc kỳ trên tay.


Rất tốt, khi âm nhạc chuẩn bị vang lên, Hải Uyển Uyển đã đợi ngay trước điểm chào cờ.

Quốc ca vang lên, Hải Uyển Uyển dừng lại cùng với đám đông trên sân thể thao.

Nhìn lên quốc kỳ, nhìn lá cờ từ từ bay lên.

Hải Uyển Uyển thầm niệm giữa lúc cờ đang được giương lên: "Lần sau tôi nhất định sẽ hát Quốc ca một cách nghiêm túc.

Hôm nay tôi muốn gặp Khúc Dật Chi trước.”
Khúc Dật Chi càng đẹp trai hơn khi lá cờ được kéo lên.

Mày đen mắt sáng, dáng người cao lớn, mặc quân phục khí chất càng thêm đặc biệt hơn.

Mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, mọi thứ xung quanh đều trở thành không khí.

Bài hát Quốc ca dừng lại, những người trên sân thể thao tiếp tục chạy.

Vị trí cô đứng là con đường duy nhất đội hộ vệ phải đi qua.

Chỉ cần cô bắt đầu chạy chậm hơn một chút, cô có thể gặp vừa lúc gặp được họ, sau đó, đương nhiên phải chào hỏi.

5 mét, 3 mét, cô định nói, nhưng cô đột nhiên mất trọng tâm lao về phía trước.

Cô mất cảnh giác, đầu gối của cô tiếp đất trước, xẹt trên đường băng, một cơn đau xé toạc truyền đến từ đầu gối của cô.

"Shhh..."

Thật là đen đủi, cuộc gặp gỡ mong đợi đã không thành hiện thực, cô trực tiếp quỳ xuống trước mặt Khúc Dật Chi.

Hải Uyển Uyển rất đau lòng.

Nhưng chân còn đau nhiều hơn.

Cô rên ɾỉ, người con trai va vào cô cũng sợ hãi, có lẽ anh ta nghe Quốc ca, tình yêu Tổ quốc bỗng bùng cháy nên anh ta đã lao đến, tốc độ quá nhanh khiến anh ta không kịp dừng lại, xui xẻo đυ.ng trúng Hải Uyển Uyển.

Khi biết mình đâm phải ai đó, anh ta đã phóng thêm được 10 mét rồi.

Đợi khi anh thở dốc quay lại thì phát hiện bạn nữ mà anh đâm ngã đang bị bao quanh bởi những người thuộc Ban Quốc kỳ.

Anh ta muốn chen vào cũng chen không được.

Lúc này, Hải Uyển Uyển vẫn quỳ trên mặt đất, đầu gối đau đến mức không dám dùng sức.

"Bạn học, bạn không sao chứ?"

"Bạn có thể đứng dậy được không?"

"Bạn có muốn giúp đỡ không?"

Những nam sinh này nói rất nhiều, nhưng không ai trong số họ chạy đến giúp cô.


Cô xinh đẹp đến mức giúp đỡ cũng sợ phạm thượng.

"Mọi người giải tán ngay tại chỗ, tôi sẽ đưa em ấy đến phòng y tế." Một giọng nam trầm thấp vang lên, hai cánh tay xuyên qua lưng và đầu gối, Hải Uyển Uyển bị nhấc lên không trung.

Cô hét lên, theo quán tính vòng tay qua cổ người đàn ông, sau đó lại duỗi tay ra như bị điện giật.

Chính Khúc Dật Chi là người đã bế cô lên.

Không dừng lại, anh vội vàng xoay người đi đến phòng y tế trong trường học.

"Lão đại, phòng y tế của trường học vẫn chưa mở cửa."

Khúc Dật Chi dừng lại.

"Mấy cậu đi ăn trước đi, tôi đưa em ấy đến phòng nghỉ của chúng ta xử lý vết thương trước."

Khúc Dật Chi là đội trưởng của bọn họ, cho nên bọn họ đương nhiên không dám có ý kiến

phản đối quyết định này, mọi người bắt đầu tản ra.

Chỉ còn lại hung thủ của vụ va chạm vừa rồi.

Nhìn thấy khuôn mặt của cô gái bị mình đâm phải, anh ta thở hổn hển.

May mắn chết tiệt gì vậy, đυ.ng trúng phải thiên thần.

Anh ta vội vàng bước tới định hỏi, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông mặc quân phục làm cho hoảng sợ, thậm chí không dám nói một lời, nhìn người đàn ông vội vã rời đi cùng cô gái trong tay.

Phòng nghỉ của Ban Quốc kỳ ở ngay bên cạnh sân thể thao, Khúc Dật Chi bước mấy bước, rất nhanh đã đến phòng nghỉ.


Hải Uyển Uyển còn chưa kịp thưởng thức mùi xà phòng trên người anh, anh đã đặt cô lên chiếc bàn dài trong phòng.

"Ở đây không có giường.


Chân của em bây giờ còn chưa biết rõ tình hình cụ thể.

Ngồi trước xuống đây để xem đã."

Anh đứng bên cạnh cô: "Đầu gối của em có đau không?"

"Đau quá!"

Hải Uyển Uyển thật sự rất đau.

"Tốt rồi.

Nếu bây giờ có thể cảm nhận được cơn đau, vết thương phải ở trên thịt chứ không phải ở xương.

Cố gắng cử động đầu gối một chút, đừng làm mạnh quá."

Hải Uyển Uyển cố gắng hơi cúi xuống, rít lên một tiếng .

Khúc Dật Chi vội vàng ôm bắp chân ngăn cản động tác của cô: "Đau quá phải không?"

Nhiệt độ trên tay truyền đến chân qua lớp quần legging mỏng, Hải Uyển Uyển lập tức đỏ mặt, cô thì thào: "Hẳn là không phải xương, khi cử động da thịt chỗ đầu gối đau."

Anh thở dài: “Chờ một chút, anh lấy hộp thuốc giúp em làm sạch vết thương em." Nói xong anh xoay người rời đi.

Khi lòng bàn tay anh rời đi, Hải Uyển Uyển cảm thấy không khí dường như giảm đi vài độ, cô có chút tham lam nhiệt độ của anh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận