Cao H Chỉ Muốn Anh Đâm Vào FULL


"Bữa cơm xem mắt, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, Ngôn Ngôn liền gọi anh rễ của em.

Anh làm sao dám từ chối?" Đàm Chá ra vẻ buồn rầu: "Ai dám trước mặt mẹ và chị gái em đánh em để em đừng có gọi bậy."

Ninh Ngôn càng nghĩ càng mất mặt.

Nước mắt lại tuôn rơi.

"Vậy anh vì sao cùng chị em xem mắt?" Cô lại tiếp tục hỏi.

"Anh nói là vì để gặp em, em tin không?"

Đàm Chá gõ nhẹ lên mũi nhỏ của cô: "Chúng ta khộng thể mỗi lần đều gặp nhau ở thư viện, sau đó vụng trộm hôn nhau ở bãi đỗ xe hoặc anh dẫn em đi quán rượu."

Đám Chá nghiêm giọng hỏi cô: "Ngôn Ngôn cũng sẽ không chấp nhận như vậy, đúng không?"

Cái đó thực sự nghe giống hệt như một đứa trẻ hư không biết hoặc không tôn trọng bản thân.

Ngày đó về nhà, Ninh Ngôn đã mộng xuân, tim vẫn đập thình thịch, cô luôn cảm thấy bản thân đang ở trong thời kì nổi loạn và làm sai điều gì đó.

Nếu nghĩ thêm nữa, cô sợ mối tình thầm kín này sẽ làm thay đổi tâm lý của cô, ám ảnh cô mãi mãi.

"Đàm Chá, anh cũng thích em phải không?"


Ninh Ngôn cẩn thận hỏi lại.

Ngoài cửa Chúc Diệp Thư đang gõ cửa, thành khẩn nhận sai, nhất định muốn xin lỗi.

"Cậu nói đi?"

Đàm Chá thay cô lau nước mắt, để cho cô làm xong bài tập: "Trước tiên làm cho xong bài tập, bình tĩnh lại hẳn nói."

Nhưng đàm Chá đi rồi, ninh ngôn tâm phiền ý loạn.

Chúc diệp thư xin lỗi cũng không nghe đi vào.

Ninh Ngôn tìm thấy một cuốn sách dưới khay, dầy mấy chục trang, văn của Thạch Mộc đều là những tác phẩm ảm đạm và đau thương, nội dung là tiểu thuyết tổng tài đúng chuẩn.

Tổng tài bị thu hút bởi một cô gái bình thường, nên giả bộ là người bình thường để làm quen và yêu cô gái đó.

Sau khi kết hôn thì luôn bị người nhà của cô làm phiền, cô gái không biết làm sao để cự tuyệt cha mẹ và anh trai, luôn chu cấp cho gia đình mong là họ sẽ thay đổi, giữa hai người xảy ra nhiều mâu thuẫn, cuối cùng tình cảm tan vỡ, cô gái cũng không trở lại sống cùng cha mẹ mà buồn rầu tự sát.

"...!Đây là truyện tổng tài cẩu huyết gì thế..."

Kịch bản không nên cự tuyệt huyết thống gia đình, từ đó đi đến đỉnh nhân sinh sao?

Nhưng ở đây hết thảy đều quá chân thật.


Ninh Ngôn không khỏi nghĩ đến bản thân, cô không biết sau này, chồng của cô có thích người nhà của cô hay không, nhưng cô không muốn lẻ loi một mình trong ngày kết hôn.

Lúc bà ngoại qua đời chỉ có mình cô.

Đến Hoà Thành ngày đó cũng chỉ có mình cô.

Ngày tốt nghiệp trong cơn mưa to cũng chỉ có mình cô.

Cô đã thảm như vậy, không thể trong ngày cũng kết hôn cũng chỉ có một mình.

Cô ấy không giống như những gì lũ trẻ trong thị trấn nói, một cô bé không cha không mẹ.

"Cậu thấy loại truyện này như thế nào hả?" Chúc Diệp Thư đem toàn bộ món điểm tâm Đàm Chá làm ăn hết, trông thấy Ninh Ngôn đang khóc, không nhịn được mà trêu cô: "Cuốn sách này thật quá khó rồi, chú tôi không cho tôi xem, nói là tôi chưa đủ tuổi, xem cũng không hiểu.

Chú để lại cho tôi khi nào lớn thêm mười mấy tuổi nữa hẳn xem, như vậy khẳng định là cậu xem cũng không hiểu gì rồi."

Ninh Ngôn cảm thấy mình không cần phải thêm mười mấy tuổi nữa.

Cô bây giờ đã có thể thấy được một bóng hình quen thuộc.

Có thể cô, cũng không biết bây giờ phải làm như thế nào.

Nếu có người dạy cho cô một chút thì tốt rồi.

"Thầy Đàm." Ninh Ngôn đóng sách lại, nhìn thấy Đám Chá đứng ngoài cửa, hỏi cầu giúp đỡ: "Thầy Đàm, bài tập này em không biết, thấy có thể chỉ em không?"

***
Thầy Đàm: Dạy, thân thể sẽ nỗ lực dạy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận