Cao H Chỉ Muốn Anh Đâm Vào FULL


Thứ bảy, dưới sự thúc giục của mẹ, Ninh Ngôn lưng đeo chiếc cặp con thỏ màu hồng từ thời trung học cơ sở, mang theo đề của kì thi thử lần này đến nhà của Chúc Diệp Thư.

Ninh Ngôn muốn kết thúc việc "cùng nhau học" không mấy thân thiện này, vì vậy cô sẽ nói rõ với Chúc Diệp Thư rằng cô và cậu ta nước sông không phạm nước giếng, đừng nói bất cứ điều gì khiến cho mẹ cô hiểu lầm.

Nếu không cô sẽ giận và sẽ mách với giáo viên.

Nhưng khoảnh khắt cánh cửa sắt mở ra, dưới những dây thường xuân đung đưa hiện ra một quang cảnh cổ xưa ở những thế kỷ trước, ngôi biệt thự ba tầng nhìn như thế nào cũng giống với bối cảnh của ở phim trường.

Ninh Ngôn ngoan ngoãn đi vào phòng, ngồi xuống, ngoại trừ việc làm bài kiểm tra ra, một cử động nhỏ cô cũng không dám, sợ chạm vào làm hỏng bất cứ đồ vật gì trong nhà sẽ phải mất một khoản tiền đền.

Ngược lại, Chúc Diệp Thư lại thấy không được tự nhiên.

Cậu ta lấy bài thi ra hỏi: " Ninh Ngôn, cậu giải thích cho tôi câu này một chút đi."

Ninh Ngôn nhìn qua câu hỏi đó, câu cuối cùng của đề thi toán, cô miễn cưỡng cũng chỉ làm được 5 phần, Chúc Thư Diệp ấy vậy mà làm hết toàn bộ.

Có một cảm giác bị sỉ nhục không thể giải thích được, Ninh Ngôn nói: "Cậu đổi qua lịch sử đi."

"Ừm." Chúc Thư Diệp lại lấy ra bài thi lịch sử, "Vì sao đáp án của câu này là B?"


"..."

Ninh Ngôn đã chọn sai đáp án của câu hỏi này.

Có trời mới biết tại sao lại trả lời là B.

"Cậu không biết tại sao mình chọn B.

Cậu đoán bừa à?" Ninh Ngôn bực bội hỏi lại.

Chúc Diệp Thư thấy vậy vui vẻ nói: "Ba đáp án kia rõ ràng không đúng rồi, nên đương nhiên tôi chọn B."

Cho nên Chúc thiếu gia chính là đang đả kích cô.

Ninh Ngôn đau khổ cúi đầu, liếc qua tờ giấy nói: "Chúc Diệp Thư, cậu kêu tôi đến làm gì? Có chuyện gì mẹ cậu cứ đưa trong buổi họp phụ huynh.

Chúc Diệp Thư không thể nói rằng cậu rất xấu hổ khi xin lỗi trước mặt mọi người ở trường.

Đối diện với ánh mắt oán hận của Ninh Ngôn, cậu ta cũng phát cáu: "Tôi mời cậu tới là vì cái gì cậu không hiểu sao?"

Trông giống như thiếu gia hống hách trên ti vi, làm ra vẻ giống như người biết rõ còn hỏi.

"..." Ninh Ngôn xúc động thở dài, "Đây sẽ không thật sự là buổi hẹn hò lén lút?"

"Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Hẹn hò lén lút cái gì? Làm sao tôi có thể làm những chuyện như hẹn hò lén lút hả?"

Hẹn hò lén lút? Cậu ta trước nay đều muốn đường đường chính chính cầm sổ hộ khẩu đi làm giấy đăng kí kết hôn.

Ninh Ngôn chợt tỉnh ngộ, mặt khẩn trương: "Chúc Diệp Thư, cậu nghĩ nhiều rồi...?

"Hừ, cậu hiểu là được rồi." Cậu ta xin lỗi cô, không phải là do nghĩ quá nhiều, Chúc Diệp Thư bắt chéo hai chân, "Cậu chấp nhận rồi? Chấp nhận thành tâm thành ý của tôi? Tối nay tôi phải làm cái gì đó chúc mừng một chút."

"Tôi có người mình thích rồi."

Theo sau tiếng nói của Ninh Ngôn là một tiếng vang lớn, một quyển sách từ điển Anh Hán từ trên trời giáng xuống giữa trán Chúc Diệp Thư.


Cú đập vừa chính xác vừa tàn nhẫn, Chúc Diệp Thư cảm thấy choáng váng đầu óc, không thể tự hào chú của mình thật giỏi.

"Thật ra, tôi đưa cậu đến gặp ba mẹ tôi." Chúc Diệp thư không giấu diếm nữa.

"Tôi nói là không tôi không đi."

Con người cậu ta sao lại bá đạo như vậy, căn bản không nghe cô lời cô nói.

Trong lúc Ninh Ngôn vừa xấu hổ vừa tức giận, ngay cửa có người chậm rãi đi đến, đem điểm tâm đặt ở trên bàn của hai người.
Nước chanh, bánh cupcake, bánh tart trứng, còn có bánh quy socola.
Thật hiểu lòng người khác.

"Đám Chá?" Ninh Ngôn ánh mắt ngạc nhiên.

Bắt gặp anh mắt anh nhìn cô, cô không biết làm gì ngoài khóc.

"Chú."

Chúc Diệp Thư chột dạ giải thích: "Con, con không có khi dễ cô ấy."

"Câm miệng." Đàm Chá lấy một cái bánh kem nhét vào trong miệng Chúc Diệp Thư, Chúc Diệp Thư miệng ngậm đầy bánh kem nhanh chân chạy đi.

Đám Chá rót cho Ninh Ngôn một ly nước chanh, "Làm bài tập?"

Ninh Ngôn khóc thở không ra hơi, hai tay nắm lấy Đàm Chá không buông: "Em...em chỉ làm bài tập, anh nghe em giải thích..."


"Hửm?" Đàm Chá giọng điệu ôn hoà: "Đừng khóc, em không sai, không cần giải thích."

Ninh Ngôn cũng không chịu buông tay: "Em không thích cậu ta, em thích anh."

Cô giống như đứa trẻ vừa khóc vừa nói không rõ ràng, Đàm Chá vừa đau lòng vừa buồn cười, một tay ôm cô vào trong lòng ngực trấn an: "Anh biết, để anh bắt nó xin lỗi em."

"Anh đừng đi."

Ninh Ngôn ôm Đàm Chá, hận không thể đu lên người của anh, khóc rấm rức uỷ khuất nói: "Đám Chá, anh biết vì sao còn muốn cưới chị gái em?"

"Nhóc con ranh mãnh."

Nói nhiều như vậy cuối nghe được mùi dấm trong câu hỏi của cô.

Đàm Chá khoé miệng không tự giác cong lên, nỗi đau xót trong lòng cũng giảm đi không ít: "Anh nói muốn cưới chị gái em rồi à? Không phải chính em tự kêu anh là anh rễ rất vui vẻ sao?"
"Em đâu có..."
Ninh Ngôn đỏ mặt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui