Cao H Chỉ Muốn Anh Đâm Vào FULL


“Em không muốn đi bệnh viện.”

Không quan tâm đến vết máu trên tay, Ninh Ngôn vội vàng nắm lấy tay áo Đàm Chá, “Em không đi được không?”

“Nhất định phải đi.”

Giọng điệu ra lệnh gần như đe dọa, Đàm Chá mất đi tâm tình gần gũi trìu mến, nắm lấy tay Ninh Ngôn liền đi tới hầm bãi đậu xe: “Ngôn Ngôn, em hãy nghe tôi, nếu em không đi tôi sẽ không yên tâm.”

Ninh Ngôn không biết mình có gì mà phải để Đàm Chá lo lắgn.

Anh chẳng qua chỉ là anh rể tương lai của cô, là đối tượng yêu thầm của cô.

Dù cô có bị thương ở mũi cũng không cản trở được việc mây mưa của hai người.

‘Anh thích em phải không’ bị nghẹn lại trong cổ họng, gần như suýt thốt ra khi giữa hai hàng lông mày thiếu kiên nhẫn của Đàm Chá khi anh chờ đèn đỏ.

Nhưng Ninh Ngôn đã kìm nén lại.

Sao có thể chứ? Đàm Chá là người thiên chi kiêu tử, ngay cả người chị cha mẹ tự hào cũng chỉ có thể ngước nhìn, càng không thể nào thích đứa ngốc nghếch ngây ngô như mình.

Anh chắc chỉ là cảm thấy mình đâm ngon mà thôi.

Ninh Ngôn cay đắng suy nghĩ, nhưng không dám nghe chính miệng Đàm Chá nói ra.

Cô dường như luôn ngu ngốc tự lừa dối bản thân.

Cô thật xấu quá.

“Rất đau sao?” Đàm Chá đưa khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Đã đau đến mức này mà vẫn không muốn đi bệnh viện?”

“Em chỉ là nhớ đến bà ngoại.”

Ninh Ngôn nghẹn ngào nhận lấy, ánh mắt nhấp nháy.

Lời nói dối nửa giả nửa thật: “Khi bà ngọai qua đời, em ở bệnh viện hai ngày và em rất sợ.”

Bệnh viện ở thị trấn nhỏ hẹp, mùi thuốc khử trùng rất hắc mũi.


Vào lúc nửa đêm, bác sĩ bước ra từ bên trong, tháo khẩu trang ra và nói rằng họ đã làm tất cả những gì có thể.

Cơn lạnh cứ lởn vởn trong tim, cứ như thể kể từ ngày bà ngoại qua đời, chưa bao giờ được ấm trở lại.

“Em không muốn đến bệnh viện.” Ninh Ngôn thì thào, “Em không thích bệnh viện, không được sao?”

Gặp phải chuyện không thích còn không thể chọn cách trốn tránh sao? Tại sao cứ phải vượt qua?

Cách nghĩ của con nít đều như vậy.

Nhưng ai có thể làm con nít suốt đời ...

‘Không Manh mẽ như thế cũng không sao.’ Đàm Chá thấp thoáng nhớ khi mình nằm trên giường bệnh từng nói như thế với Ninh Ngôn đang mỉm cười dịu dàng.

Khi đó, anh thậm chí còn không nhấc tay lên được, chỉ có cô bận chăm sóc anh tối mặt tối mày, ngày ngày chạy vạy gom tiền chữa bệnh cho anh.

Khu phòng bệnh rất ồn ào, bệnh nhân giường khác như một xác chết bị bỏ rơi không biết nói, người chăm sóc thì cư xử thô lỗ, người nhà đến rồi lại đi.

“Được.”

Quá nhiều ký ức kiếp trước ùa về, Đàm Chá dừng xe lại, cô gái nhỏ đã tự mình xuống xe, đi bộ đến phòng cấp cứu.

Gió đêm lạnh vô cùng, gần như âm trầm.

Đàm Chá nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Ninh Ngôn càng lúc càng đi xa, giống như nhiều lần trong giấc mơ cô đã đột nhiên biến mất ở bệnh viện.

Anh vội chạy đến, ôm chặt lấy cô.

“Đàm Chá?” Lồng ngực của anh nhấp nhô kịch liệt, hơi thở nóng ấm.

Ninh Ngôn bị ôm rất đau, nhưng cô không thấy ghét.

“Ngôn Ngôn, tôi cũng không thích bệnh viện.” Đàm Chá mất đi sự vững vàng, “Nhưng tôi thật sự không khỏi lo lắng cho em.”

“Tại sao ...” cô hỏi.

Đàm Chá sao có thể nói ra được.


Anh đã trải qua quá nhiều lần đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ bước ra ngoài và lặp đi lặp lại xin chia buồn.

Nhìn thấy cả người cô đầy máu, và thậm chí tiếng rên mơ hồ cũng rất khủng khiếp.

Nhìn thấy quá nhiều lần những di hài được chỉnh sửa lại của cô, và thậm chí những mảnh hài cốt còn không được coi là di hài.

Có rất nhiều lần, khi anh nhớ đến cô, anh chỉ tìm được một tấm bia mộ nhỏ.

Cô từ từ trở nên lạnh lẽo trong vòng tay anh, cô đột nhiên ngã xuống đất ngay trước mắt anh ...

Đàm Chá không thể đếm xuể lầm lỡ bao nhiêu lần như vậy.

Lần này khi anh mở mắt ra, liền nhớ đến cô, cho dù cô vẫn còn rất nhỏ.

Điều này thật may mắn làm sao.

Anh muốn nắm nó thật chặt trong tay, nhưng sợ dùng sức quá lại chọc hỏng nó.


Mũi của Ninh Ngôn đột nhiên lại đau và lại chảy máu.

Lần này không cần Đàm Chá nói, chính Ninh Ngôn cũng muốn nhờ bác sĩ giúp đỡ.

“Không bị gãy xương, chỉ là đâmng dập mô mềm thôi, tôi sẽ điều trị ngay.

Sau đó sẽ uống thuốc và đắp cao theo chỉ định của bác sĩ.”

Bác sĩ là một ông bác trung niên tốt bụng, cẩn thận xem phim chụp X-quang và nói: “Các Cháu rất giỏi, có người họ không quan tâm, để lại mầm bệnh sau này sẽ khó mà điều trị.”

Bác sĩ chữa trị mũi cho cô, bôi thuốc những vết trầy xước trên trán.

Khi Ninh Ngôn đi ra nhìn thấy Đàm Chá với một túi thuốc, và tờ biên lai thu phí gần một nghìn.

“Bác sĩ đó có phải muốn nói em rất dễ chặt chém?” Ninh Ngôn xót tiền gần chết.

“Đều là các loại thuốc tốt nhất, thực ra cũng không đắt.” Đàm Chá biết cô tiết kiệm, “Nếu để lại mầm bệnh thì không chỉ số tiền này đâu.”


“Cảm ơn.” Ninh Ngôn sờ sờ mũi ngượng ngùng, “Chờ khi em học đại học có thể đi làm bán thời gian em sẽ trả lại anh.”

Đàm Chá không nói chuyện, từ trong túi lấy ra một hộp băng OK hình Rilakkuma, “Cửa hàng tiện lợi của bệnh viện chỉ có cái này, cứ dùng tạm vậy?”

Anh ấy tuy nhiên lại chú đáo đến vậy ...

Ninh Ngôn thực sự muốn tranh giành anh quá.

Đàm Chá đích thân dán cho cô, “Tôi đưa em về nhà.”

Chiếc xe chạy rất chậm.

Trung tâm thành phố vẫn rất sôi động, Ninh Ngôn nhìn lên và thấy khách sạn Lâm Quan cao chót vót ở ven hồ Quảng Hồ.

Ninh Ngôn đã từng nghe Ninh Man gọi điện và nói rằng nếu có thể được ngủ trên tầng cao nhất của khách sạn Lâm Quan, tốt hơn là nên hẹn thêm một người, chắc chắn sẽ thú vị đến cả đời khó quên.

“Em không muốn về nhà.”

Trên phố, một cặp đôi đang nắm tay nhau đi về phía tòa nhà, Ninh Ngôn đột nhiên nói: “Em muốn ở khách sạn.”

Đàm Chá suy nghĩ một chút: “Khách sạn Lâm Quan?”

“Vâng.”

Nhưng Ninh Ngôn nghe nói phòng ở tầng cao nhất cũng gần mười ngàn một đêm, phòng bình thường cũng phải vài ngàn.

“Được.”

Đàm Chá ừm một tiếng, sau đó khéo léo rẽ vào bãi đậu xe của khách sạn, dùng thang máy đưa Ninh Ngôn đến đại sảnh.

Không cần lễ tân giới thiệu, Đàm Chá trực tiếp đặt một căn phòng cặp dôi hướng về cảnh bờ hồ.

“Có phòng của cặp đôi ở tầng cao nhất sao?” Ninh Ngôn đang ở trạng thái hồn bay ngoài vũ trụ, nhìn tiếng nhắc thang máy nhảy lên từ tầng này sang tầng khác.

Tại sao Đàm Chá lại thành thạo như vậy?

Phòng đôi là gì? Trên thẻ phòng vốn dĩ không có loại mà Đàm Chá nó.

“Mười hai ngàn một đêm, chặt chém người sao? Thảo nào không có gắn thẻ phòng chắc không ai ở! Hụ hụ hụ, đúng là một khách sạn hắc ám.” Ninh Ngôn tim đau như cắt, cô nên đến thưởng ngoạn cảnh hồ sớm hơn.

Cô ngày mai còn phải đi học, cả bữa sáng cũng không được ăn.

Nghe nói rằng những khách vào ở trong dãy phòng cũng sẽ được uống trà chiều miễn phí trong nhà hàng nhìn ra hồ ngắm cảnh.


“Đó là một căn phòng mà tôi đặc biệt thích.”

Đàm Chá mở cửa, trong phòng sáng lên ánh đèn mờ ảo, rèm cửa tự động kéo lên, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp nhất thành phố.

Ninh Ngôn nhìn hồi lâu, Đàm Chá đột nhiên che mắt cô lại, nói nhỏ: “Còn có cái đẹp hơn, Ngôn Ngôn có muốn xem không?”

“Vâng, muốn xem.”

Cô bị Đàm Chá bịt mắt, dẫn dắt đi về trước suốt chặng đường.

Khoảng chừng đi qua phòng ngủ chính, Đàm Chá buông tay khi Ninh Ngôn đang căng thẳng.

Cô nhìn thấy chiếc giường khung sắt màu đen và trắng, có dây xích và còng mềm ở bốn trụ ở góc.

Có một chiếc ghế bên cạnh giường mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây.

“Không chịu nổi?” Đàm Chá mở ra một cánh cửa nhỏ, hóa ra là một căn phòng tối, diện mạo bên trong là phòng học tiêu chuẩn.

Còn treo một bộ đồng phục học sinh.

Anh lại đưa Ninh Ngôn đến chỗ bên cạnh, trong phòng tuy nhiên có một bể bơi màu xanh lam.

“Em có muốn mặc áo tắm để làm tình không?” Đàm Chá đảm bảo nước này là mới thay, mới đi tới cửa chọn chiếc áo tắm liền người.

“Đây cũng là phòng khiêu dâm?” Ninh Ngôn sửng sốt, “Đây là khách sạn khiêu dâm sao?”

Cô nghĩ đó là một khách sạn cao cấp đàng hoàng với phong cảnh đẹp!

“Chỉ có căn phòng này mới có những chức năng này.” Đàm Chá vuốt ve nói, “Không cảm thấy kích thích sao?”

Làm những điều đáng xấu hổ trong một khách sạn nghiêm túc có thể gọi là danh tiếng của thành phố.

Ninh Ngôn đỏ mặt, đi về lại căn phòng vừa rồi: “Ông chủ ở đây quá xấu xa, không đàng hoàng.”

Đàm Chá vươn tay đẩy cô,Ninh Ngôn gần như bị đè lên giường, cô muốn hét lên, nhưng Đàm Chá đã đè xuống rồi, gặm nhấm thịt mềm mẫn cảm trên gáy cô, “Ngôn Ngôn nói gì đó? Nói tôi quá xấu xa, còn không đàng hoàng?”

***

Ồ, toi rồi.

Nói xấu người ta ngay trước mặt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận