Cao H Chỉ Muốn Anh Đâm Vào FULL


Miệng lưỡi Ninh Ngôn khô khốc sau khi học thuộc.

Trong lúc tất cả mọi người đều lo lắng cho Ninh Ngôn, Đàm Chá đưa tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ đang rũ xuống của cô, miễn cưỡng nói: “Xem như em đã thông qua.”

Ninh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nụ cười có chút ăn may.

“Tôi mời mọi người uống trà sữa.” Đàm Chá cầm áo gió lên, mặc vào.

Anh đi một mình phía trước đám đông, tấm lưng đẹp trai trong bóng đêm, không ai dám đến gần.

Ninh Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào góc áo gió đung đưa của anh, lúc bước vào quán trà sữa mà đâmng phải cửa kính.

“Hãy cẩn thận.”

Đàm Chá vội vàng giữ vững cánh cửa, nhờ vậy mới không để cho Ninh Ngôn bị cửa đập bị thương.

Anh nhận thấy có một lời nhắc nhở rằng cửa đã bị hỏng xin đừng đến gần.

Môi anh mím chặt, nghiêm nghị như đang dạy dỗ một học sinh làm chuyện riêng: “Đi đường còn không nhìn đường, nhìn cái gì?”

“Thực xin lỗi.” Ninh Ngôn che cái mũi đỏ bừng, vẫn cúi đầu không dám nhìn anh.

Nhân viên bán hàng chạy đến kiểm tra và xin lỗi Ninh Ngôn, nói rằng cửa tiệm mới đưa ra món trà sữa hồng đào rất được ưa chuộng, những người xếp hàng chen chúc trước cửa vào buổi chiều đã làm hỏng cánh cửa.

“Hai mươi sáu ly.” Đàm Chá lấy điện thoại ra gọi món, cầm lấy bông tẩy trùng mà nhân viên bán hàng đưa cho, để họ đi làm việc.

Ninh Ngôn ngồi trong góc khuất, Đàm Chá tự mình lau mũi cho cô.

Mũi cô bé đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt, tóc mái rối bời, trông như bị bắt nạt vậy.


Tuy nhiên, Đàm Chá lại cố ý xuống nặng tay, Ninh Ngôn rít lên từng tiếng, vai cô cứ run lên.

“Đi đường nhớ xem đường, biết không?” Đàm Chá khiển trách nói: “Hay là em không biết chữ trên cửa?”

Quá thê thảm đi.

Các học sinh không thể chịu đựng được, nhưng họ không dám nói với Đàm Chá rằng thầy đừng nên nghiêm khắc quá như vậy với học muội chỉ là nhất thời sơ suất.

Nhưng Đàm Chá trước giờ luôn khắt khe, không ai dám nói.

Mọi người nhận trà sữa, nói lời tạm biệt với thầy giáo Đàm Chá, Đàm Chá cả mí mắt còn không ngước lên, tập trung vào chiếc mũi bị đâmng trúng của Ninh Ngôn mà ừm một tiếng.

“Xin lỗi, còn thiếu một ly trã sữa hồng đào.” Nhân viên bán hàng xin lỗi nói: “Đổi lấy một ly lục trà kem sữa được không?”

“Em không uống nữa.

Em muốn đi về.”

Ninh Ngôn lấy tay che mặt và nói rằng cô muốn về, dáng vẻ ngượng ngùng ấm ức.

Đầu óc Đàm Chá rối bời mới hồi phục được chút.

Vừa rồi quá nguy hiểm, nếu không phải anh vừa hay quay lại nhìn Ninh Ngôn thì cô đã bị kính cường lực vỡ rơi trúng người rồi.

Hủy dung nhan là nhẹ, nếu mà rớt vào mắt thì nguy to.

“Vậy thì em uống này đi.”

Đàm Chá chậm rãi giọng điệu, đưa cho Ninh Ngôn ly trà sữa hồng đào xinh đẹp, “Ống hút tháo ra cho em nhé?”

“Em không uống trà sữa, em sợ béo lên.” Ninh Ngôn cau mày, vẫn lấy hai tay che mặt.

Cô ấy tuy nhiên hờn dỗi với anh.

“Em không béo, trên mặt còn không chút thịt.” Đàm Chá muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng Ninh Ngôn không thả tay xuống, thậm chí còn quay đầu tránh đi.

Ngón tay anh dừng lại trên không trung.

Thật là lúng túng.

“Vậy thì em uống gì? Trà phổ nhĩ?”

Đàm Chá hạ thấp giọng, Ninh Ngôn nghĩ có lẽ anh đang tức giận nên buồn bực ừm một tiếng.

Bầu trời đêm hôm chủ nhật, khuôn viên trường càng vắng vẻ và yên tĩnh hơn.

Ninh Ngôn im lặng đi theo Đàm Chá đến văn phòng

Làn gió đêm se lạnh thổi nhẹ qua đôi chân trần của cô, Ninh Ngôn hút một ngụm trà phổ nhĩ ấm.

Đắng đến khiến cô suýt chút nôn ra.

“Ngon không?” Đàm Chá nghe thấy động tĩnh sau lưng, không quay đầu.


“Ngon lắm.” Bởi vì đó là anh mua cho cô, nên dù có dở đến mấy cũng rất ngon.

“Không được lãng phí.” Gần như là một mệnh lệnh.

Đi xuyên qua đường mòn giữa cánh rừng cây, tòa nhà văn phòng chỉ có ánh đèn dịu nhẹ.

Trong bóng tối mờ mịt, Đàm Chá giơ tay ném chiếc ly rỗng vào thùng rác.

Ninh Ngôn cuối cùng cũng tìm thấy thùng rác và nhanh chóng ném đi.

“Vẫn còn một phần ba.” Đàm Chá khẽ nói, Ninh Ngôn giống như chú mèo xù lông.

Một lời giải thích gần như cầu xin: “Thật đắng, sớm biết vậy em vẫn chọn uống trà sữa…”

Màu hồng nhạt trong veo như pha lê lấp lánh như thể mùa xuân, còn có kem sữa ngon ngọt, chắc là rất ngon.

Mà còn bán tới Cháy hàng, cô lại không thể nhờ Đàm Chá đem cho cô một ly khác.

Thật tiếc vì đã bỏ lỡ nó như vậy.

“Bây giờ thì muốn uống rồi?”

Đàm Chá nhẹ thở dài: “Em vừa rồi còn cố chấp như vậy làm gì? Muốn uống thì uống, Ngôn Ngôn, trước mặt anh em không phải gò bó như vậy.

Rốt cuộc thì chúng ta...”

Từ phía sau ôm lấy cô gái nhỏ gầy non nớt, Đàm Chá kéo mặt cô lại hôn cô, “Chuyện thân mật nhất đã làm rồi, không phải sao?”

Gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc.

Vòng tay ấm áp của anh, cánh môi thơm mùi sữa, Ninh Ngôn nếm được vị ngọt nhàn nhạt, bị Đàm Chá cuốn lấy đầu lưỡi, gần như bị anh kéo ra, bị hôn quấn quít thật sâu.

Sự ngọt ngào của sữa nhanh chóng bị thay thế bởi hơi thở của anh, trở thành ý niệm dục vọng, thúc đẩy lửa tình.

Cô tự nhiên mà ưỡn cao ngực lên, Đàm Chá thuận thế mà nắm vào trong lòng bàn tay.


“Có muốn thử không?” Anh chen chân vào giữa hai chân cô, dắt cô gái nhỏ vào trong bụi cây “Anh không muốn đưa em về nhà nhanh như vậy”.

“Thế nhưng người nhà sẽ lo lắng.” Ninh Ngạn khịt khịt cái mũi.

Đàm Chá buông cô ra, lúc đó mới thấy lạ.

Anh cúi đầu xuống liếm láp môi Ninh Ngôn và nếm thấy mùi máu tanh ngọt ngào.

“Chảy máu mũi?”

Kéo tay cô lên xem, quả nhiên trong lòng bàn tay cũng có.

Thì ra vừa rồi bị cửa đâm trúng bị thương, nên cứ lấy tay che mặt không cho anh chạm vào.

“Nó không chảy nữa rồi.

Không sao đâu.” Ninh Ngôn dùng mu bàn tay lau đi, cười với anh, ai ngờ lại dính một giọt.

“Phải đi bệnh viện xem sao.”

Không quan tâm đến ý kiến của Ninh Ngôn, Đàm Chá làm việc nhanh gọn lẹ mà gọi cuộc gọi: “Bác Hứa? Xin lỗi, tối nay khi chơi trò chơi khiến Ninh Ngôn bị thương, con phải đưa em ấy đến bệnh viện một chuyến.

Vâng, bác cứ yên tâm tham gia dạ hội, con sẽ chăm sóc tốt em ấy.”

***

Ngôn Ngôn: Nếu bị chảy máu mũi thì có thể qua đêm với nhau, em có thể mỗi ngày đều chảy không? Em nhìn Đàm Chá là có thể bị chảy máu mũi, không cần đập cửa!

Đàm Chá: Đây là cô ngốc nhà ai? (Ngước đầu nhìn lên bầu trời)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận