Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Đường Dã đã có một giấc mộng xuân.
 
Ngẫm lại thì đã rất nhiều năm rồi anh không mộng xuân.
 
Có thể ăn được thì ai mà nghĩ đến nữa.
 
Nhưng sao mà anh lại mộng xuân.
 
Trong mơ có ánh đèn vàng cam kiều diễm phủ lên da thịt thiếu nữ trắng bóc, mềm mại đến mức búng ra sữa, đang đưa lưng về phía anh, bị anh đè ở dưới người, mái tóc đen xõa trên bờ lưng thon gầy, anh hôn dọc xuống, lướt qua xương bướm đang run rẩy, hôn lên khuôn mặt, nghe thấy âm thanh của cô, không dám kêu, chỉ dám nhỏ giọng khóc lóc, âm thanh mềm mại như tiếng mèo kêu vậy.
 
Ngón tay anh vuốt ve môi cô, lướt theo đường viền môi, với vào trong môi cô bắt chước động tác làm tình, ra vào trong môi lưỡi mềm mại của cô.
 
Nước bọt không kịp nuốt nên có một chút chảy xuống dưới.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa sắc tình vừa mê muội.
 
Anh hưởng thụ lần làm tình nửa mơ nửa thực này.
 
“Chú nhỏ….”
 
“Chú nhỏ….”
 
Thiếu nữ quay đầu lại, khuôn mặt cô lọt vào tầm mắt của anh, nước mắt rơi trên mu bàn tay anh làm anh thấy nóng rát, trong nháy mắt làm anh tỉnh táo lại từ trong giấc mộng xuân khó thấy này.
 
Sau khi tỉnh táo, Giang Đường Dã nằm trên giường trố mắt ra một lúc rồi mới vọt vào nhà tắm tắm nước lạnh.
 
Sau khi tắm xong thì cơn buồn ngủ cũng bay mất, vừa đúng lúc anh bắt gặp Như Hứa đang rón rén đi qua trước cửa, tiếng đóng cửa nghe rất rõ ràng.
 
Vì vậy anh đi theo cô dọc đường, muốn xem thử cô đang muốn làm gì.
 
Nhưng nơi cô đến lại chính là khách sạn.
 
Anh nghe thấy cô hỏi số phòng nên đến dò hỏi thử tên đăng ký là ai, hóa ra là một nam sinh.
 
Tên Chu Mục.
 
*
 
Chiếc xe lướt trong bóng đêm như một mũi tên rời khỏi cung.
 

Toàn bộ cửa sổ hạ xuống làm cho gió lạnh không ngừng thổi vào, làm rối tung mái tóc cô.
 
“Chú nhỏ….”
 
Trên người Như Hứa khoác áo của anh, ngón tay nắm lấy dây đai an toàn, sắc mặt cô tái nhợt, chậm rãi vươn ngón tay ra nắm lấy tay anh.
 
Không có nói thêm bất cứ câu chữ nào, chỉ bình tĩnh nhìn anh.
 
Đôi mắt trong veo trong bóng tối mập mờ này lại như đang chứa đựng ánh sáng, giống như ánh trăng chiếu rọi mặt hồ lóng lánh, vốc một nắm nước, hóa ra chỉ là ánh trăng bóng nước, hoa đẹp trong gương.
 
Xe trở lại tốc độ bình thường, Như Hứa thu tay lại, cô xoay mặt về hướng cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài.
 
Khi về đến nhà đã là ba giờ sáng.
 
Như Hứa đẩy cửa phòng ngủ ra rồi bước vào, đang muốn đóng lại thì bị anh dùng chân giữ cửa lại.
 
Áo sơ mi của Giang Đường Dã hơi nhăn, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt minh chứng cho việc anh không được ngủ ngon, giờ phút này đôi mắt đào hoa của anh nhìn về phía Như Hứa đã nhiễm cái lạnh lẽo của bóng đêm.
 
“Cháu không có gì muốn nói với chú sao?”
 
Như Hứa buông tay ra, hai tay khoanh lại trước ngực, lắc đầu
 
Có lời gì để giải thích rõ ràng được, huống chi cô đã hứa với Giang Ái sẽ không nói cho bất cứ ai.
 
“Hơn nửa đêm đi khách sạn mà cháu không có lời gì để giải thích sao?”
 
Như Hứa im lặng không nói một lúc lâu, sau đó mới từ từ mở miệng: “Đây là chuyện của cháu.”
 
Cô không thẹn với lương tâm, bình thản đối mặt với anh.
 
Giang Đường Dã vươn tay đẩy cửa ra, cười lạnh một tiếng rồi dựa người vào khung cửa, dáng vẻ như muốn đôi co ra lẽ với cô.
 
“Còn nhớ rõ chuyện bị khi dễ lúc nhỏ không?”
 
“Không nhớ rõ.”
 
Là giả.
 
Những chuyện đó nhìn qua đều rất dễ dàng quên đi nhưng Như Hứa đều nhớ rõ rành mạch.
 
Không phải bởi vì trí nhớ cô tốt mà vì có liên quan đến anh.
 
“Chú nói muốn can thiệp chuyện của cháu đến năm 80 tuổi cháu còn nhớ không?”
 
『 Khoảng năm học tiểu học, cô bé Như Hứa làm lấm lem chiếc váy trắng tinh dính đầy bùn đất, trên cẳng chân trắng mịn có vài vết bầm, khóe mắt cũng bị trầy một ít, bầm một bên mắt, cố gắng đẩy tên nhóc con đang khi dễ mình xuống đất.
 

Tên nhóc con bị đẩy làm cho phát ngốc, khi nhận ra sự việc thì há to mồm khóc lớn.
 
“Cậu dựa vào cái gì mà khóc?”
 
Cô bé Như Hứa tuy rằng bị ấm ức nhưng lại khó hiểu, kẻ đầu sỏ gây chuyện là cậu ta thì tại sao cậu ta lại là người khóc trước.
 
Cậu nhóc con có gương mặt sáng sủa, nghe vậy thì nín bật, lau nước mắt rồi nói thầm: “Đúng vậy, sao tôi lại phải khóc.”
 
Xong việc thì hai bên đều bị mời phụ huynh.
 
Giang Đường Dã biếng nhác chỉ mặc áo thun quần ngủ dép lê, không để ý đến thái độ hùng hổ như muốn ăn thịt người của phụ huynh bên kia, đầu tiên là ngồi xổm xuống em xét vết thương của cô nhóc Như Hứa rồi sau đó chuyển sang trêu chọc cậu nhóc kia.
 
“Tôi không nói chuyện với mẹ nhóc mà nói chuyện với nhóc được không?”
 
Cậu nhóc con cũng cảm thấy mẹ mình có chút không nói lý lẽ vì thế gật đầu, nói: “Được.”
 
Sau khi hai người thỏa thuận thành công thì Giang Đường Dã nhìn cậu nhóc con một lần, nói: “Sao nhóc lại không bị thương vậy?”
 
Cậu nhóc sờ sờ cái ba lô ở sau lưng, nghĩ nghĩ cũng không có nói ra.
 
“Như Hứa đánh người không đau.”
 
“À, vậy sao nhóc lại đánh con bé?”
 
Nói đến cái này thì cậu nhóc cảm thấy khá oan uổng, hốc mắt đỏ lên nhìn cô bé Như Hứa, xúc động nghẹn ngào nói: “Cháu muốn cái kẹp tóc của bạn ấy mà bạn ấy không cho, cháu giật lấy nên xô bạn ngã.”
 
Các bạn trong trường đều nói Như Hứa là đẹp nhất nên cậu muốn cướp đồ của Như Hứa.
 
Cậu giải thích xong thì chỉ thấy bà chằn lửa kia lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
 
Tiếp sau đó cậu bạn nói lời xin lỗi, nhưng vẫn chưa tính xong nên bị Giang Đường Dã bắt chìa tay ra cho Như Hứa đánh máy cái vào lòng bàn tay cho đủ.
 
Cô bé Như Hứa giơ cao tay lên làm cho cậu bạn sợ tới mức nhắm hai mắt lại, căng thẳng sắp tè ra quần nhưng ai ngờ lại chỉ phớt nhẹ qua, không có chút đau đớn nào cả.
 
“Tôi còn cho rằng cậu muốn giật tóc tôi.”
 
“Kẹp tóc cho cậu này.”
 
Xem như đã giảng hòa, hai người bạn nhỏ cùng cười khanh khách, ngọt như cầu vồng sau mưa vậy.
 
Cậu bạn kia còn mân mê kẹp tóc trong tay, ngây ngốc cười hề hề.
 
“Đúng là không có tiền đồ gì.”

 
Giang Đường Dã hừ nhẹ một cái, cũng không biết là đang nói đến đứa nào.
 
Lúc tan học, Giang Đường Dã cõng Như Hứa về nhà, trên tay xách một cái ba lô nhỏ, làm một người chú gương mẫu.
 
“Chú nhỏ, cháu còn nghĩ rằng chú sẽ không tới nữa.”
 
“Sau vậy, ghét bỏ chú à?”
 
Cô bé Như Hứa ôm sát cổ của cậu thiếu niên, nhìn về ánh hoàng hôn phía xa, nhỏ giọng nói rằng không phải.
 
“Cháu nghĩ rằng sẽ không ai quan tâm cháu nữa.”
 
“Chú quan tâm cháu mà, quan tâm đến 80 tuổi được không?”
 
“Nói bậy, khi đó có khi chú nhỏ đã sớm… Ưm ưm….”
 
Anh nhanh chóng bịt miệng cô nhóc con này lại, cau mày, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Mau phun ‘phì phì’ rồi nói lại lần nữa.”
 
“Phì.”
 
Nhẹ nhàng phun ‘phì’ ra một tiếng rồi cô bé Như Hứa trốn ra sau lưng anh, tay nhỏ sờ sờ mái tóc ngắn cưng cứng của anh.
 
“Chú nhỏ sau này ra đường có thể ăn mặc đẹp chút được không? Mặc quần ngủ mất mặt quá.”
 
“Mất mặt? Đây là cái quần ngủ đẹp nhất của chú đó nhóc.”
 
Nhóc Như Hứa: “...”
 
Đó là lời hứa thứ hai của anh, anh muốn quan tâm cô đến năm 80 tuổi.
 
Tổng cộng có hai việc anh đều không giữ lời.』
 
“Không nhớ rõ.”
 
Như Hứa trả lời như vậy
 
Trong lòng Giang Đường Dã dường như đang có lửa cháy nhưng anh lại không biết ngọn lửa này tên là gì, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, cố gắng hạ thấp chất giọng của mình, cố gắng làm cho bản thân trở nên hiền lành hơn chút.
 
“Không phải là chú hạn chế gì cháu nhưng loại chuyện như thế này cháu phải nói rõ ràng ra cho chú một tiếng.”
 
“Cháu không có lời rõ ràng gì muốn nói.”
 
Cô vẫn giữ tư thế cúi đầu như trước, giống như thật sự không có lời gì để giải thích.
 
“Cháu có nói hay không?”
 
“Không nói.”
 

 
“Chú hơi lại một lần cuối, cháu có nói hay không?”
 

Như Hứa không có chút nhân nhượng nào, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Không nói.”
 
Mẹ nó.
 
Trong lòng Giang Đường Dã văng ra một câu chửi thề, đôi mắt tối sầm lại nhìn cô gái trước mặt: “Cái gì cũng không nhớ rõ, vậy có nhớ khi bị ông nội đánh lòng bàn tay không.”
 
Vừa dứt lời, cô vậy mà ngoan ngoãn chìa tay ra, còn mở lòng bàn tay hướng lên trên: “Chú đánh đi.”
 
Đậu xanh rau má.
 
Rốt cuộc là thằng đểu nào làm cho cô si mê quên đường về như vậy.
 
“Chú không đánh tay cháu, tay cháu còn phải làm bài tập.”
 
“Chú đánh vào mông.”
 
Như Hứa còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Giang Đường Dã bế lên, lật người cô lại áp vào trên giường.
 
Người nào đó chân dài tới nách, một tay giữ hai cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo ra sau đâu, đầu gối tì lên hai đùi của cô, từ trên cao mà nhìn xuống, hàm dưới chợt căng chặt.
 
“Chú đang nói lý cho cháu hiểu, chỉ cần cháu nói rõ ràng chú sẽ không đánh.”
 
“Cháu không nói, có ngon thì chú đánh đi.”
 
Như Hứa không nhúc nhích được thân mình chỉ còn cách vùi mặt vào trong chăn, giọng nói rầu rĩ.
 
Cô gấp gáp đi ra ngoài nên chỉ kịp khoác một cái áo bên ngoài váy ngủ, lúc về đến nhà thì cởi áo khoác ra để lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh và cặp chân trắng bóc, vừa rồi mới giãy dụa kịch liệt như vậy làm cho làn váy bị xê dịch lên tận đùi.
 
Hình ảnh giống như trong giấc mơ, cô đúng là đã bị anh đè ở dưới người.
 
“Bốp!”
 
Âm thanh vang lên giòn giã.
 
Anh giơ tay lên, không chút nào lưu tình tát một cái vào cái mông mềm mại của cô.
 
Không thể không nói xúc cảm rất tốt nha.
 
Như Hứa đỏ bừng mặt, không nghĩ rằng anh sẽ đánh thật, đôi mắt trong phút chốc đong đầy nước, muốn quay đầu lại nhưng không được, vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức lớn tiếng: “Giang Đường Dã!”
 
Giang Đường Dã.
 
Kêu nghe êm tai làm sao.
 
Lại thêm một cái tát tay của anh giáng xuống, còn ngừng lại ở đó một chút, hư hư che chắn lại, anh cúi người xuống gần tai cô, giọng điệu hài hước: “Tiếng Giang Đường Dã này so với chú nhỏ dễ kêu hơn nhiều nhỉ?”



 
Như Hứa: Em cố ý
 
Đường gia 【 gật đầu 】: Anh cũng cố ý
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận