Cảnh Tĩnh Trong Đêm FULL


Khi còn ở trung học Giang Châu, Diệp Tĩnh, Vương Hạo Nhiên, Lôi Giai Di, Tưởng Hạ và Đinh Bằng là một nhóm.Ăn chơi phá phách, vi phạm kỷ luật, nói chung mọi tật xấu ở lứa nhất quỷ nhì ma này bọn họ đều tập hợp đầy đủ.Những tưởng có thể gắn bó với nhau lâu dài, cuối cùng lại rơi vào kết cục tan vỡ.Cũng chỉ bởi chuyện tình cảm nam nữ vặt vãnh mà thôi.Đúng vậy, nói đến đây thì ai cũng có thể đoán lờ mờ chuyện gì đã xảy ra rồi.Vương Hạo Nhiên thích Diệp Tĩnh, mà Tưởng Hạ không hiểu ăn bùa mê thuốc lú gì đó mà chỉ nhận định mỗi mình tên này, cả đời không muốn gả cho người khác.Công nhận, ngoại trừ cái nét bặm trợn và phong thái ngang tàng ra, Vương Hạo Nhiên nhìn cũng rất có nét.

Làn da màu đồng, gương mặt góc cạnh rắn rỏi, hàng mày rậm, và đặc biệt là khóe môi cong thiếu đòn.Tính ra anh ta cũng thu hút con gái gớm đấy, mấy cô nàng học ở trường lân cận có thể chia thành hai phe, một là Dịch Cảnh, hai là Vương Hạo Nhiên.Có điều hắn ta chẳng thể hiện rõ ràng với một ai, gặp người nào cũng giở giọng trêu ghẹo.Chỉ riêng Diệp Tĩnh là ít nhiều tôn trọng hơn một chút.Lôi Giai Di đã từng nói với Diệp Tĩnh rằng Vương Hạo Nhiên thích cô.Ban đầu Diệp Tĩnh không tin.


(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Mãi cho đến một ngày, Tưởng Hạ mặt mày đỏ bừng đi đến trước mặt cô vạch trần toàn bộ.“Tĩnh, cậu đi đến nói với A Nhiên đi, nói rằng cậu không thích cậu ấy, được không?”“Cậu tưởng tôi không biết trong lòng cậu đang tơ tưởng đến ai ư?”“Cậu không thích A Nhiên, vậy sao còn làm cho người ta nhớ thương mình chứ, sao cậu có thể ích kỷ như vậy được?”Đó là những gì mà Tưởng Hạ đã nói với cô, người mà Diệp Tĩnh coi như người bạn thân thiết của mình bấy lâu nay.Vương Hạo Nhiên mắt đỏ quạch, đi đến hét lớn trước mặt Tưởng Hạ: “Im đi, cậu im ngay cho tôi.”Nhóm bạn năm người, phút chốc tan đàn xẻ nghé.Về sau gia đình cô gặp chuyện phải rời khỏi Giang Châu, Diệp Tĩnh cũng không muốn nói cho bất kỳ ai biết.Trong lòng bọn họ, tình bạn gắn bó mấy năm chẳng bằng chút rung động thời thiếu nữ, vậy thì cô cần gì phải coi trọng nữa chứ.Mãi đến sau này, khi cô liên hệ lại với Lôi Giai Di mới bắt đầu lần nữa được nghe tin tức về bạn học cũ.Nghe Lôi Giai Di kể, Vương Hạo Nhiên thừa kế lại xưởng làm bao bì của cha mình ở Giang Châu, làm ăn cũng khá lắm, chỉ có điều cái tiếng ăn chơi cũng đình đám không kém.Tưởng Hạ tốt nghiệp xong thì đến công ty của Vương Hạo Nhiên làm, đúng là si tình không dứt.Bao nhiêu năm trôi qua, cô ta vẫn một lòng một dạ với tên này.

(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Thậm chí còn tự coi mình là vợ sắp cưới của Vương Hạo Nhiên, quản đông quản tây, quản trên quản dưới.Hai người họ cãi nhau như cơm bữa, ngặt nỗi ba mẹ Vương Hạo Nhiên lại ưng ý Tưởng Hạ, khen cô ta ngoan hiền thục nữ, có thể chăm sóc cho đứa con trai lêu lổng của hai người họ.Vương Hạo Nhiên nào có nghe vào tai, suốt ngày tụ tập ở quán bar chơi đến mất mặt.Lần nào cũng là Tưởng Hạ dò la khắp nơi để đưa hắn ta về nhà, lại ở lại chăm sóc hằng đêm.Rượu say bét nhè, cuối cùng cũng xảy ra chuyện.

Trong một đêm mơ hồ, hai người họ lăn giường với nhau.Những tưởng Tưởng Hạ đã tu thành chánh quả, chỉ chờ ngày bước chân vào nhà họ Vương, trở thành vợ của Vương Hạo Nhiên.Ai mà ngờ, Vương Hạo Nhiên chẳng thèm nể nang, tuyên bố chỉ nhận con chứ không nhận mẹ.Tưởng Hạ sốc đến mức xém nữa sảy thai, chỉ có thể lăn lộn đau khổ trên giường bệnh, cũng may nhờ cho ba mẹ Vương mới giữ lại được bé con.Ba mẹ Vương rước Tưởng Hạ về nhà chăm sóc, coi như con dâu của mình, coi như cũng cho Tưởng Hạ một danh phận.Nhưng ngặt nỗi Vương Hạo Nhiên quá cứng đầu, hắn ta trực tiếp dọn ra ở riêng, không bao giờ đặt chân về nhà nữa.Nói đến đây Lôi Giai Di chỉ có thể thở dài, hai người họ ai cũng vô cùng cố chấp bướng bỉnh, một người quyết chạy, một người quyết đuổi, không ai chịu nhường ai.Hai năm gần đây mối quan hệ mới dịu bớt, sau khi gặp lại con trai, Vương Hạo Nhiên bắt đầu trở về nhà thăm con, cũng bớt thời gian đưa đón thằng bé đi học, nhiều hôm cuối tuần còn đưa đứa nhỏ về nhà ngủ lại với hắn.


(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Tưởng Hạ cũng từ từ bình tâm trở lại, một lần nữa nhen nhóm hy vọng đoàn tụ gia đình.Ấy vậy mà Vương Hạo Nhiên lại tìm được địa chỉ của Diệp Tĩnh.Cứ ngỡ hắn đã quên hết, cà lơ phất phơ bao nhiêu năm nay, hóa ra cũng là người nặng tình không kém, đùng đùng lái xe một mạch chạy từ Giang Châu đến Thương Thành khiến Tưởng Hạ khóc hết nước mắt.Diệp Tĩnh cúp điện thoại, trong lòng rối bời.Chuyện của hai người Tưởng Hạ và Vương Hạo Nhiên, từ lâu cô đã không muốn dính líu đến.Những lời trách móc của Tưởng Hạ dường như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, giờ này quay cuồng vang lên trong đầu Diệp Tĩnh.Trời đã tối hẳn, đồng hồ chỉ vào số 8, Diệp Tĩnh vặn người, nhìn dòng người nhỏ xíu như đàn kiến đang bò qua cửa sổ, quyết định tắt máy đi về nhà.Hôm nay tuy không có việc gì nhiều để làm nhưng Diệp Tĩnh vẫn quyết định về trễ một chút.

Những lời Lôi Giai Di nói với cô trưa hôm nay khiến cô có hơi không yên tâm cho lắm.Đang lững thững đi từ đại sảnh công ty, xuyên qua cửa xoay kính khổng lồ, Diệp Tĩnh đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng đằng trước.Vai rộng, chân dài, gương mặt rắn rỏi, trên người còn mặc một chiếc áo khoác jean bụi bặm phong trần.Phong cách này, không cần nhìn rõ mặt, Diệp Tĩnh cũng biết đó là ai.


(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Vương Hạo Nhiên.Đúng là chạy trời không khỏi nắng.Năm nay có phải là đại hạn của Diệp Tĩnh hay không nhỉ? Sao mà chỉ trong một tháng đã đụng mặt đến hai người mà cô không muốn gặp nhất.Hết Dịch Cảnh, đến Vương Hạo Nhiên.À đâu, hẳn là ba cơ, Lội Giai Di đã nói với cô, Tưởng Hạ cũng đuổi đến đây rồi.Diệp Tĩnh day trán, chậm chạp bước ra ngoài.“Tiểu Tĩnh, đã lâu không gặp.” Vương Hạo Nhiên nhìn thấy cô ngay lập tức tiến lên, nở nụ cười tươi rói để lộ hai cái răng nanh trắng bóc.Bao nhiêu năm, đúng là chẳng có gì thay đổi, vẫn là điệu cười gợi đòn này.“Vương Hạo Nhiên, đã lâu không gặp.”“Sao nói chuyện nghe xa lạ thế, lại đây nào, để tôi ôm cậu một cái xem có lên được cân nào không.” Nói đoạn Vương Hạo Nhiên nhanh chóng bước tới, giang tay siết chặt thân hình gầy guộc của Diệp Tĩnh vào lòng, khiến cô trở tay không kịp.Diệp Tĩnh đang muốn đẩy Vương Hạo Nhiên ra, lại nghe âm thanh ồm ồm bên tai, dường như có chút nghẹn ngào.“Đồ xấu xa, con nhỏ độc ác này, sao có thể bỏ đi mười năm không nói lời nào vậy chứ.”Cánh tay đang giơ lên, cuối cùng cũng buông thõng xuống.Thôi thì để cậu ta ôm một cái mừng gặp mặt, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Diệp Tĩnh tự nhủ trong lòng như vậy.

(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)“Mấy năm nay sống tốt không?” Vương Hạo Nhiên nhấp một ngụm cafe, niềm nở hỏi.Vì đã trễ, bản thân Diệp Tĩnh cũng không muốn ở riêng với Vương Hạo Nhiên quá lâu cho nên chỉ tay vào một quán cafe gần công ty, muốn hai người họ vào đấy ngồi ôn chuyện.“Tốt lắm.” Diệp Tĩnh chọc chọc ly trà sữa đã tan bớt đá.“Tốt cái gì, người ốm như que củi thế kia, ở Thương Thành này vất vả lắm phải không?” Vương Hạo Nhiên cau mày, muốn nắm đôi bàn tay xương xương của Diệp Tĩnh lại bị cô né đi.“Cùng là đi làm kiếm tiền, có ai mà không vất vả đâu, cậu cũng vậy mà.” Diệp Tĩnh ngẩng đầu lên, lịch sự nói.Vương Hạo Nhiên nghe đến đây vội vỗ vỗ vào ngực mình, giọng chắc nịch: “Bây giờ tôi là ông chủ rồi đấy, có nhà có xe đầy đủ, tính ra cũng coi như là một người thành đạt.”“Chúc mừng!” Diệp Tĩnh cười nhạt.Vương Hạo Nhiên nghiêng người, cẩn thận sắp xếp lời nói: “Vậy…Tiểu Tĩnh à, tôi có tiền rồi, cậu có muốn…ý tôi là cậu có khó khăn gì cứ nói với tôi.”Diệp Tĩnh lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi sống rất tốt, không cần cậu lo lắng đâu.


Tôi nghĩ người cần cậu để tâm là người khác.”Vương Hạo Nhiên dĩ nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Diệp Tĩnh, trên gương mặt rám nắng hiện lên sự bối rối: “Tiểu Tĩnh à, không phải như cậu nghĩ đâu, tôi…!”“A Nhiên.”Đã lâu lắm rồi Diệp Tĩnh mới gọi Vương Hạo Nhiên như vậy, cô nhìn thấy bả vai cậu ta run bần bật.“Trước đây tôi cảm thấy cậu là một chính nhân quân tử, dám làm dám chịu, tôi rất thích được làm bạn với người như cậu.

Đừng để tôi cảm thấy mình nhìn nhầm người, được không?” Diệp Tĩnh mệt mỏi nói.“Tiểu Tĩnh à, cậu nghe tôi nói đã…!”“Ting ting.”Vương Hạo Nhiên đang muốn giữ Diệp Tĩnh lại để biện giải, tiếng chuông điện thoại của Diệp Tĩnh đã vang lên.Chưa bao giờ cô cảm thấy biết ơn người gọi điện cho cô lúc này, cho dù là quảng cáo thì cô cũng sẽ nhẫn nại trả lời đến cuối.Nhưng không nghĩ đến, đối phương lại chính là người cô không muốn gặp nhất, bên cạnh Vương Hạo Nhiên.“Cho cô nửa tiếng, đến gặp tôi ở chỗ cũ, phòng khách sạn Grand Palace, không được đến trễ.”Ngay sau khi thông báo xong, bên kia cúp máy.Ai mà ngờ, Dịch Cảnh biệt tăm hai tuần nay giờ này lại trực tiếp gọi điện thoại cho cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận