Cảnh Tĩnh Trong Đêm FULL


Nhắc đến Lý Y Hiểu, trong tâm trí của Diệp Tĩnh dần hiện lên một bóng dáng yêu kiều.Dù bất kỳ ở nơi đâu, cô ta cũng vô cùng nổi bật, giống như Dịch Cảnh vậy.Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.Dịch Cảnh còn từng vì Lý Y Hiểu mà đánh nhau một trận với đám người trường trung học kế bên nữa cơ.Chuyện đó trở thành truyền kỳ trong đám học sinh ở Giang Châu.Dù muốn dù không thì trong lòng đám con gái như Diệp Tĩnh, Lôi Giai Di và Tưởng Hạ cũng ít nhiều hâm mộ Lý Y Hiểu.Còn có ganh tỵ.Chính vì thế Diệp Tĩnh kiên quyết không bao giờ có bất kỳ tiếp xúc nào với Dịch Cảnh hay Lý Y Hiểu.Thế giới của bọn họ khác nhau nhiều như thế, cứ để chúng trở thành những đường thẳng song song không bao giờ chạm nhau.Diệp Tĩnh lắc đầu cười trừ, sau đó nhấn tắt màn hình phụ, bàn tay thoăn thoắt gõ phím.Toàn bộ hình ảnh đã được sửa lại hết, để đề phòng sự cố xảy ra mà mắt thường không hình thấy, Diệp Tĩnh quyết định bỏ hết toàn bộ file thành phẩm của Ninh Sương, tự mình làm lại lần nữa.Thời gian gấp rút, cô bù đầu bù cổ tăng ca cuối cùng trước thời hạn 1 ngày đã hoàn thành xong và nộp cho Lý Minh Viễn.

(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Ông ta kiểm tra từng tí một, thiếu điều dùng kính lúp để soi từng chi tiết trong hình, mãi mới gật đầu hài lòng: “Phải vậy chứ Tiểu Tĩnh, thế này mới đúng là nhân viên mà tôi tâm đắc mấy năm nay.”Chu Anh bĩu môi, đợi Lý Minh Viễn rời khỏi phòng mới nghiêng đầu nhại lại: “Nhân viên mà tôi tâm đắc cơ đấy, thế sao lúc có chuyện không thấy ông ta ra mặt bảo vệ mọi người.”Diệp Tĩnh cười xòa không lên tiếng, còn Ninh Sương ngồi bên cạnh lại lấm lét nhìn ra cửa: “Chị Anh nói thế không sợ trưởng phòng nghe được sao?”Chu Anh xì một tiếng, liếc mắt nhìn Ninh Sương: “Tôi chỉ sợ có thứ tiểu nhân thích mách lẻo thôi chứ không sợ gì hết.”Ninh Sương nghe vậy lại im lặng rụt đầu trở về.Hàng cây bạch quả xanh mướt một màu, mỗi khi có cơn gió nhẹ nào thổi giang qua lại rung rinh rung rinh như vẫy tay chào.Chu Anh hít một hơi thật sâu sau đó mò tay vào túi áo tìm bật lửa.


(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Trước mặt vang lên tiếng xoẹt, cô ta nhướng mày, đưa điếu thuốc đến gần rồi phà ra một làn khói mỏng: “Chà, tôi không ngờ đó.”Diệp Tĩnh rút ra một điếu thuốc ngậm trên môi, không có vẻ gì là ngại ngùng: “Lâu lâu cũng phải dựa vào thứ gì đó để xả stress chứ.”“Cũng đúng.”Chu Anh dụi đầu thuốc lá, vẻ mặt khó chịu nói: “Bớt dây dưa với con nhỏ Ninh Sương đi biết chưa.”“Biết rồi.

Cám ơn cô Chu Anh.” Diệp Tĩnh chân thành gật đầu: “Trước đây tôi còn nghĩ cô…, thật xin lỗi!”“Nói thừa quá đi, tôi cũng có thích cô đâu, thấy cô với Ninh Sương cứ bám dính lấy nhau là tôi thấy bực mình rồi.” Chu Anh móc ra một điếu thuốc khác hờ hững châm lửa.“Tôi nghe từ Ninh Sương, tưởng cô với Lý Minh Viễn là cái kia nên…!” Diệp Tĩnh có hơi ngập ngừng.“Đúng, tôi chẳng có gì mà phải phủ nhận cả, dựa vào ai chả là dựa, vậy thì chọn Lý Minh Viễn đi, dù sao ông ta cũng là cấp trên trực tiếp, lại nhát gan như vậy, có cho tiền ông ta cũng chẳng dám manh động đến bước cuối cùng, vậy thì càng có lợi cho tôi, cứ mỗi ngày cho một viên kẹo đường thì con đường của tôi lại bằng phẳng hơn một chút, dại gì không làm chứ?” Chu Anh cười khẩy một cái: “Sao, coi thường tôi ư?”“Không.” Diệp Tĩnh xua tay, nghĩ đến tình cảnh của mình cũng có khác gì Chu Anh, thậm chí còn bị người ta khinh bi không muốn lăn giường chung, lấy tư cách gì để coi thường cô ấy.Chu Anh nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Tĩnh, đột nhiên ôm bụng cười lớn: “Tôi không nhìn lầm người rồi.”Nói xong kéo tay Diệp Tĩnh đi về phía văn phòng: “Đi, từ nay trở đi cô đi theo tôi, Chu Anh này có gì ngon nhất định sẽ chia sẻ với cô, tuyệt đối không giấu diếm làm của riêng.”Tưởng chỉ là một lời nói đùa, ai ngờ đâu buổi chiều Chu Anh đã gửi cho Diệp Tĩnh một danh sách các công nhân viên chức nam ở DTX, còn có rải rác một số người ở các công ty khác.


(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)[Jasmine]: Mấy người này tôi đã tìm hiểu qua rồi, toàn là tinh anh trong xã hội đó, những người nào được đánh dấu xanh đều có hộ khẩu ở Thương Thành, đánh dấu vàng là người tỉnh lẻ nhưng lương tháng trên vạn tệ, có khả năng mua được nhà, cô cứ từ từ nghiên cứu.”Diệp Tĩnh lau mồ hôi gửi qua cho Chu Anh một icon.[Jasmine]: Đừng ngại, chẳng phải mấy cô gái như chúng ta, đích đến cuối cùng cũng là muốn tìm kiếm một người đàn ông tốt để gửi gắm cả đời hay sao.

Cô nhìn Ninh Sương bên cạnh đi, bày đặt vậy thôi chứ thèm đỏ mắt ra đấy.


Nể tình cô thành thật, lại không có tâm tư sâu xa cho nên tôi mới chia sẻ.”[Diệp Tĩnh]: Cô gửi cho tôi thông tin của những người này, thế còn cô thì sao? Không tính toán cho mình à?[Jasmine]: Chị cưng đặt mục tiêu cao hơn, ít nhất cũng phải cấp lãnh đạo hoặc quý tộc thế gia Thương Thành trở lên, mấy người này để cho cô hết.Diệp Tĩnh bật cười, cô đã từng nghe Ninh Sương kể lại, Chu Anh ỷ mình xinh đẹp, lại xuất thân từ trường đại học danh giá ở Thương Thành, mắt cao hơn đầu, lúc nào cũng muốn bò lên người của mấy vị cao tầng ở DTX, thế nào cũng có một ngày bị chính thất nhà người ta chặn đường đánh cho một trận.Giờ nghe cô ấy chẳng chút chê giấu thế này, Diệp Tĩnh dở khóc dở cười, chẳng biết từ chối bằng cách nào, chỉ có thể lặng lẽ kéo chuột lướt qua một lượt hai mươi mấy trang trình chiếu.Tháng 4 đến, hơi lạnh đã biến mất tăm, dường như đã bị cái nóng oi ả tràn về hút sạch sẽ.

(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Diệp Tĩnh đã thay những chiếc áo len dệt kim tay dài cao cổ bằng những chiếc áo sơ mi vải đũi nhẹ nhàng thoáng mát hơn đi kèm quần âu vải thô.Vậy mà vẫn bị Chu Anh bắt bẻ cô quê mùa cũ kỹ.Nhìn Chu Anh một thân váy lụa đỏ rực ôm sát thân hình chữ S, cổ áo còn rộng hở ra một mảng da thịt, lấp ló cả khe núi nhấp nhô, Diệp Tĩnh giật giật khóe miệng.Một cái túi đen được quăng lên bàn của Diệp Tĩnh, đồng thời âm thanh của Chu Anh cũng vang lên: “Thử cái này xem.”Bên trong là một bộ váy trắng cùng một đôi giày cao gót màu đen bóng.“Tôi ngắm rồi, vóc dáng của cô cũng không tệ đâu, mấy đồ này cô đem về thử đi.


Hàng mới hết đây, tôi còn chưa cắt mạc đâu.”“Sao lại cho tôi đồ thế?” Diệp Tĩnh ngơ ngác hỏi.“Còn sao trăng gì nữa, thời gian trước tôi có gửi cho danh sách kia, cô đã xem chưa, chọn được người nào rồi?” Chu Anh hất cằm hỏi.“À…!” Nhớ đến bản danh sách đó, Diệp Tĩnh lại đau đầu, tưởng Chu Anh chỉ nói đùa, ai dè cô ấy thật sự muốn tìm cho cô một mối tốt.Chu Anh liếc xéo Diệp Tĩnh, sau đó quay ngoắt đi, không quên bỏ lại một câu: “Tôi biết ngay là cô không để tâm mà, được rồi, tôi đã chọn cho cô vài người ngon nghẻ, đợi tôi sắp xếp với bọn họ rồi thì ăn diện cho tươm tất mà đi gặp người ta.”Diệp Tĩnh méo xệch, cảm thấy Chu Anh còn hơn cả mẹ già ở nhà.Chuyện bên Chu Anh chưa xong, buổi trưa Diệp Tĩnh lại nhận được điện thoại của Lôi Giai Di.“Chuyện gì vậy Di Di?” Diệp Tĩnh đi ra một góc yên tĩnh hỏi nhỏ.Lôi Giai Di hiện tại ở Giang Châu, cô ấy cũng có tài năng thiết kế, đặc biệt ở lĩnh vực thời trang, sau khi tốt nghiệp đại học thì không đi làm công ty mà về nhà mở một cửa hàng trang phục nữ bán những mẫu quần áo do chính tay mình thiết kế, coi như cũng có chút thành tựu ở quê nhà.Nói ra có hơi buồn, sau khi gia đình xảy ra chuyện, mãi mấy năm sau khi ổn đỉnh ở tỉnh X rồi Diệp Tĩnh mới dám liên hệ lại với Lôi Giai Di và cũng chỉ giữ liên lạc với duy nhất một mình cô ấy đến tận bây giờ.Vì sao ấy hả?“Vương Hạo Nhiên biết cậu ở Thương Thành, đã xuất phát đi từ đêm hôm qua, chắc bây giờ đến nơi rồi đấy.” Lôi Giai Di ngại ngần nói trong điện thoại.“Tại sao cậu ta lại biết được mình ở Thương Thành chứ?” Diệp Tĩnh bóp trán hỏi.“Hồi đợt tết Vương Hạo Nhiên có đến nhà mình chúc tết, mình nghi là cậu ta thấy được mấy gói hàng mình gửi đến Thương Thành cho cậu nên mới nổi lên nghi ngờ.

Sáng nay Tưởng Hạ hộc tốc chạy qua nhà mình gặng hỏi mình mới biết…”“Hai người đó vẫn…!”“Chứ còn sao nữa!”Nói đến đây Lôi Giai Di lại thở dài một hơi sầu não.Đây, đây chính là lý do mà Diệp Tĩnh sau này chỉ còn qua lại với mỗi Lôi Giai Di..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận