Diệp Tĩnh luống cuống thu lại túi xách rồi đứng dậy: “Tôi có việc đột xuất phải đi trước.
Cậu nên trở về đi.”Vương Hạo Nhiên đuổi theo níu lấy cánh tay Diệp Tĩnh: “Giờ này đã trễ rồi mà cậu còn đi đâu vậy.”“Chuyện công việc, cậu hỏi làm gì, trở về đi.” Diệp Tĩnh nhíu mày nhìn anh ta.Xe đã đến, cô vùng ra đi đến mở cửa.“Tôi không về, tôi sẽ đợi cậu để nói rõ mọi chuyện.”Diệp Tĩnh đóng cửa xe lại không trả lời, chiếc xe lao đi mất hút trong màn đêm.Nhớ lại lần trước Diệp Tĩnh đến trễ khiến đối phương không vui vẻ cho lắm, lần này cô cố gắng đi thật nhanh.Lễ tân khách sạn dường như đã nhớ mặt cô, ngay lập tức đưa cô vào thang máy nhấn nút tầng.Bên trong căn phòng hạng nhất sang trọng đã sáng đèn, người cũng đã đợi sẵn.Dịch Cảnh mặc tây trang phẳng phiu, đang đứng xoay lưng về phía cô trầm ngâm ngắm nhìn cảnh đêm của Thương Thành.
(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)“Tổng giám đốc, tôi đến rồi.”Dịch Cảnh quay người lại, liếc nhìn về phía chiếc đồng hồ đeo tay đắt đỏ bằng mười năm tiền lương của cô, lạnh nhạt nói: “Rất đúng giờ.”Diệp Tĩnh bình ổn lại hơi thở, cúi đầu hỏi có lệ: “Ngài tìm tôi có chuyện gì ạ?”“Còn chuyện gì nữa ngoài việc ngủ?” Dịch Cảnh cong môi cười.Diệp Tĩnh càng ngày càng không thể hiểu, chàng trai thanh cao băng lãnh như vị thần năm đó ở trung học, sao bây giờ mở miệng toàn là những lời thô tục thế này.“Tôi biết rồi.”Dịch Cảnh liếc nhìn bộ váy công sở trên người Diệp Tĩnh, phất tay: “Đi tắm đi.”Chê cô không sạch sẽ phải không? Vậy sao vẫn còn muốn ngủ với người ta.Diệp Tĩnh hậm hực trong lòng.Lề mà lề mề trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ, Diệp Tĩnh mới chậm rãi đi ra.Dịch Cảnh đã thay một áo ngủ bằng lụa tơ tằm màu đen, đang ngồi trên giường xem điện thoại.“Lại đây.”Diệp Tĩnh lê từng bước đi đến, chưa kịp định thần đã bị một lực kéo ngã nằm xuống mặt giường.
(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)“Tôi đang tự hỏi, nên xuống tay ở chỗ nào.” Vừa nói bàn tay của Dịch Cảnh vừa vuốt ve sườn mặt của Diệp Tĩnh.“Tổng giám đốc…”Cằm đột ngột bị bóp chặt, Diệp Tĩnh nhíu mày nghẹn một tiếng kêu đau trong cổ họng.“Có phải em thấy tôi không dám làm gì em?”Diệp Tĩnh lắc đầu, muốn nói mấy lời lại bị đối phương kiềm lại.“Tôi nói cho em biết, kể từ cái ngày em đồng ý với tôi, em đã không có đường lui rồi.”Dịch Cảnh kè sát môi lên vành tai cô, thả nhẹ âm thanh: “Biết điều thì làm cho thật tốt nhiệm vụ của mình, đừng để tôi biết được em một dạ hai lòng, sau lưng tôi qua lại với người khác.
Tôi sẽ không vui đâu, hiểu chưa?”Rốt cục cũng được thả ra, Diệp Tĩnh há miệng hớp lấy từng ngụm không khí, muốn xua tan cảm giác đè nén trong lồng ngực.Lại nghe đối phương ra lệnh bên tai: “Ngồi dậy, cởi quần áo ra.”Diệp Tĩnh cúi đầu, những nút áo bị vò nát đến đứt tung ra.‘Nhanh lên!”Dịch Cảnh ở bên cạnh thúc giục, ngón tay kéo vai áo xuống đến tận eo cô.
(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)“Tôi không có làm gì hết, tổng giám đốc, thật sự…!” Diệp Tĩnh co rúm nhìn người đàn ông đang điên cuồng lột trần cô một cách thô bạo mà cất giọng yếu ớt.Dịch Cảnh ôm lấy bờ vai đang run rẩy của Diệp Tĩnh, bàn tay to nhẹ nhàng xoa nắn phần mềm mại trước ngực: “Đúng vậy, phải như thế mới là bé ngoan.”“Vậy ngài có thể…có thể…” Hai chưa nhẹ nhàng ấp úng mãi vẫn không thốt ra được.Dịch Cảnh thủ thỉ bên tai Diệp Tĩnh: “Tôi sẽ không làm hư em đâu.”Vừa dứt lời, cảm giác phía dưới đã bị dị vật cắm vào.Diệp Tĩnh cong người lại thở hổn hển, cảm nhận ngón tay thon dài của Dịch Cảnh đang di chuyển bên trong.“Em cứ như vậy thì làm sao mà chịu nổi tôi?”Dịch Cảnh cau mày, liếm láp gương mặt đã lấm tấm mồ hôi của Diệp Tĩnh.Diệp Tĩnh cố gắng thả lỏng bản thân, chỉ một lát, cảm giác đó đã đến.Ban đầu chỉ là sự âm ỉ như ngọn lửa nhỏ đang được thổi lên, sau đó thì dồn dập như con sóng dữ, cơ hồ khiến cô không sao thở nổi.“Kêu lên đi, đừng có chịu đựng như thế, tôi biết em sắp tới rồi.” Người đàn ông híp mắt nhìn một cạnh mị hoặc trên giường, giọng nói ngân lên như ma chú.“Ư ư ư…!!!”Diệp Tĩnh không thể chống đỡ, thân thể ngã xuống như nhành cỏ dại bị quật trong giông bão.
(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Dịch Cảnh nhìn những ngón tay đã ướt đẫm của mình bằng ánh mắt hài lòng, chiếc lưỡi đỏ hồng cũng vươn ra nhẹ liếm qua một cái.Hình ảnh quá sức dâm mỹ khiến Diệp Tĩnh không dám mở mắt nhìn.Vì sao Dịch Cảnh lại thay đổi đến mức này? Đến bây giờ cô vẫn không hiểu?Hay là do chính cô ngay từ đầu đã nhìn nhầm rồi?Dịch Cảnh dùng bàn tay nhầy nhụa vân vê gương mặt của Diệp Tĩnh, giọng trầm hẳn xuống: “Hình như tôi vẫn chưa ra sức cho mấy nên em không được chuyên tâm là bao, hử?”Diệp Tĩnh vội vàng lắc đầu, đối phương tiếp tục lên tiếng ra lệnh: “Ôm chặt lấy tôi đi.”Vừa nói, anh vừa gỡ cánh tay đang bám chặt drap giường của cô quàng lên cổ mình: “Nếu không nghe lời thì sắp tới đây em sẽ chịu khổ đấy, lúc đó đừng trách tôi.”Diệp Tinh biết Dịch Cảnh không phải nói đùa, cuống quýt nhổm lên bấu lên tấm lưng rộng lớn của anh.Cảm giác thân dưới bị xé rách khiên Diệp Tĩnh trợn mắt lên, hét to một tiếng.Dịch Cảnh cúi người cắn mạnh vào cần cổ của Diệp Tĩnh, phần hông cũng thúc mạnh vào: “Tĩnh, giờ phút này em chính thức trở thành người của tôi rồi.”Diệp Tĩnh đau đến mức không thể đáp lại, chỉ có thể cắn mạnh môi dưới để không phải thốt ra những tiếng rên ái muội.Cho đến khi cảm thấy phía dưới đã ướt đẫm trơn trượt lần nữa, Dịch Cảnh lại tiếp tục động thân, lúc thong thả, lúc lại cuồng dã.Diệp Tĩnh như con cá nằm trên thớt, chỉ có thể há miệng đớp không khí trong lúc bị hành hình.
(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Mà Dịch Cảnh, người đàng ra sức chuyển động nhấp nhô liên tục trên người cô lại vô cùng sảng khoái:“Ba năm với bạn trai cũ, vậy mà em vẫn còn nguyên vẹn như vậy, tôi đúng là lời to rồi.”“Hai người đã làm đến mức nào? Tên đó có thể nhịn được à?”Diệp Tĩnh nghe Dịch Cảnh bên tai phun ra những lời thô lỗ như vậy, thật sự không thể nhịn được nữa, muốn phản bác một lần: “Chúng tôi…là muốn…kết hôn…ức!!!”Dường như anh rất ghét hai từ này, vừa nghe thấy chúng thốt ra trên đôi môi của cô, lập túc một cú thúc rất mạnh đâm thẳng vào huyệt động bên trong khiến Diệp Tĩnh không chịu nổi phải kêu lên một tiếng.“Tôi thích nghe em rên rỉ vì khoái cảm dưới thân tôi hơn là những lời linh tinh thế kia.”Nói xong, Dịch Cảnh lại tiếp tục những cú thúc mạnh mẽ như giã gạo.Diệp Tĩnh không dám nói nữa, cũng không còn sức lực để nói, chỉ có thể phát ra những tiếng rầm rì không rõ.Cô cảm giác như mình đã lênh đênh trên biển hàng tháng trời, chiếc thuyền nhỏ cứ nhấp nhô rồi bị những cơn sóng dữ tạt vào, cuối cùng là bị cuốn vào một vùng xoáy nước đen ngòm bất tận.Drap giường ướt đẫm, trên mặt còn đọng lại những lớp nước dinh dính, trong không khí còn đượm mùi tình dục, tố cáo những con người trong căn phòng này vừa trải qua chuyện đỏ mặt.Diệp Tĩnh lê thân thể đã tả tơi như chiếc lá rụng trong mùa mưa đi vào phòng tắm.Trong gương cô gái gương mặt đỏ ửng, trên khóe mắt vẫn còn vương nước, làn da trắng hiện lên nhưng dấu hôn rậm rạp không cách nào che dấu.Bên góc hõm cổ gần xương quai xanh còn nhìn thấy dấu răng rõ rệt.Diệp Tĩnh hít một hơi thật sâu, hất nước lên tấm kính lớn, sau đó xả nước vòi sen.Dịch Cảnh đang nghe điện thoại, lần nào nhìn thấy anh, hầu như anh đều đang nghe điện thoại, có vẻ là người vô cùng bận rộn.
(Truyện được đăng ở page Ổ Mèo Mụp Sữa)Vậy tại sao còn nhín thời gian để làm chuyện này với cô, còn vô cùng kịch liệt.Có thể thấy nhu cầu tình dục của người này vô cùng cao.Diệp Tĩnh quy củ đặt tay trước bụng đứng chờ Dịch Cảnh nghe xong điện thoại, trong đầu mơ màng suy nghĩ.Lý Y Hiểu thì sao? Vì sao Dịch Cảnh không tìm cô ấy?“Đang suy nghĩ cái gì?”Diệp Tĩnh bị cắt ngang, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Dịch Cảnh: “Tổng giám đốc.”Dịch Cảnh nhìn một thân quần áo gọn gàng của Diệp Tĩnh, nhíu mày không vui: “Đây là muốn đi luôn?”Diệp Tĩnh nở nụ cười tiêu chuẩn: “Ngày mai còn phải đi làm, cho nên tôi xin phép được trở về trước.”Dịch Cảnh cười nửa miệng: “Tôi còn đang tính mời em ngủ lại.”Diệp Tĩnh đã đi đến cửa, cúi đầu thật sâu: “Tạm biệt Tổng giám đốc.”Tiếng cửa điện tử vang lên một tiếng, che khuất bóng dáng cao lớn cô độc của người bên trong.Từ Grand Palace về đến nhà mất gần nửa tiếng, cũng may lúc này đã qua 1h sáng, đường xá cũng đỡ đông đúc hơn ban ngày, tốc độ lái xe của taxi của nhanh hơn.2h sáng, Diệp Tĩnh cũng chính thức được ngả lưng trên chiếc nệm êm ái trong ổ chó nhà mình.Đặt đồng hồ báo thức 6h sáng, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...