Cảnh Sát Chu Của Tôi FULL


Mỹ nhân vừa thanh thuần xinh đẹp vừa khí chất tao nhã thế này mà lại bị Sở Duệ Đường lãnh đạm nghiêm nghị phát hiện ra trước, đúng là lãng phí báu vật quốc gia.

"Chị Dao Dao nói vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm em xấu tính mất! Em lúc nào cũng xem chị như chị gái hết, chắc do chị bận yêu đương quá nên mới không cảm nhận được phần tình cảm chân thành này của em."

Chuyện con riêng trong giới thượng lưu không phải là chuyện xa lạ gì, nhưng mỗi khi nghe tới hai chữ 'con riêng' đó trong lòng Bạch Hiểu Huệ liền sinh ra cảm giác kì thị chán ghét.

Ở trong cái xã hội coi trọng quyền lực địa vị này, con riêng chính là điều cấm kị cũng như là chuyện xấu hổ mà không ai muốn nhắc tới.

Thế mà Trương Quân Dao lại dám nói hai chữ nhạy cảm đó trước mặt bạn bè và đối tượng cô đang tìm hiểu.

Nỗi nhục nhã ê chề này cô làm sao có thể nuốt trôi?!

"Có chuyện đó thật sao? Nếu vậy thì do chị vô tâm quá, xem ra chị em chúng ta phải nói chuyện thường xuyên, ôn lại chuyện cũ để có thể hiểu rõ nhau hơn mới được."

Vẻ mặt cùng giọng nói Trương Quân Dao mang theo mấy phần áy náy, ra dáng đúng kiểu một người chị thương yêu em gái mình.

"Hay là thế này đi, mấy người chúng ta xem ra rất có duyên với nhau, vừa hay Lưu thị mới khai trương một resort sáu sao ở Hạ Hồi, cuối tuần này mọi người rảnh, chúng ta hãy cùng nhau đi đến đó nghỉ ngơi tham quan nhé?"


Lưu Mộ Khâm hào phóng đưa ra lời mời.

"Wow, resort đó tớ cũng đang có ý định đi mà đặt phòng mãi vẫn chưa được, hôm nay được ông chủ lớn mời, dù bận thế nào tớ cũng sẽ cố gắng sắp xếp đi cho bằng được."

"Lưu tổng đúng là tuyệt vời nhất! Resort ở Hạ Hồi quả thật rất xuất sắc nha, từ thiết kế cho tới phong cảnh, nhìn hình thôi đã mê mẩn rồi, nếu thực sự được tới đó thì còn gì bằng."

Mấy người bạn đi cùng nhóm người của Lưu Mộ Khâm và Bạch Hiểu Huệ sôi nổi bàn luận.

"Cậu và Trương tiểu thư đi cùng luôn được chứ?"

Nhận ra sự do dự trong ánh mắt Sở Duệ Đường, Lưu Mộ Khâm liền tiếp tục mở miệng hỏi, tránh cho đối phương khước từ trước.

"Cuối tuần này em rảnh chứ? Nếu không bận gì thì chúng ta đi cùng mọi người cho vui."

Sở Duệ Đường không lập tức trả lời Lưu Mộ Khâm mà quay qua nhìn Trương Quân Dao, ân cần hỏi ý kiến của cô.

"Lưu tổng đã có nhã ý như vậy, tất nhiên em không để từ chối được rồi.

Bạn trai của Hiểu Huệ quả thật rất chu đáo, hôm đó chúng ta hãy cùng nhau chơi thật vui."


Trương Quân Dao tươi cười đồng ý.

"Ân...em với Lưu tổng chỉ là bạn bè đơn thuần, không phải như chị nghĩ đâu..."

Bạch Hiểu Huệ thẹn thùng cúi thấp đầu khẽ nói.

Đáy mắt cô ta xẹt qua một tia ghen ghét, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại.

Sự quan tâm tôn trọng mà Sở Duệ Đường dành cho Trương Quân Dao lọt vào mắt Bạch Hiểu Huệ lại thành cảnh chướng tai gai mắt.

Tại sao những người đàn ông có điều kiện, gia thế tốt đều quan tâm lo lắng, đối xử với cô ta dịu dàng như thế?

Cô ta thì có gì tốt chứ? Bề ngoài giả bộ ngây thơ thuần khiết, tính cách thì kiêu kì không để ai vào mắt.

Cô không cam tâm để bản thân thua kém cô ta như vậy được!

Dù không muốn nhưng cô phải công nhận một điều, sau bốn năm Trương Quân Dao miệng lưỡi ngày càng thêm lợi hại, ý vị sâu xa trong từng câu nói.

Còn có thái độ ra vẻ thân thiện, hoà nhã chướng mắt kia, hoàn toàn khác xa so với con người vô cảm, lạnh nhạt trước đây.

Cô vô cùng nghi ngờ, có chút đoán không ra, rốt cuộc là Trương Quân Dao muốn như thế nào?

Cố tình biểu hiện cảnh tình chàng ý thiếp với Sở Duệ Đường trước mặt mọi người cho cô xem là muốn khiêu khích cô ư? Cô ta nghĩ Bạch Hiểu Huệ này là ai chứ? Muốn chơi tới cùng, cô sẽ tiếp chiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận