Cảnh Sát Chu Của Tôi FULL


Tối hôm sau,

"Anh Duệ Đường, đừng gắp cho em nữa, em ăn đủ rồi, còn ăn nữa bụng em sẽ bể thật đó!"

Trương Quân Dao xua xua tay cười không ra nước mắt khi nhìn chén thức ăn của mình vừa mới vơi đi một ít thì lại lập tức đầy ắp trở lại.

"Anh thấy em đã ăn được mấy đâu! Con gái phải có da có thịt một chút thì mới đáng yêu, và quan trọng là mới có sức khoẻ để làm việc.

Thịt bò ở đây ướp rất ngon, em ăn thêm chút nữa đi, nếu bụng có bể thật anh sẽ chở em tới ngay bệnh viện để bác sĩ khâu lại."

Sở Duệ Đường vừa gắp thêm thịt bò bỏ vào chén cho cô vừa hài hước nói, hành động vô cùng tự nhiên như đã thân thuộc từ lâu.

"Bụng nhỏ đáng thương, tối nay phải để em chịu nhiều uỷ khuất rồi! Ngoan, cố gắng chịu đựng, chị sẽ không để em bị bể đâu."


Đưa tay lên bụng nhỏ của mình vỗ nhẹ, Trương Quân Dao còn phụ hoạ thêm vẻ mặt phụng phịu đầy cam chịu.

Sở Duệ Đường nhìn một màn này thì mỉm cười lắc lắc đầu đầy bất lực xen lẫn cưng chiều.

Cô bé này, quả thật không thể ngừng yêu được mà!

Đúng vậy, Trương Quân Dao chính là người mà anh thích thầm từ năm mười sáu tuổi.

Cô chính là giấc mơ anh vẫn luôn hằng ao ước có được từ thời niên thiếu.

Cho tới hôm nay là mười bốn năm, đã mười bốn năm trôi qua, anh cứ vẫn luôn thích cô, thích đến cố chấp mê muội.

Tới khi cả hai ăn xong thì cũng chỉ mới hơn tám giờ tối, trên đường đi bộ ra bãi đậu xe, Sở Duệ Đường đang định mở miệng hỏi cô có muốn đi hóng mát một chút rồi về không thì ngoài ý muốn đụng mặt một nhóm người cũng vừa mới đi ra.

"Sở tổng, trùng hợp quá, anh cũng ăn tối ở đây sao?"

"Giám đốc Sở, xin chào."

"Duệ Đường, lâu rồi không gặp cậu! Vị tiểu thư xinh đẹp này...?"

Người đàn ông vừa lên tiếng chính là Lưu Mộ Khâm, đại thiếu gia của Lưu thị, cũng là bạn thời đại học của Sở Duệ Đường lúc còn ở bên Mỹ, hiện tại đang giữ vị trí giám đốc tài chính chuỗi khách sạn, resort cao cấp của gia đình.

Khi nãy, từ đằng xa, lúc nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy màu xanh đen cao cổ, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng đủ tinh tế phác doạ dáng người mềm mại hoàn mỹ dưới lớp vải kia cùng làn da trắng nõn phát sáng, Lưu Mộ Khâm đã bị cuốn hút nhìn không rời mắt.

Tới khi tiến lại gần hơn chút thì hắn phải thầm thốt lên trong đầu, quả thật là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành! Mà điều kinh ngạc hơn là người đi cùng cô lại là Sở Duệ Đường, tên này bạn bè thường gọi hắn là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại, chưa bao giờ thấy hắn quen qua bấy kì cô gái nào, thế mà bây giờ lại sánh đôi cùng vị mỹ nữ tuyệt sắc này, quả thật khiến người ta kinh ngạc, tò mò nha!


"Lưu Mộ Khâm, lâu rồi không gặp, đây là Trương Quân Dao, bạn của tôi."

Sở Duệ Đường đưa tay lịch sự nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Lưu Mộ Khâm, tuy ngoài miệng vẫn bình tĩnh trả lời đối phương nhưng trong lòng thì vô cùng bài xích, đề phòng người đàn ông họ Lưu này.

Cậu cả của Lưu thị vốn nổi tiếng về tình trường phong lưu, các cô gái hắn quen qua có thể xếp thành một hàng dài cả cây số, từ châu á tới châu âu, đa dạng về sắc tộc, tôn giáo.

Sở Duệ Đường anh vốn không rảnh rỗi để quan tâm đến những chuyện tình cảm cá nhân của người khác và cũng không bỗng nhiên ghét bỏ, kì thị ai nếu không phải bắt gặp ánh mắt si mê quá mức lộ liễu của Lưu Mộ Khâm khi nhìn thấy Trương Quân Dao.

Giác quan một người đàn ông cho anh biết Lưu Mộ Khâm đã bị cô hút lấy hồn phách mất rồi.

"Xin chào mọi người, tôi là Trương Quân Dao, tôi với anh Duệ Đường có thể gọi là thanh mai trúc mã của nhau, rất vui được gặp mặt.

Thành phố H đúng là nhỏ quá, Hiểu Huệ, khi nào có dịp nhớ mời bạn của em về nhà mình chơi nhé!"

Trương Quân Dao mỉm cười ngọt ngào, hai tay đưa lên nắm nhẹ lấy cánh tay Sở Duệ Đường, tầm mắt cố tình hướng về phía Bạch Hiểu Huệ đang đứng, không nghĩ tới sẽ chạm mặt nhau trong trường hợp này.

"Vậy Trương tiểu thư đây với Hiểu Huệ là..."


"Hiểu Huệ là em gái của tôi! Thật ra em ấy là con gái riêng của dì, nhưng từ khi ba tôi cưới dì, trong lòng tôi vẫn luôn xem em ấy như là em ruột của mình, chỉ sợ là Hiểu Huệ lại không nghĩ vậy, cho nên..."

Không cho Bạch Hiểu Huệ đang mở miệng định nói gì đó có cơ hội chen lời vào, Trương Quân Dao đã nhanh chóng trả lời không chút do dự.

"À..thì ra là vậy! Đúng là trái đất tròn, toàn người quen của nhau cả.

Em đó, có chị gái xinh đẹp thế này mà giấu kín không cho ai biết.

Trách không được Duệ Đường lại không muốn giới thiệu với bạn bè.

Tiểu tử này, thật sự lợi hại nha."

Lưu Mộ Khâm nhìn qua Bạch Hiểu Huệ có chút xem thường rồi lại lướt qua Sở Duệ Đường, cuối cùng ánh mắt đầy si mê xen lẫn tiếc nuối dừng lại trên thân ảnh Trương Quân Dao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận