Căn Phòng Nhung Nhớ

Tề Dực - Hiện tại tiếp diễn

Giống như bùn lầy đục ngầu chảy qua lớp cát trắng mịn, qua nhiều tầng lọc rửa, tách bỏ những tức giận, sợ hãi và hụt hẫng, tất cả lại trở vẻ với dáng vẻ thuần khiết, trong sáng ban đầu.

Chiếc xe từ Hội An đến Sài Gòn xuất phát từ sáng sớm. Trên xe bật điều hòa rất lạnh, hai người đều chỉ mang quần áo mùa hè. Tề Dực kiên quyết cởi chiếc áo ngoài của mình khoác lên người Thái Mân Tâm: “Cô vẫn chưa hết cảm, đừng để bị lại”.

Quả thực cô vẫn còn mệt mỏi, không có chút tinh thần nào, ngủ mê man cùng với chiếc xe lắc lư, dựng cao cổ áo để chống lạnh. Toàn thân giống như co lại trong một đống quần áo, chỉ để lộ nửa khuôn mặt phía trên.

Chốc chốc Thái Mãn Tâm lại gục đầu vào tay Tề Dực.

Anh ngồi thấp xuống một chút, hơi nghiêng người sang bên cạnh, thế là đầu của cô ngả vào vai anh, mơ mơ màng màng giống như chú mèo con đang tìm một tư thế dễ chịu.

Chiếc xe đi xuyên qua màn sương buổi sớm, bên ngoài cửa sổ là cây cối um tùm và đồng ruộng xanh mướt, trong lớp sương mù như tấm rèm mỏng, núi non thấp thoáng, hiểm trở kỳ vĩ. Đi qua một chỗ ngoặt, Thái Mãn Tâm giật mình tỉnh giấc. Ý thức vẫn còn mơ hồ, phong cảnh giống vùng Đam Hóa đập vào mắt, đầu dựa vào một bờ vai rắn chắc. Bỗng chốc cô ngỡ như thời gian quay ngược trở lại, bất giác nắm chặt cánh tay của người ngồi bên cạnh.

Anh không nói gì, bàn tay đặt lên mu bàn tay cô, khống cầm chặt, cũng không vuốt ve, chỉ đặt lên trên, sưởi ấm ngón tay buốt lạnh của cô. Thái Mãn Tâm nhận ra mình đang dựa vào vai của Tề Dực, vội vàng ngồi thẳng người, lặng lẽ rụt tay lại.

“Chúng ta đừng ở Sài Gòn quá lâu, được không?”. Tề Dực nói với cô bằng giọng thương lượng.

“Ừm”. Thái Mãn Tâm gật đầu: “Tôi cũng không muốn mò kim đáy bể”.

“Đến cao ốc Tân Hoa xem thế nào, chú Hưng cũng nói cho tôi biết mấy nơi A Mai đã từng làm việc. Nếu không có tin tức gì thì chúng ta quay về Đồng Cảng”.

“Cảm ơn”. Cô nói rất chân thành.

“Tôi cũng muốn làm chút gì đó cho A Hải”.

“Nhưng chẳng phải anh cho rằng con của Nguyễn Thanh Mai không phải là con của A Hải sao?”.

“Tôi nói làm chút gì đó không phải chỉ A Mai”. Tề Dực thở dài: “Đợi khi nào về Đồng Cảng, tôi đưa cho cô cái này”.

“Không thể nói bây giờ sao?”. Thái Mãn Tâm tò mò: “Không phải chỉ A Mai, lẽ nào lại là tôi? Anh nói như vậy coi như là an ủi tôi hay là làm cho tôi tê liệt?”.

“Chỉ nói thôi thì không có căn cứ”. Tề Dực khéo léo từ chối.

“Thì ra trong mắt anh tôi khó thuyết phục như thế?”.

Tề Dực gật đầu: “Tôi không dám chắc”.

Sài Gòn là tên gọi cũ của thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng rất nhiều người dân ở đây vẫn muốn gọi nó như thế, nghe có vẻ réo rắt trầm bổng, mang sức hút và vẻ phồn hoa của sông Mê Kông. Quận Nhất là khu vực sầm uất nhất Sài Gòn. Cao ốc Tân Hoa là một cao ốc cao cấp ở đó, hội tụ rất nhiều công ty đa quốc gia và trụ sở ngân hàng. Người Việt Nam ra vào phải chịu sự kiểm tra nghiêm ngặt. Tề Dực và Thái Mãn Tâm gửi hành lý ở một nhà nghỉ trên đường Phạm Ngũ Lão, chọn một bộ quần áo lịch sự, đưa hộ chiếu Trung Quốc là có thể thuận lợi vào cao ốc.

Trước khi đến Hội An tìm Thái Mân Tâm, Tề Dực đã đến Hà Nội theo chỉ dẫn của chú Hưng, đến xưởng đồ gia dụng mà Nguyễn Thanh Mai đã từng làm việc, rồi lại đến vài công ty cô làm việc. Công ty cuối cùng nói cô đã yêu một anh bạn trai người Pháp làm việc ở ngân hàng, cả hai cùng vào Sài Gòn. Trong cao ốc Tân Hoa có rất nhiều ngân hàng, Tề Dực biết tiếng Pháp cơ bản, anh chỉ về phía quán cà phê ở cửa: “Tôi đến ngân hàng hỏi thăm, cô đến đó hỏi xem thế nào. Người Việt Nam thích uống cà phê, nếu A Mai thật sự làm việc ở đây thì nhất định là họ đã gặp cô ấy”.

Trong quán cà phê gần cao ốc Tân Hoa, phần lớn khách hàng là những nhân viên làm việc trong tòa nhà, đa số họ là những người trẻ tuổi có bằng cấp, tràn đầy sức trẻ. Không gian theo phong cách phương Tây trong quán so với vẻ ồn ào bên ngoài giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thái Mãn Tâm gọi một cốc cà phê Việt Nam, cà phê pha phin, có đá. Cô nhân cơ hội nói chuyện với nhân viên, vẫn lấy cái cớ là một người bạn đã lâu không liên lạc có lẽ làm việc ở đây.

“A Mai...”. Nhân viên lắc đầu: “Trong tòa nhà này có rất nhiều cô gái tên là A Mai, họ Nguyễn cũng nhiều không kể xiết. Có điều tôi không biết tên đầy đủ của họ”.

“Cô ấy tên là Nguyễn Thanh Mai”. Thái Mãn Tâm lấy ảnh: “Đây là ảnh chụp nhiều năm trước. Nhưng chắc cô ấy không thay đổi nhiều”.

Nhân viên ngắm nghía bức ảnh hồi lâu nhưng vẫn lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ, cô gái xinh đẹp thế này tôi sẽ không quên được đâu”.

“Tôi có thể xem một chút được không?”. Một người đàn ông mặc complet bước lại.


“Không vấn đề gì". Thái Mãn Tâm đáp lại, ngước mắt nhìn tấm thẻ trước ngực anh ta, là nhân viên của một tổ chức trong nước làm việc tại trụ sở ở Sài Gòn, tên còn được viết bằng phiên âm. Cô hỏi bằng tiếng Trung: “Anh quen A Mai?”.

“Ồ, thì ra cô cũng là người Trung Quốc”. Anh ta cười: “Thế sao cô lại có bạn học người Việt Nam”.

“A Mai đã từng học ở Bắc Kinh”.

“Chả trách”. Anh ta gật đầu: “Hơn hai năm trước chúng tôi làm ăn với một công ty Việt Nam. Cô ấy là phiên dịch của chúng tôi, nói tiếng Trung rất giỏi. Chúng tôi đã từng muốn mời cô ấy đến giúp nhưng về sau cô ấy thôi việc không làm nữa”.

Tề Dực gặp Thái Mãn Tâm trước cửa cao ốc. Anh xòe tay: “Không có thông tin gì”.

Cô mỉm cười giơ mẩu giấy trên tay: “Tôi biết cô ấy đã từng làm việc ở công ty nào”.

Hai người căn cứ vào địa chỉ tìm đến một công ty bất động sản ở ngoại ô. Quả nhiên Nguyễn Thanh Mai đã từng làm việc ở đó. Có điều hơn một năm trước đã nghỉ việc. Cô ấy học ở khoa tiếng Trung của một trường đại học ngoại ngữ trong vùng, sau đó được giáo viên hướng dẫn tuyển dụng, tham gia vào việc biên tập sách dạy tiếng Hán, đồng thời dạy thêm vào buổi tối.

Lúc về thành phố cũng là lúc lên đèn. Đi tìm suốt một ngày mà hai mắt Thái Mãn Tâm vẫn sáng rực, hai má đỏ ửng vì ốm. Tề Dực biết cô đang cố gắng gượng, trong lòng không khỏi lo lắng: “Bảy giờ chúng ta đến trường thì có thể họ cũng tan học rồi. Chi bằng quay về nghỉ ngơi, ngày mai qua đó sớm”.

“Không”. Cô kiên quyết lắc đầu: “Tôi không sao”.

Đúng như Tề Dực nói, hai người đến trường thì cũng đúng lúc tan học. Rất nhiều xe máy phóng ra đường, tiếng động cơ ầm ầm. Thái Mãn Tâm nhìn cánh cửa gần ngay trước mặt, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô bất chấp dòng xe đông đúc, nhảy xuống đường dành cho người đi bộ, khó khăn di chuyển giữa dòng xe ùn tắc tới mức không có một khe hở. Tề Dực không để ý, lúc đuổi theo thì đã bị dòng xe chặn lại.

Thái Mãn Tâm lao sang đường đối diện, cách cổng trường vài mét. Học sinh tụm năm tụm ba đi thành hàng. Cô nhìn thấy rất nhiều người đang cúi đầu chào một người phụ nữ trẻ ở giữa, còn có người bập bẹ nói một câu tiếng Trung: “Tạm biệt cô giáo”.

Cô ấy có mái tóc dài màu nâu nhạt, đuôi tóc hơi xoăn, dáng người mảnh khảnh, thướt tha. Một chiếc xe ô tô đỗ bên đường, cô ấy mở cửa định lên xe.

Thái Mãn Tâm không kìm được nhảy lên một bước, bán tín bán nghi khẽ gọi một tiếng: “A Mai”.

Cô ấy sững người, dựa người vào cửa xe ngó nghiêng tìm kiếm. Tiếng gọi ấy bị đám học sinh tan học át đi, cô ấy không tìm được nơi phát ra tiếng gọi, đành phải ngồi vào xe.

Đèn xe bật sáng, Thái Mãn Tâm bất giác nheo mắt tránh luồng ánh sáng mạnh. Chiếc xe ấy đã khởi động, tiến về phía trước.

“Chờ một chút!”. Thái Mãn Tâm đuổi theo, đập tay vào đuôi xe: “Chờ một chút!”

“Mãn Tâm!”. Tề Dực thấy cô bất chấp chiếc xe đang phóng như bay trên đường mà không khỏi hốt hoảng.

Cô gái ngồi ở ghế lái phụ bật CD, giọng hát của Scorpions vang lên trong xe:

The wind will blow into your face

As the years pass you by

Hear this voice from deep inside

It’s the call of your heart

Close your eyes and your will find

The passage out of the Clark

...

Cô ấy ngân nga theo giai điệu: “Here I am, will you send me an angel”.


Người đàn ông lái xe mỉm cười hỏi: “Em rất thích ban nhạc này đúng không?”.

“Trước đây có mấy người bạn lập ban nhạc, họ rất thích, vì thế cho em nghe rất nhiều bài”.

“Trong đó có ý trung nhân của em?”.

“Anh nói xem?”. Cô mỉm cười uể oải. Qua gương chiếu hậu nhìn thấy ánh đèn rực sáng trên đường và khuôn mặt lúc sáng lúc tối của mình. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một hình bóng cao lớn, tuấn tú, trong thoáng chốc còn tưởng rằng mình bị ảo giác.

“Lão quái...”. Cô không kìm được quay đầu lại nhưng lại thấy anh dừng bước, quay người chạy về phía sau.

Tề Dực đã đuổi kịp chiếc xe, muốn quay lại gọi Thái Mãn Tâm nhưng phát hiện cô bị xe máy ép sát lề đường, loạng choạng sắp ngã. Anh dừng lại, chạy thật nhanh đến bên cạnh cô: “Cô không sao chứ?”.

“Cứ mặc kệ tôi, phía trước là đèn đỏ, nếu để lỡ sẽ không đuổi kịp nữa”.

Thái Mãn Tâm thở hổn hển, Tề Dực dìu cô dậy: “Đừng đuổi theo nữa, đợi đến ngày mai đi, tôi đưa cô về”.

“Mau đi đi, tôi không sao”. Thái Mãn Tâm định đẩy anh ra.

Tề Dực kéo cổ tay cô: “Được rồi, dừng lại ở đây. Cô muốn chạy đến ói máu mới cam tâm? Người ngồi trong xe là Nguyễn Thanh Mai, không phải là Giang Hải”.

Thái Mãn Tâm bất chợt quay đầu, sững người hồi lâu rồi gượng cười: “Dĩ nhiên là tôi biết, nhưng tôi tìm lâu như vậy rồi, không muốn để lỡ”.

“Chúng ta đã biết được thông tin về cô ấy, lẽ nào một ngày, một ngày cũng không đợi được sao?”. Tề Dực nhíu mày: “Nếu thật sự gặp được A Mai, thật sự biết được điều gì đó, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình”.

Thái Mãn Tâm gạt tay Tề Dực: “Vì sao tôi phải kiềm chế? Lẽ nào tôi kiềm chế vẫn chưa đủ lâu sao?”. Cô kích động tới mức mắt ướt nhòa.

Cho dù anh ở bên em không rời xa nửa bước, em vẫn cô độc. Tề Dực nhìn Thái Mãn Tâm, trong lòng vô cùng xót xa. Một người đã đưa mình vào đường cùng như cô từ chối được cứu vớt. Bỗng nhiên anh cảm thấy bất lực, chỉ có thể sưởi ấm cô trong chốc lát sao? Vừa quay người, cô đã trở về thế giới vốn có, giống như mảnh đất khô cằn nứt nẻ, một giọt nước, một cốc nước, một xô nước cũng giống nhau, đổ xuống đó, trong nháy mắt sẽ khô cạn.

Anh không kìm được bước lên trước, đặt tay lên vai Thái Mãn Tâm, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cô vùng vẫy, cuối cùng gục vào vai Tề Dực khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Tôi giống kẻ điên, đúng không?”.

Tề Dực vuốt tóc cô, dịu dàng an ủi: “Không sao, chỉ là cô quá mệt thôi. Tôi đưa cô về, được không?”.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe quay đầu dừng lại bên kia đường, cô gái ngồi trên ghế lái phụ mở cửa xe, hai tay đan chéo đặt lên nóc xe, tươi cười nhìn sang.

“Lên xe đi”. Cô vẫy tay: “Lão quái, lâu lắm không gặp”.

Tề Dực và Thái Mãn Tâm ngồi vào xe. Nguyễn Thanh Mai nói với người đàn ông lái xe vài câu, sau đó quay lại nói với hai người: “Em nói là gặp bạn cũ, lát nữa cùng hai người tìm chỗ nào nói chuyện. Anh ấy đưa chúng ta đến đó”.

Cô ấy dẫn đường đến một quán cà phê bài trí rất lịch sự. Ba người gọi cà phê pha phin và trà sữa lạnh.

“Bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?”. Nguyễn Thanh Mai hỏi Tề Dực.

“Khoảng sáu, bảy năm gì đó”.

“Thật không ngờ sẽ gặp anh ở đây”. Cô cười trêu chọc: “Có phải là sự nghiệp thuận buồm xuôi gió?”.

“Anh nghỉ việc lâu rồi, bây giờ đi khắp nơi, làm việc khắp nơi”.

“Không ngờ anh đã trở thành dân lang thang không nghề nghiệp”. Nguyễn Thanh Mai nhíu mày, rồi lại cười: “Em tưởng chỉ có A Hải mới làm những chuyện như thế, anh thì tuân thủ quy tắc, một bước lên mây”. Cô lại quay sang nói với Thái Mãn Tâm: “Thế cô Thái đây làm việc ở đâu? Lẽ nào cô cũng cùng với anh ấy xông pha nam bắc?”.


“Tôi mở một nhà nghỉ ở Đồng Cảng, đồng thời giúp bạn bè dịch một số thứ”.

“Đồng Cảng?”. Nguyễn Thanh Mai nheo mắt, nhớ lại quá khứ: “Trước đây tôi đã từng đến đó, cô mở nhà nghỉ bao lâu rồi?”.

“Khoảng hơn hai năm”.

“Ồ... thế thì chắc là cô không gặp A Hải, bạn thân của tôi và Tề Dực”.

“Gặp rồi”. Thái Mãn Tâm cười nhạt: “Lần đầu tiên tôi đến Đồng Cảng là ba năm trước”.

“Ba năm trước tôi gặp A Hải ở Hà Nội, không ngờ...”. A Mai cúi đầu: “Bao nhiêu năm nay, tôi thường nhớ tới lòng tốt của anh ấy. Nếu không phải A Hải nhờ chú Hưng chăm sóc tôi thì lúc đầu khi từ Bắc Kinh trở về Việt Nam, tôi cũng không có chỗ dung thân”.

Thái Mãn Tâm muốn hỏi tiếp nhưng không biết phải mở miệng như thế nào. Tề Dực nhận ra vẻ do dự của cô, liền hỏi: “Những năm qua em thế nào? Năm ấy mẹ của A Hải mất, vì thế những chuyện khác bọn anh cũng không hỏi...”.

“Những chuyện khác nào?”. Nguyễn Thanh Mai vờ như không biết.

Tề Dực hỏi dò: “Nguyên nhân... em rời Bắc Kinh, lúc ấy có không ít lời đồn”.

Nguyễn Thanh Mai thở dài, ngồi xuống ghế sofa, một tay chống lên đầu: “Là em bảo A Hải đừng nhắc đến những chuyện này”.

“Xin lỗi, không nên nhắc lại những chuyện này”.

“Đã lâu như vậy rồi, có sao đâu”. Nguyễn Thanh Mai nhún vai: “Lúc nãy anh thấy rồi đấy, bây giờ em sống rất tốt”.

Thái Mãn Tâm không thể nói xen vào, ngồi khuấy cốc trà sữa trước mặt. Chỉ còn lại một ít đá trong cốc, dần dần tan thành chất lỏng đục ngầu.

“Anh biết đấy, em chính là đứa con riêng xuất thân không rõ ràng, sao em có thế vô trách nhiệm như thế, sinh ra một đứa trẻ không có bố?”. Nguyễn Thanh Mai đứng dậy: “Những gì mọi người muốn biết có lẽ là chuyện này. Em phải đi đây”.

Thái Mãn Tâm muỗn tiễn cô ra đường nhưng Nguyễn Thanh Mai lắc đầu: “Để lão quái tiễn tôi, tôi muốn tâm sự với anh ấy”.

Hai người sánh bước bên nhau, nói một số chuyện cũ.

“Nói như vậy anh ở lại Đồng Cảng là vì chuyện của A Hải?”.

Tề Dực gật đầu.

“Lúc đầu em tưởng cô Thái là bạn gái của anh, nhưng về sau phát hiện, mỗi lần nhắc đến A Hải, cô ấy rất chăm chú lắng nghe”.

“Cô ấy là... Nếu A Hải vẫn còn, có lẽ họ sẽ ở bên nhau”.

“Anh cảm thấy mình nợ A Hải và Thái Mãn Tâm?”.

Tề Dực lại gật đầu.

Nguyễn Thanh Mai lắc đầu: “Hai người họ hoàn toàn khác nhau. Cô gái này quá cố chấp, cô ấy không thể giữ được A Hải. A Hải không phải là người có thể chịu đựng một chút ràng buộc nào. Anh ấy không muốn thay đổi bất kỳ điều gì vì bất kỳ ai. Lúc đầu bạn gái của anh ấy khóc lóc cầu xin anh ấy ở lại Bắc Kinh nhưng anh ấy đã thế nào?”.

“Vì gia đình cô ấy phản đối gay gắt. A Hải biết ở lại cũng vô ích”.

“Anh lúc nào cũng nghĩ cho người khác quá nhiều”. Nguyễn Thanh Mai thở dài: “Như thế sẽ rất mệt. Hơn nữa anh đối với Thái Mãn Tâm, thực sự chỉ là day dứt thôi sao?”.

Tề Dực cười: “Em vẫn là yêu tinh hồi ấy”.

“Đây chỉ là trực giác nhanh nhạy của phụ nữ mà thôi”. Nguyễn Thanh Mai khẽ cười: “Chỉ có thể nói là anh quá chậm chạp. Thậm chí anh không nghĩ xem vì sao em không cho A Hải nói chuyện của em với bọn anh. Nhưng em phải nhắc nhở anh, anh tin là mình có thế thay đổi suy nghĩ của Thái Mãn Tâm sao? Anh biết có một tình địch mà anh vĩnh viễn không thế chiến thắng được. Khả năng lớn nhất là chẳng qua cô ấy coi anh là người thế thân”.

Tề Dực mỉm cười: “Nếu em muốn ở bên cạnh một người, em sẽ bận tâm thân phận của mình như thế nào sao?”. Không đợi Nguyễn Thanh Mai trả lời, anh kiên định nói: “Có lẽ trước đây anh sẽ bận tâm nhưng bây giờ thì không. Bởi vì anh rất hiểu có những thứ phải trân trọng, néu để lỡ, nếu buông tay thì sẽ không thể lấy lại được”.

“Anh nghĩ kỹ rồi là được”. Nguyễn Thanh Mai mỉm cười: “Thật sự em có chút đố kỵ với cô ấy”.

Thái Mãn Tâm nằm bò trên chiếc bàn tròn trong nhà nghỉ, nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Nguyễn Thanh Mai: “Anh biết đấy, em chính là đứa con riêng xuất thân không rõ ràng, sao em có thể vô trách nhiệm như thế, sinh ra một đứa trẻ không có bố?”.


Cô không biết trong lòng mình là hụt hẫng hay nhẹ nhõm. Tóm lại là thoáng chút buồn man mác. Cô nghĩ, mình có chút mất kiềm chế. Cảm giác này khiến cô cảm thấy sợ hãi, giống như nỗi sợ hãi, hỗn loạn hơn hai năm trước khi ở Mỹ, vượt qua phạm vi tự nhận thức của cô.

Cô nghĩ tới tấm ảnh mà Tề Dực nhắc tới, trong nhà hàng dưới gốc cây xoài, cô gái áo trắng váy xanh mỉm cười hạnh phúc. Chỉ có ba năm mà dường như đang cười nhạo sự thê thảm của mình ngày hôm nay.

Cô đã quên mất, mình cũng từng là người vui vẻ như thế.

“Sao lại ngủ ở đây?”. Lúc Tề Dực quay về nhìn thấy cô đang nằm ở đại sảnh với điều hòa rất lạnh: “Cẩn thận cảm lạnh”.

“Tôi đang tự kiểm điểm lại bản thân”. Thái Mãn Tâm nói: “Cảm ơn anh. Nếu không phải anh ở đây, khi đối diện với Nguyễn Thanh Mai tôi thật sự không biết phải nói từ đâu, chắc chắn là sẽ rất khó xử”.

“Không cần khách sáo, cuối cùng cũng không để ý nghĩ này giam cầm cô nữa”. Tề Dực vỗ vai cô: “Nghỉ sớm đi, hai ngày tới còn phải chuẩn bị quay về nữa”.

“Tôi không ngủ được, nghĩ rất nhiều chuyện. Tôi đã từng tưởng rằng mình đã học được cách tĩnh tâm nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy”. Cô mỉm cười mệt mỏi: “Lúc nào tôi cũng nói với mình, tất cả mọi thứ chẳng có gì to tát cả, rất nhiều người phải trải qua nhiều chuyện đau khổ hơn mày. Mày không có tư cách làm ra vẻ đau khổ thù hận như vậy. Tôi không biết mình có bao nhiêu phần là nhớ nhung, bao nhiêu phần lầ không cam tâm. Thậm chí tôi không biết tình cảm của mình với Giang Hải nên dùng từ gì để miêu tả, thích, mê đắm hay là yêu. Chỉ là tôi không có cơ hội chứng thực”.

“Từ trước tới nay, điều mà cô luôn canh cánh trong lòng vẫn là tình cảm của Giang Hải đối với cô, đúng không?”.

“Sao có thể không canh cánh trong lòng chứ?”. Thái Mãn Tâm cười tự giễu mình: “Mặc dù lúc nào tôi cũng nói với mình anh ấy chưa bao giờ rung động trước tôi. Nhưng như thế chẳng qua cũng là vì để mình không quá đa tình, không nên quá tiếc nuối. Tận sâu trong đáy lòng, dĩ nhiên có nguyện vọng hoàn toàn khác”.

Tề Dực bước đến trước cửa, một chàng trai trong nhà nghỉ đang ngồi đó chơi đàn guitar.

“Cho tôi mượn một chút, được không?”. Anh hỏi.

Chàng trai đưa cây đàn cho anh. Tề Dực điều chỉnh lại âm chuẩn, ôm cây guitar ngồi xuống.

“Anh muốn chơi bài nào?”. Chàng trai hỏi.

Tề Dực mỉm cười: “Chơi một bài cô chưa từng nghe”.

Anh lướt qua những sợi đàn, giai điệu vang lên, lúc đầu chậm rãi, giống như mây mù giăng phủ trên núi, luồng khí vượt qua đỉnh núi, lao về phía đại dương xanh thẳm. Sau đó là những liên âm trùng điệp, hợp âm dày đặc như gió bão.

Giai điệu này lạ mà quen. Tề Dực cúi đầu, mí mắt cụp xuống, khẽ gật đầu theo nhịp, chơi đàn rất nghiêm túc, chăm chú, dường như khoảnh khắc sau đó, anh có thế ngẩng đầu, mỉm cười như trút bỏ gánh nặng, có chút tự đắc, có chút e thẹn như trẻ con.

Cô nhớ bài hát Hành trình trở về quê hương mà Giang Hải đã chơi trong quán của anh Thành. Lúc ấy cô yêu cầu anh chơi lại lần nừa, Giang Hải lắc lắc ngón tay và nói, “Không được chọn bài. Tôi không hát thuê. Tôi chơi guitar không phải là để lấy lòng các cô gái”.

Cô đã từng ghi âm một đoạn trong MP3 nhưng đã xóa đi sau khi sang Mỹ.

Giai điệu dần chậm lại, những nhân viên và du khách đứng xung quanh vỗ tay. Tề Dực giữ dây đàn: “Cô còn nhớ bài này không?”.

Thái Mãn Tâm gật đầu mỉm cười: “Sao có thể quên được?”.

“Lúc tôi đến Đồng Cảng, A Hải nói viết một bản guitar nhưng có vài chi tiết phải chỉnh lại”.

“Tôi hỏi cậu ấy định đặt tên là gì, bối cảnh là gì. Cậu ấy nói gọi là Trở về hoặc Hành trình trở về quê hương. Trên đường từ Đam Hóa về Đồng Cảng, bỗng nhiên có tâm trạng vô ưu vô lo hồi niên thiếu nên muốn ngân nga một đoạn. Cậu ấy nói bài hát này viết cho cô gái đi chung đường lúc ấy. Trông cô ấy rất thông minh, hoạt bát, nhưng thực chất thì đơn giản như trẻ con, buồn vui giận hờn đều bộc lộ trên khuôn mặt; bình thường thích nói bô lô ba la, chỉ có lúc đọc sách và ngắm trăng mới có thể yên tĩnh một chút. Tôi hỏi đó chính là người mà cậu nói sao? Cậu ấy gật đầu, nói là đúng vậy, có điều có thể cô ấy sẽ không quay lại đây nữa”.

Thái Mãn Tâm bặm chặt môi. Dường như tiếng đàn ấy vẫn đang ở bên tai, khi chuyển hợp âm, thỉnh thoảng lại có âm bội vang lên. Nếu đèn neon có thể phân tán thành những vì sao láp lánh trên bầu trời, có lẽ sẽ đưa cô quay trở về không gian ấy. Giống như bùn lầy đục ngầu chảy qua lớp cát trắng mịn, qua nhiều tầng lọc rửa, tách bỏ những tức giận, sợ hãi và hụt hẫng, tất cả lại trở về với dáng vẻ thuần khiết, trong sáng ban đầu.

Lúc này, cô chỉ muốn thẳng thắn đối diện với nội tâm không chút giấu giếm giống như một đứa trẻ. Đúng vậy, trước mặt Giang Hải, cô luôn giống như một đứa trẻ, ngây thơ, bộp chộp.

Cột mốc kilômét số không xuất hiện, chiếc xe phóng vọt qua trạm thu phí. Mùi vị trong khống khí bỗng chốc trở nên quen thuộc, giống như hơi ấm từ vòng tay của anh.

“Tôi thật sự hy vọng có một đứa con của Giang Hải, cho dù như thế càng không thể giải thoát thì tôi cũng không bận tâm”. Thái Mãn Tâm ngắm nhìn dãy núi ở phía xa: “Nhìn nó lớn lên, nghịch ngợm như thế, đi hái xoài, đi đến thác nước gần thị trấn Bạch Sa, đi ngắm đom đóm ở rừng ngập mặn, cùng ra biển bắt cá”.

Tề Dực không nói gì, nắm chặt tay phải của cô.

“Tôi biết cho dù như vậy, anh ấy cũng sẽ không quay lại. Nhưng bây giờ, anh ấy biến mất như thế, mối liên hệ giữa anh ấy với thế giới này, mối liên hệ giữa tôi với anh ấy hoàn toàn bị cắt đứt”. Cô đặt tay lên ngực, đau đớn đến gần khóc.

Những dãy núi ở vùng ngoại ô trở nên u tối, xa xăm dưới màn trời xanh lam. Giang Hải ở lưng chừng núi, nơi sương mù giăng phủ.

Anh nằm ở đó đã gần ba năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui