Cặn Bã Hoàn Lương


Thiếu nữ thấy người vừa đến liền kích động hét lớn: "Đại nhân tha mạng, nô tì có không muốn hại người, nô tì bị ép!"
"Ai sai ngươi làm chuyện đó?"
"Là, là võ lâm minh chủ."
Tề Niên trầm mặt, biểu cảm như đã đoán được từ trước, hoàn toàn không bất ngờ.
Nghe đến đây y quay lưng đi, đằng sau là tiếng hét tuyệt vọng của thiếu nữ:
"Xin ngài đừng giết ta! Ngài không được giết ta, nếu không bí mật của ngài sẽ bị đồng bọn của ta tiết lộ!"
Tề Niên đến cả một cái khựng lại cũng không có, cứ thế đi ra ngoài.

Nhanh chóng, tiếng gào thét khẩn thiết bên trong cũng chấm dứt, xung quanh trở về dáng vẻ yên bình vốn có.

Buổi đêm gió lộng, trên mái nhà vang lên những tiếng 'lộp bộp' nhỏ dài.

Bóng đen thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện bỗng dưng phi một cái xuống đất.
Mặt đất lúc này có một thi thể trắng bệch như đã bị rút hết huyết sắc, hai cái lỗ nhỏ trên cổ thi thể càng làm nổi bật một giả thuyết.

Bóng đen kia tiếp đất nhẹ nhàng, giữa mùa hè oi bức, hắn lại khoác lên người cái áo choàng lông màu đen dày cộm trông rất dị họm.

Bóng đen khụy chân kiểm tra thi thể, ngay khi xác định người nằm đó vừa chết không lâu liền bực mình kéo 'phật' khăn che mặt xuống, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ tới mức nhe răng chửi rủa.

Trương Viễn Hoài chống nạnh, biểu tình bị chọc điên: "Mẹ kiếp, vẫn là muộn một bước."
Phủ thừa tướng gần đây liên tục xuất hiện án mạng, nạn nhân không phân biệt nam nữ đều bị hút sạch máu mà chết.

Tất nhiên chuyện này không trong phạm vi xử lí của Trương Viễn Hoài, nhưng những người có trách nhiệm điều tra đã rất nhiều ngày liền bọn họ chỉ biết hốt xác, không bắt được hung thủ thì thôi đi, lại còn đến một manh mối có giá trị cũng không tìm ra được.


Phế vật vl.

Vì vậy hắn phải đích thân điều tra mới yên lòng.

Hôm qua người này chết, ngày mai người kia chết.

Không có quy luật, biết ai là người xấu số tiếp theo đây? Họa chăng ngày nào đó kẻ gây án tìm đến Tề Niên tay không tấc sắt thì sao? Chuyện liên quan đến an nguy của Tề Niên, hắn sao có thể không quản?
Rõ ràng đêm nay hắn đã đi tuần suốt mấy canh giờ không ngừng nghỉ, vậy mà chớp mắt một cái, lại có thêm một nạn nhân.

Hắn bực tức văng tục một câu, đột ngột sống lưng ớn lạnh một cái khiến hắn không khỏi giật mình.

Trương Viễn Hoài: "???"
Hắn trầm tư đứng đó lắng nghe xung quanh một lát, tuy nhiên vẫn không có thêm chút động tĩnh nào.

Bất giác Trương Viễn Hoài khép chặt áo choàng của mình, thầm nghĩ vấn đề xuất phát từ cơ thể hắn ra.

Giờ này phòng của Tề Niên đã đóng kín cửa, hắn cũng không muốn vào chen chút vì sợ y bị kinh động, ngủ không ngon nên lặng lẽ trốn ra suối nước nóng ngay sau phòng y ngâm một lát.

Vừa ngâm trong nước, bàn tay của hắn bỗng nhiên buốt đau.

Hắn giơ lên xem, hóa ra là vết thương do lúc gọt táo điêu khắc dụ Tề Niên ăn hồi ban sáng bị hở.

Vốn nghĩ vết thương nhỏ xíu không sao, đâu có ngờ ngâm trong nước lại thốn tới vậy.

Hắn xoay người với lấy y phục cũ, thẳng thừng dùng dao tùy thân cắt đứt một đường vải để băng bó.

Đoạn đang thấm nước cho tay khô chuẩn bị sơ cứu, đột ngột một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Kẻ gây án rõ ràng là một tên điên khát máu, vậy nếu dùng máu dụ hắn, chẳng phải hắn sẽ tự chui đầu vào rọ sao?
Hưng phấn nghĩ đến đây, sẵn thấy con dao trước mặt hắn liền muốn gạch thêm một đường thật sâu trên tay.

"Ngươi đang làm gì?"
Tiếng của Tề Niên vang lên, Trương Viễn Hoài làm chuyện không lành mạnh lắm nên nghe thấy giọng y liền giật mình buông dao, ai biết được dao rơi xuống nước lại đâm vào đùi hắn.

Hắn nén đau, cười ra nước mắt đối diện với Tề Niên đang đứng khuất ánh trăng, âm thầm cảm thấy may mắn vì nếu con dao lệch chút nữa chắc nửa đời sau phế mất.

"Không có gì, ta chỉ đang tắm thôi, bộ ngài không thấy sao mà hỏi? Hay là Thừa tướng đại nhân muốn uyên ương hỉ thúy với ta?" Chỉ là trả lời một câu bình thường hắn cũng nhân cơ hội tán tỉnh.

"Mùi máu nồng quá."

Giọng Tề Niên không hiểu sao nghe ra rất trầm, bình thường tông giọng đã chẳng cao mấy, giờ như thấp tới tận địa phủ.

Trương Viễn Hoài cười trừ lập liếm: "Chẳng phải vì gọt táo cho ngài ăn mới bị thương à? Không đúng!!! Tại sao--- áh?"
- -Tại sao y đứng xa như vậy lại có thể nhận ra mùi máu trong nước?
Nghi vấn vừa lóe lên, hắn còn chưa phát giác đã bị Tề Niên không biết đến gần từ bao giờ tóm lấy.

Y rõ ràng không có chút nội lực, dùng một câu "liễu yếu đào tơ" hình dung cũng chẳng ngoa.

Nhưng tình huống hiện giờ hết sức phi lí, y chỉ trong một cái nhấc tay mà có thể kéo Trương Viễn Hoài từ suối nước nóng lên mặt đất.

Hắn còn chưa hết bàng hoàng, Tề Niên đã tách chân hắn, mút lấy chỗ vết thương trên đùi non.

Vùng nhạy cảm bị chiếc lưỡi ấm xâm nhập, y thô bạo liếm láp, nơi máu tuông ra đều bị nuốt sạch.

Tề Niên chuyên tâm, mãnh liệt tới mức Trương Viễn Hoài đang bị kích thích không ngừng khẩn thiết cầu xin cũng chẳng có tác dụng.

"Ah, hư ức! Dừng, dừng lại đi áh!"
Đầu hắn như sắp nổ tung, xấu hổ muốn chui xuống đất, vì vậy bàn tay đẩy đầu y ra càng mãnh liệt.

Có vẻ như máu đã ngừng chảy, Tề Niên mới không chống đối hắn nữa.

Y ngẩng đầu lên, ngay trong tầm mắt hắn, lộ dưới ánh trăng, đồng tử y đỏ tươi như máu, răng nanh nhọn hoắc hiện ra.

Trương Viễn Hoài phản xạ có điều kiện tức khắc vùng dậy, ai ngờ chân hắn bị y nhanh hơn một bước nắm lấy, đặt trên vai.

Đm cái tư thế này...
Trương Viễn Hoài nào chịu yếu thế, còn muốn phản công thì ngón tay của Tề Niên đã đột ngột cắm vào hậu huyệt của hắn.

"Hức..."

Mắt Tề Niên đỏ ngầu, tiếng thở gấp đầy dục vọng hưng phấn, mấy ngón tay y không ngừng khám phá phía trong hắn, điểm nhạy cảm bị trêu chọc liên hồi, cơ thể Trương Viễn Hoài run rẩy, hắn phải co rúm người lại để chịu đựng sự kích thích trắng trợn này.
Tề Niên rút ngón tay, Trương Viễn Hoài nhận thấy cơ hội hiếm có liền dùng toàn lực tích tụ đá y một phát nghe cả tiếng gió.

Y chẳng những không bị đá trúng, ngược lại còn nhân lúc hắn trong tư thế xoay lưng với mình mà nắm lấy eo hắn, đâm cự vật vào.
"Hư ức, k-khốn nạ- hự."
Tề Niên liên tục thúc vào người hắn, Trương Viễn Hoài mệt lã người, gồng sức muốn thoái lui thì cánh tay bị y nắm lấy, 'phật' một cái kéo cơ thể nghiêng ngã của hắn thẳng dậy, cùng lúc đẩy hông đâm sâu.
Trương Viễn Hoài điếng người, phía trước co giật phun trào.

Bắn xong, hắn triệt để kiệt sức mà ngả ra sau, phó thác hết sức nặng cơ thể lên người y.

Bấy giờ y hài lòng nở nụ cười tà, cao hứng cúi đầu mút lấy cổ hắn, kích thích khoái cảm hắn dâng trào rồi mới cắn lấy.
Tiếng nuốt ừng ực và tiếng rên rĩ bất lực hòa vào nhau.

Đầu Trương Viễn Hoài chỉ còn một mảng trắng xóa, chỉ một lát sau, hắn ngất lịm đi.
NN: Muốn tui đăng liên tiếp 10 chương hong?:v
...
Sáng sớm thức giấc, hắn đã an tường trên giường ngủ của mình.
Trương Viễn Hoài mệt mỏi với lấy cái gương soi hai cái dấu răng xấu xí trên cổ, phàn nàn lẩm bẩm: "Tưởng chuyến này chuyển qua thế giới tiếp theo luôn rồi chứ."
Đại Lợi rất có phong thái bình luận viên mà lên tiếng, chỉ một câu nói của nó cũng có thể khiến Trương Viễn Hoài á khẩu: "Quả nhiên là tình yêu đích thực, đều là bị hút máu như nhau nhưng người ta thì mất mạng, còn cậu mất trinh."
Trương Viễn Hoài: "..." Tuy hắn luôn mồm khoe khoang mình là tiểu tình yêu của y, nhưng mọi chuyện xảy ra như vậy hắn không có cao hứng tí nào.

Cảm giác bị khịa hơi đau nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận