Cặn Bã Hoàn Lương


Vô công rõi nghề cả ngày trời, Trương Viễn Hoài từ sáng đến tối đều chỉ làm một việc là theo dõi Tề Niên không rời mắt, vậy mà hắn vẫn không thấy chán, dáng vẻ hưởng thụ như thể rất tâm đắc ngày tháng yên bình hiếm có này.
Mặt trời xuống núi đã được mấy canh giờ, ngoài hành lang không có lấy một bóng hạ nhân, trong phủ tịch mịch đến nỗi chỉ một cơn gió thổi qua cũng khiến người ta rợn da gà, đặc biệt là phòng ngủ của Tề Niên càng vắng lặng lạ thường.
Trương Viễn Hoài ỷ mình nội công thâm hậu, trên mái nhà thủng hai lỗ ngói mặt dày lấy danh bảo vệ mà "thả dê" Tề Niên, ôm y cứng ngắc.

Giờ phút chủ chốt, hai người không ai nói gì, đồng loạt hướng mắt xuống dưới.
'Cách cách'
Cơn gió lạnh thổi tung cửa sổ, chớp mắt cửa đã như cũ đóng lại, cùng lúc trong phòng xuất hiện thêm bóng dáng ghê hồn.
Trương Viễn Hoài lần đầu nhìn thấy Túc nhân, sóng lưng bất giác lạnh toát.
Kẻ đó mặc bộ đồ thùng thình, dáng đi tưng tưng như chân có vấn đề, hai bên vai nhỏ gầy yếu nhưng lại nhô lên bất thường, lưng gù, bụng hóp.

Hắn một đường đi thẳng đến chậu cây được Tề Niên bón thuốc, bỗng nhiên cúi đầu, hàm hồ nhai bấy bá.

Không ngờ sau lớp tóc dài bù xù che kín khuôn mặt là cái miệng rộng lỏm chỏm răng nhọn cùng với chiếc lưỡi dài ngoằn như tắc kè.

Hắn ngấu nghiến đồ trong miệng như thể nuốt cả chiếc lưỡi của mình, chỉ trong một cái há mồm có thể táp bể chậu cây sứ, quả thực kinh người.
Loài cây thân hành ban đêm phát quang, tất cả lá cây đều khoác lên mình màu vàng chói mắt.


Sau khi bị Túc nhân nuốt xuống, chưa đầy một phút, cơ thể hắn như nứt toạc ra, ánh sáng vàng đâm xuyên da thịt, máu đen tanh hôi của hắn qua kẻ hở ồ ạt tuôn trào.

Hắn chết ngay tại chỗ.
Trương Viễn Hoài chứng kiến toàn bộ quá trình đó, ngay cả nuốt nước bọt cũng thấy không trôi.
Hóa ra chén thuốc ban sáng thực sự có vấn đề, lúc đó nghe Tề Niên nói hắn còn tưởng y dở tính dở nết làm khó mình, bấy giờ cảnh tượng kinh hồn bạt vía bày ra trước mắt, hắn không thể không tin.

Mẹ nó tên sát nhân này bộ dạng còn tởm hơn mấy con xác sống nữa!
"Xuống dưới được rồi." Giọng nói thanh lãnh của Tề Niên vang lên trùng hợp kéo hắn ra khỏi hình ảnh ám ảnh vừa rồi.

Trương Viễn Hoài thực sự bị dọa một phen, bởi vì chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh Tề Niên uống chén thuốc đó, không hay biết gì say giấc nồng thì có khi đã bị một cái táp hung hăng làm cho vong mạng rồi.

Hắn càng nghĩ càng sợ, sự lạnh lẽo quẫn quanh thân thể ngày một lớn, hắn không nhận ra, một mực ôm tay Tề Niên không rời.

Không hiểu sao hắn có cảm giác như tiểu biệt thắng tân hôn.

Bên dưới Dương Đông và Kích Tây loay hoay dọn xác Túc nhân, Trương Viễn Hoài dẫn Tề Niên từ trên mái nhà đáp xuống, thấy y muốn đi vào liền liều mạng giật tay y lại.


Tề Niên *không chút sức lực bị kéo phăng lại*: "..." Làm càn.

"Đến phòng ta đi, đừng vào đó!" Hắn không hề lộ ra biểu cảm tâm cơ lợi dụng, ngược lại dáng vẻ bất an vô cùng.

Tề Niên biết hắn sợ, ngón tay bất giác giật một cái, suýt nữa đã không nhịn được giơ tay xoa đầu trấn an hắn.

Nhận ra ý đồ vừa rồi của mình, y thở dài một hơi, giọng điệu ôn nhu hơn rất nhiều: "Ta đến phòng khách."
Trương Viễn Hoài không ép y theo ý hắn, nhưng tất nhiên cũng không để y đi một mình.

Lúc này ánh nến le lói, hai người cùng ngồi trên ghế tụm lại cái bàn con trong phòng, đến tận bây giờ Trương Viễn Hoài mới có cơ hội tìm hiểu nội tình.

"Thứ đó rốt cuộc là gì?"
Tề Niên rót chén trà, ngón tay đặt lên mặt bàn thỉnh thoảng gõ xuống một cái, từ tốn giải thích: "Túc nhân là người được nuôi theo phương thức đặc biệt tàn độc, sự tình ta không rõ, nhưng chắc chắn thứ quan trọng nhất biến hắn trở nên quái thai như vậy là do một loài hoa biết đi tên Túc Hành."
Trương Viễn Hoài để ý thói quen của y, thầm nghĩ đáng lẽ ra trước mặt y phải là một chiếc đàn thập lục.

"Hoa Túc Hành có bảy cánh hoa với màu xanh lam nổi bật, sống nhờ thi thể động vật phân hủy.


Nếu được vung trồng trên xác con người thì màu xanh của nó càng đậm, đồng thời nồng độ độc tố cũng tăng cao.

Vì tồn tại ở nơi tối tăm rùng rợn, lại có thể tự bật gốc di chuyển được nên được ví như ngọn ma trơ của địa ngục.

Ngược lại Dư Quang thảo có bảy chiếc lá dài có thể phát kim quang trong bóng tối, nhưng sau chín tiếng không hấp thu ánh sáng nó sẽ chết héo, khả năng tồn tại trong điều kiện tự nhiên bằng không vì nếu muốn nuôi lớn nó phải để ở nơi luôn luôn ngập tràn ánh sáng, cực kì khó chăm sóc.

Dư Quang thảo không có độc cũng không biết tự di chuyển tìm chất dinh dưỡng nuôi lấy mình, tuy nhiên khi gặp hoa Túc Hành sẽ sản sinh một loại dược chất cực mạnh để triệt tiêu kịch độc trong hoa, nó chính là khắc tinh của hoa Túc Hành."
"Cho nên khi Túc nhân dựa theo mùi hoa Túc Hành trong chén thuốc của ngài tìm đến Dư Quang thảo, ăn nó xong liền lăn đùng ra chết?"
"Đúng vậy.

Túc nhân trí tuệ kém phát triển, hơn nữa các giác quan đều không nhạy bén nên sẽ không phân biệt được nơi có mục tiêu, hắn chỉ có thể lần mò theo bản năng cảm ứng hoa Túc Hành mà giết tới.

Đơn giản mà nói, hắn được tạo ra chỉ với mục đích nhai bắt cứ thứ gì có mùi vị hoa Túc Hành."
Trương Viễn Hoài nghe xong trầm trồ, Tề Niên bỗng nhiên bồi một câu làm hắn kinh ngạc đến há mồm.
"Một điều ít người biết là hoa Túc Hành và Dư Quang thảo cùng có nguồn gốc từ loại hạt tên Tế Nhật.

Tùy theo điều kiện chăm sóc, một khi hạt phát triển, nếu ra lá sẽ không bao giờ đơm hoa, nếu trồng trong tối sẽ không bao giờ ra lá."
"Âu sh*t, phiên bản ngược luyến tàn tâm, tương ái tương sát cấp vip pro của hoa Bỉ Ngạn à?"
Đại Lợi bỗng nhiên hiện lên và chỏ mỏ: "Cậu biết điểm khác biệt lớn nhất của Bỉ Ngạn và Tế Nhật không?"
Trương Viễn Hoài: "Cách trồng?"

"Sai! Một cái có thật, một cái thật chết liền!"
Trương Viễn Hoài: "..."
Cách trồng hạt Tế Nhật ảo ma lazada như vậy, quả nhiên là do Thượng Tích xạo chó.

Lần này chửi Thượng Tích không oan, bởi vì ở thế giới thứ sáu Trương Viễn Hoài bị đả kích tinh thần, bệnh lí được ghi nhận từng đạt khủng hoảng tới mức tối đa nên tội trạng sử dụng chỉ số bi kịch không hợp lí và tùy tiện nhúng tay vào kịch bản nền được thiết lập.

Cuối cùng Thời Thần bắt y phải tự mình thiết kế kịch bản nền cho thế giới này mà không nhận được hay sử dụng bất cứ hỗ trợ gợi ý nào.
"Mày còn biết gì nữa?"
Đại Lợi tỏ vẻ "bi thương tui mang trời xanh không thấu" đáp bằng giọng điệu hờn dỗi: "Hết òi.

Nhờ phước của hai người, từ đây cho đến thế giới cuối cùng chỉ có Hạ Tâm đại nhân mới được quyền xem kịch bản nền thôi."
Trương Viễn Hoài bĩu môi: "Cưng vô dụng vl."
Ngoài trời trăng thanh gió mát, sau khi giải quyết mối nguy đêm nay, Trương Viễn Hoài ngồi gần Vĩnh Thương của hắn tâm hồn như được trở về cội nguồn bình yên, thoải mái tới mức chỉ sau một lát im lặng, hắn đã ngủ gục lúc nào không hay.
Hắn mềm oặt dựa vào lòng ngực Tề Niên như hồ ly con chưa dứt sữa, ngoan ngoãn an tường để y bế lên giường vẫn ngủ say sưa.
Y cứ thế ngồi đó nhìn hắn, bất giác đã nhìn rất lâu.
"Đại nhân." Tiếng gọi khẽ của Dương Đông vựt y ra khỏi những suy tư day dẵn, y không vội ra ngoài, kéo chăn cho Trương Viễn Hoài xong mới mở cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng lại, đi đến một khoảng khá xa rồi mới cho phép hắn nói chuyện tiếp.
"Bắt được rồi?"
"Vâng ạ."
Dương Đông vừa dứt lời thì cũng là lúc bọn họ đi đến một địa điểm vắng vẻ có ngôi nhà tranh nhỏ xập xệ, nơi đó có một thiếu nữ bị trói gô trên ghế, đằng sau nàng là Kích Tây với vẻ mặt vô cảm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận