"Phu nhân, cô có sao không vậy?"
Một trong những tên kia kéo cô ra khỏi hoảng loạn mà lo lắng hỏi.
Lưu Triều Hân lấy lại được bình tĩnh thì lắc đầu.
"Tôi không sao, tại sao các cậu lại ở đây vậy?"
Cô thắc mắc, mọi thứ diễn ra chỉ có ba người nhưng chỉ sau cái nhắm mắt của cô thì lại có đông người xuất hiện khiến cô không khỏi tò mò.
"Chuyện này cũng chỉ trùng hợp chúng tôi đi ngang qua đây thôi, thấy phu nhân nên bọn tôi mới chạy đến.
May là cô không sao!"
Thật ra bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe tiếng động ồn ào phát ra từ hướng này nên mới tò mò mà đi đến xem xét.
Nào ngờ lại nhìn thấy cảnh Lưu Triều Hân bị tên đàn ông kia ức hiếp.
Nếu bọn họ không đến kịp thì chắc cô đã bị bàn tay kia đánh một cú thật đau rồi, bọn họ cũng rất lo lắng cho cô vì nếu cô mà có mệnh hệ gì thì chắc chắn Lý Cao Minh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, thà rằng không thấy chứ thấy mà cứu không được thì người chịu khổ chính là bọn họ.
Lưu Triều Hân không nói gì mà chỉ nhìn sang hướng của Vĩnh Hải, cậu ta đỡ cho cô một cú tát thì quả thật là rất mạnh, thể lực cũng rất tốt mới có thể cản nổi vì cơ thể ông ta mập mạp, to lớn vì sức mạnh cũng được tăng lên.
"Mày là thằng nào, cút ra một bên đi!"
"Tôi là ai ông không cần biết nhưng nếu không muốn đụng đến phu nhân nhà chúng tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
Vĩnh Hải đẩy mạnh ông ta ra phía sau, cơ thể mập mạp mất đà mà ngã nhào xuống đất, cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng ông ta bật cười nhìn Lưu Triều Hân rồi chỉ tay về phía cô rồi lên tiếng.
"Mày nói nó là phu nhân của chúng mày, đúng là nực cười mà.
Thứ làm.."
"Ông im miệng đi!"
Không để ông ta nói thêm lời nào, Lưu Triều Hân lên tiếng cắt ngang lời nói của ông ta vì cô không muốn người khác phải có cái nhìn đen tối về cô và càng không muốn những người khác bàn tán về nó.
Vĩnh Hải nhìn theo hướng cô, khuôn mặt đỏ ửng vì bị bà Nhung tát vẫn còn đỏ, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc khiến cậu ta nhíu mày lại, bàn tay siết chặt đến gân cũng nổi lên tiến đến chỗ ông ta đang nằm.
Mạnh mẽ từng cú đấm đánh vào người ông ta, từng cú đấm giáng xuống khiến ông ta la lên liên tục cùng với lời cầu xin nhưng Vĩnh Hải vẫn không có ý định dừng lại, máu từ miệng cũng bắt đầu chảy ra.
"Xin cậu, tha cho tôi đi!"
"Đau quá..
làm ơn!"
Lưu Triều Hân nhìn cảnh này mà hoảng hồn, máu đã chảy rồi thì cũng nên dừng lại.
Cô chạy đến kéo cậu ta rời khỏi tên cha dượng kia, nhìn mu bàn tay đỏ ửng cũng biết cậu ta đã phải chịu đau đến mức nào.
"Như vậy là đủ rồi, cậu mà đánh như thì mọi chuyện sẽ tệ hơn đó!"
"Tôi biết rồi."
Lệnh của cô như lệnh của hắn, Lý Cao Minh không có mặt ở đây thì bọn họ sẽ nghe lệnh của cô.
Thực chất việc cậu ra đánh với ông ta cũng vì lúc trước Lý Cao Minh đã nói với tất cả mọi người bọn họ.
"Các cậu cũng thấy rồi đấy, việc có thêm một người phụ nữ trong ngôi nhà của tôi là một chuyện rất khó khăn với chúng ta.
Vì vậy độ cảnh giác hay sức mạnh cũng phải tăng lên, nếu sau này các cậu thấy phu nhân gặp chuyện gì đó không may mà không có tôi ở đó thì hãy nghe theo lệnh của phu nhân, bằng mọi cách cũng phải bảo vệ và che giấu mọi thứ liên quan đến phu nhân tránh để bị những băng đảng khác nhìn ra điểm kỳ lạ."
"Lời nói của phu nhân cũng giống lời nói của cô, hiểu rõ rồi chứ?"
Vì những lời nói đó, bọn họ là đàn em dưới trướng tất nhiên phải luôn bảo vệ cô bằng mọi giá nhưng lúc nãy Vĩnh Hải lại tự ý đánh người khi chưa cho lệnh từ Lưu Triều Hân, cậu cũng không biết tại sao lại làm như vậy nữa.
Khi thấy cô sắp khóc, lời nói của Lý Cao Minh hiện lên trong đầu cùng với những lời nói chế giễu Lưu Triều Hân, thà làm đau bàn tay mình còn hơn phải để ông ta nói thêm những lời không hay đó.
Nếu chuyện này truyền đến tai Lý Cao Minh, chắc chắn hắn cũng sẽ cho người ra tay với ông ta.
Chi bằng bây giờ cậu tẩn cho ông ta xem như là cảnh cáo trước vậy.
Lưu Triều Hân không biết được suy nghĩ của cậu ta là gì nhưng cũng rất lo lắng vì mọi thứ đã diễn ra không đúng như dự đoán, định bụng sẽ lén lút đến giao dịch với bà Nhung vậy mà giờ lại thành ra như vậy.
Nhìn ông ta chạy thục mạng khỏi chỗ này, cô chỉ biết thở dài nhưng chỉ đứng được bao lâu, cả bầu trời trước mắt cô như tối sầm lại, mọi thứ quay cuồng mờ ảo rồi tối hẳn đi.
Lưu Triều Hân ngã xuống đất.
"Phu nhân!!!"
Bọn họ đồng thanh lên tiếng, cơ thể cô mềm nhũn không còn cử động, bọn họ nhanh chóng tìm xe đưa cô trở về nhà càng nhanh càng tốt.
Vì cơ thể chỉ mới hồi phục cách đây không lâu cùng tâm lý mẹ bầu sau sinh rất nhạy cảm, Lưu Triều Hân lại thêm bị bà Nhung đe dọa suốt mấy ngày qua, cơm ăn cũng không ngon mà uống nước cùng không vào.
Cơ thể thiếu năng lượng một cách trầm trọng vậy mà cô lại không để ý đến chuyện đó, làm việc cật lực suốt hơn mấy tuần qua chỉ để kiếm tiền chuộc những tấm ảnh kia.
Giờ sao khi mọi thứ đã ổn thỏa thì cũng là lúc cơ thể cô mệt mỏi mà ngã xuống.
Cảm giác bầu trời tối sầm lại rồi ngất xỉu khiến hai tai u đi không còn nghe thấy gì nữa.
Đám người Vĩnh Hải sau khi đưa cô về nhà xong cũng tản ra cho căn phòng giảm bớt không khí ngột ngạt.
Lý Cao Minh trong lúc đang làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại từ Vĩnh Hải, cậu ta không nhanh không chậm báo cáo tình hình hiện tại của Lưu Triều Hân cho hắn nghe.
"Ông chủ, phu nhân ngất xỉu rồi!"
"Hửm? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mới vừa lúc nãy phu nhân và một tên đàn ông xảy ra xung đột với nhau ở ngoài đường, chúng tôi không biết rõ giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng có lẽ phu nhân đã bị đánh.
Bọn tôi đến trễ nên ít phút sau phu nhân đã ngất xỉu, hiện tại thì đang có mặt ở nhà nằm chờ tỉnh lại!"
"Tôi hiểu rồi, các cậu ở đó với phu nhân đi, tôi sẽ về sau!"
"Vâng!"
Cuộc nói chuyện kết thúc ngay sau đó, sáng giờ vì bận bịu nên hắn không cũng để ý đến camera quan sát trong nhà.
Hắn cũng không hay biết cô đã lén lút làm trái lại lời hứa.
Bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, Lý Cao Minh đúng là đã quả xem nhẹ Lưu Triều Hân rồi, hắn không ngờ cô lại dám một lần nữa lén lút sau lưng hắn đi ra ngoài lại còn mang thêm phiền phức về mình nữa.
"Lưu Triều Hân! Cô đúng là lì lợm mà!"
Hắn không nhịn được mà chửi thầm trong lòng, công việc vẫn còn đang dang dở nên hắn cũng không thể về ngay lúc này được.
Nhưng chắc chắn lần này hắn sẽ không xem nhẹ chuyện này nữa.
Càng coi nhẹ cô lại càng gan to hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây mà cô vẫn chưa tỉnh lại, mặt trời cũng đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Bà Lê bên này cũng bắt đầu lo lắng cho tình hình của Lưu Triều Hân, cô nói với bà chỉ đi một lúc rồi về nhưng từ sáng cho đến tối vẫn chưa thấy người đâu.
Bé con về nhớ mẹ mà quấy khóc liên hồi, dỗ mãi cũng không thành công khiến bà lo lại càng thêm lo nhưng gọi thì lại chẳng ai nghe máy, một tay bế cháu một tay gọi điện thoại.
Số điện thoại lần này bà gọi là của Lý Cao Minh, vì nghĩ cả hai là vợ chồng nên sẽ biết đối phương đang ở đâu, gọi cho vợ không được thì chỉ đành gọi cho chồng.
"Con nghe đây dì!"
"Cao Minh à, sáng giờ vợ con có sang chỗ con không vậy?"
Lý Cao Minh nghe bà nhắc đến cô thì nhíu mày buông bút xuống, hắn đáp.
"Không."
"Vậy à, thế con có biết nó đang ở đâu không sao sáng giờ nó vẫn chưa quay lại đón thằng ** về mà vậy? Nói nhờ ta trông một lúc mà đi tận sáng đến đêm, ta thấy hơi lo rồi đó!"
Một lần nữa hắn lại có thêm sự tức giận hơn với cô.
Lưu Triều Hân lại có thể để bé Cam ở bên cạnh bà Lê mà không đến đón thì đúng là hết nói nổi rồi.
"Dì đợi con một chút, con đến đón cháu liền đây!"
Giờ thì công việc gì nữa, hắn cũng chả quan tâm.
Lý Cao Minh bỏ giấy tờ xuống rồi cầm theo áo khoác rời khỏi phòng làm việc, theo lên con xe màu đen đắt tiền, khởi động xe con xe lăn bánh lao nhanh trên mặt đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...