Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!


Sau cuộc hoan ái đêm qua, Lưu Triều Hân mệt mỏi tỉnh dậy trên chiếc giường ngủ quen thuộc, đôi mắt mơ màng ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm người kia nhưng bên cạnh cô chỉ có bé Cam, còn hắn thì đã mất dạng.
Dựa lưng lên đầu giường, cơ thể có phần nhức mỏi vì chuyện tối qua, chỉ vì số tiền 500 triệu mà cô buộc phải dùng thân để trả.

Cảm giác thật tồi tệ.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh, vừa mở ra liền thấy một dòng chữ 'Số Dư Trong Tài Khoản Hiện Tại Là 501.000.000 VND.' Cô khẽ mỉm cười nhạt rồi để điện thoại sang một bên.
Giờ thì cô đã có đủ tiền để chuộc lại những tấm ảnh đó rồi nhưng trong lòng lại không thấy thoải mái vì điều đó, tự thu mình vào một góc trong đầu đầy những suy nghĩ linh tinh, những câu nói của bà Nhung cứ liên tục xuất hiện trong suy nghĩ của cô.
"Mày đúng là giống mẹ mày mà, toàn là một bọn làm gái!"
"Đồ con gái hư đốn!"
"Đồ làm gái!"
Tự suy nghĩ rồi lại tự làm đau mình, Lưu Triều Hân cố gắng kìm lại những giọt nước mắt muốn chảy ra.

Lý Cao Minh và cô giờ đã là vợ chồng rồi kia mà, chuyện đó cũng là chuyện bình thường trong sinh hoạt đời sống hôn nhân mà thôi.
Mặc dù không ai có tình cảm với đối phương nhưng cô cũng không phải sợ bị mang tiếng chửa hoang, cô lại càng không phải sợ lời chế giễu của bà Nhung.
Nghĩ vậy, cô cầm điện thoại lên rồi nhấc máy gọi cho bà ta, cô quyết định sẽ kết thúc mọi chuyện càng nhanh càng tốt, nếu còn kéo dài nữa thì chắc hẳn bà ta sẽ lại hét một cái giá cao ngất ngưởng cho mà xem, tính tình thâm độc cô rất rõ.
"Chúng ta gặp nhau đi! Tôi có đủ tiền rồi!"
"Được thôi!"
Nhận được sự đồng ý, cô nhanh chóng bế bé Cam đến quán bà Lê bằng taxi, vì không muốn để bà Nhung phải nhìn thấy đứa con này thêm một lần nào nữa, cô đành phải nhờ bà Lê trong hộ.

"Con có thể nhờ dì trông giúp con bé Cam không, tại sao có một chút công việc cần giải quyết nên không tiện mang con theo cùng."
Lưu Triều Hân e ngại nói.

Kể từ sau khi bà Nhung đe dọa cô, tinh thần cô đã xuống dốc rất nhanh mà quên rất nhiều chuyện khác phải làm, bé Cam mặc dù dính cô như sam nhưng cô cũng không còn tinh thần mà chăm sóc như vậy.
Nhìn con trong tay bà Lê, lúc này cô mới nhận ra chỉ vì những lời nói kia mà cô đã bị ảnh hưởng đến nhường nào, cũng may là bé Cam rất ngoan, không quấy khóc nhiều như trước nữa.

Có lẽ con đã nhận thức được rồi.
Bà Lê trên tay bế cháu rồi hỏi cô, thấy bộ dạng vội vàng mà bà không khỏi tò mò.
"Con đi đâu mà vội vàng như vậy, có cần ta giúp đỡ gì không?"
"Dạ không ạ, chỉ cần dì giúp con trong Cam một chút là được rồi, con sẽ quay lại nhanh thôi ạ!"
"Trông cháu không thành vấn đề với ta, con đi cẩn thận nhé!"
"Dạ, thôi con xin phép ạ!"
Nói rồi, cô cũng nhanh chóng quay lại taxi để đi đến điểm hẹn với bà Nhung, chiếc xe dừng lại tại một địa điểm quen thuộc.

Lần này cô mong nó sẽ là lần cuối, kết thúc tất cả mọi thứ liên quan đến bà ta.
Bà Nhung cũng không đi một mình mà dẫn theo ông xã cùng đi, cả hai ngồi trên ghế chờ đợi, thấy cô đi đến thì nhanh chóng đứng dậy.
"Sao, cô kiếm được tiền nhanh vậy à?"
Bà Nhung lên tiếng cảm thán, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Lưu Triều Hân lại có thể kiếm được 500 triệu thì quả thật là đáng nể.

"Đừng lòng vòng nữa, bà nhanh chóng xoá những bức ảnh đó đi rồi tôi sẽ đưa tiền cho bà!"
Mặc kệ lời khen của bà ta, Lưu Triều Hân đanh thép lên tiếng muốn nhanh chóng kết thúc mọi thứ.

Sự vội vàng của cô khiến cả hai khẽ mỉm cười nhưng cũng rất vui vẻ mà đồng ý.
"Được thôi, chỉ cần có tiền thì số ảnh này sẽ biến mất hoàn toàn!"
"Làm nhanh đi!"
Chiếc điện thoại quay đến trước mặt cô, từng bức ảnh được bà Nhung xoá một cách cẩn thận, đưa đến nơi xóa vĩnh viễn từng hành động đều nằm trong tầm quan sát của Lưu Triều Hân.
Vẻ mặt ung dung của hai người họ khiển cô thấy nổi da gà, đến khi tất cả đều được xoá sạch thì cùng là lúc số tiền phải chuyển sang cho bà ta.

Tiếng ting thông báo trên điện thoại, số tiền 500 triệu đã được chuyển qua thành công.
Trên môi nở nụ cười hài lòng, bà Nhung lên tiếng.
"Thật đáng nể mày mà, chắc hẳn mày cũng đã phải banh chân ra cho nhiều người chơi lắm mới được số tiền này nhỉ? Thật tội nghiệp."
Lời nói mỉa mai của bà ta cất lên với khuôn mặt tỏ ra thương hại khiến Lưu Triều Hân nổi đóa, chuyện cô có số tiền đó từ đâu thì bà cũng cũng không biết, tại sao cứ phải chọc tức cô như vậy chứ.
"Chẳng phải giao dịch đã xong rồi sao, bà sao cứ phải dùng cái môi thâm đó lời nói cay độc với tôi vậy?"
"Mày nói ai môi thâm, những lời nói đó tao nhớ chớ có sai.

Mẹ truyền con nối, số tiền 500 triệu đó chỉ khi mày để người khác chơi mới có được thôi, con ranh!"

Bà Nhung bị cô chửi xéo thì khó chịu lên tiếng chửi mắng.

Lần nào bà ta cũng lôi kéo những mẹ đã khuất của cô vào làm đề tài, Lưu Triều Hân nhẫn nhịn cũng đã lâu đến nay tâm trạng đã không mấy ổn định.
Cô vung tay giơ lên ý định tát vào má bà ta nhưng đã bị người cha dượng kia giữ lại, cổ tay bị bóp đến đỏ ửng.

Vẻ mặt cô nhăn lại vì đau còn bà ta thì đắc ý mà tiến lại gần cô.
"Mày định làm gì tao hả con kia?"
Chát!
Một cái tát giáng xuống từ trên không vào má trái của cô, Lưu Triều Hân không kịp tránh mà hưởng trọn bàn tay năm ngón của bà ta.
"Có phải đã lâu rồi mày chưa bị đánh nên mày gan to hơn không, nên nhớ.

Tôi là mẹ của mày đấy!"
"Mẹ? Bà không phải mẹ tôi, mẹ tôi chết rồi!"
Cô vùng vẫy hét lớn, dùng toàn bộ sức lực đẩy ngã tên cha dượng kia rồi tát vào mặt bà ta một cái.

Cái tát lúc nãy của bà ta cô đã hưởng trọn thì bây giờ cô cũng phải trả lại đầy đủ.
Lời hứa ngày xưa mới ba cô giờ đây đã không còn hiệu quả nữa, bà ta vì thấy cô nhẫn nhịn mà được nước lấn tới, giọt nước tràn đầy thì cô cũng có ngày bộc lộ ra những tức giận trong lòng.
"Bà đụng ai chứ đừng đụng đến mẹ tôi, ba tôi đúng là sai lầm khi cưới một người như bà về nhà.

Hôm nay mới thứ giữa tôi và mẹ đều đã kết thúc, tôi với bà không phải máu mủ ruột thân, tôi sẽ không nhẫn nhịn bà nữa đâu!"
Cơn tức giận đạt đến đỉnh điểm, giới hạn của cô là gia đình người thân vậy mà bà ta lại không mảy may quan tâm đến những điều đó, mặc nhiên buông lời mỉa mai coi thường.

Ngày trước vì ba cô nên cô mới nhẫn nhịn, giờ đã không còn ai có thể ngăn cản cô được nữa.

Lưu Triều Hân rất giỏi nhẫn nhịn nên ai cũng nhầm tưởng cô thuộc dạng yếu đuối, tâm hồn như thuỷ tinh.
Bà Nhung lần thứ hai thấy cô bày tỏ sự tức giận trong người thì càng thấy nực cười hơn, bà ta không nhanh không chậm đỡ ông chồng đứng dậy trên lên tiếng đáp trả cô.
"Đúng là giỏi mạnh miệng mà, mày nghĩ mày có thể ra về mà trên người không có vết thương không?
"Ý bà là gì!"
Nhìn khuôn mặt đắc ý của bà ta, cô bất giác lùi lại phía sau mà cảnh giác với người đàn ông đứng bên cạnh bà ta.

Cơ thể to lớn hơn cô cùng lời nói ẩn ý đó khiến cô thấy bất an.
"Mày cũng nên động não một chút đi, cái tát của mày rất đau đấy nhưng tao sẽ trả cho mày gấp trăm lần như vậy!"
Nói rồi, bà ra hiệu cho lão chồng tiến đến chỗ cô, gã ta vừa đi vừa khởi động tay chân khiến cô thấy lo lắng không lòng.

Những cảnh tượng lúc còn ở ngôi nhà đó lại hiện lên, đêm nào cũng bị tên cha dượng đến làm phiền rồi lại vùng vẫy thoát ra.
Cảnh tượng những lần đó giống y lúc này, cảm giác quen thuộc khiến tay chân cô mềm nhũn rồi dừng lại không để duy chuyển được thêm.

Cánh tay to lên giơ lên trời rồi lấy đà vung xuống khuôn mặt của cô.
Lưu Triều Hân theo bản năng mà nhắm mắt lại, một giây rồi hai giây cô không cảm thấy đau đớn nào thì dần dần mở mắt ra.

Những tên đàn em của Lý Cao Minh lại xuất hiện ở đây, Vĩnh Hải một tay đỡ bàn tay của gã ta khiến cô ngạc nhiên đến há hốc mồm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận