Cạm Bẫy Tình Yêu

Kiều Lan Nhi nghĩ việc lau chân chắc không phải việc quá đáng, bình thường Lục Hạo Đình vẫn hay lau chân cho cô vào mỗi buổi tối, anh còn cảm thấy hạnh phúc thì chắc chắn những người này không cảm thấy gì…

Mạn Ly tức giận đến mức đỏ mặt nhưng không làm gì được, cô ta còn định nói thêm mấy câu nữa thì nghe thấy tiếng của Vương Thiệu Huy vang lên, phía sau còn có Lục Hạo Đình…

“Ý em là tôi vẫn có thể qua lại với người phụ nữ khác sau khi kết hôn với em sao? Em không ghen à?”

Kiều Lan Nhi tỏ vẻ bất ngờ khi thấy Vương Thiệu Huy xuất hiện ở đây, cô mỉm cười nhìn hắn một cái, sau đó lười biếng dựa vào tường…

“Nếu việc em ghen tuông khiến anh vui vẻ thì em sẽ làm, còn nếu chuyện đó khiến anh cảm thấy phiền phức thì em sẽ không làm, chung quy lại em không muốn anh ghét em…”

Vương Thiệu Huy ồ lên một tiếng, hắn ngồi xuống giường, sau đó kéo Kiều Lan Nhi ngồi vào lòng mình…

“Vy Vy à, em thông minh thật đấy! Em biết vị trí của mình ở đâu, còn một số kẻ không biết vị trí của mình ở đâu, thì chắc chắn sẽ bị phạt…”


Mạn Ly vừa nghe đến việc bị phạt liền cúi rạp người xuống, cô ta liên tục cầu xin Vương Thiệu Huy tha cho mình…

“Xin…xin ngài hãy tha thứ cho lỗi lầm của tôi, tôi sẽ không nói những lời như vậy với phu nhân đâu ạ! Xin phu nhân hãy tha cho tôi…”

Kiều Lan Nhi khẽ rùng mình một cái, cô biết Vương Thiệu Huy là người tàn độc, hắn chắc chắn sẽ không tha cho Mạn Ly, cô muốn lên tiếng cầu xin nhưng lại bị ánh mắt của Lục Hạo Đình cản lại…

“Thưa ngài, ngài muốn xử lý người phụ nữ này như thế nào ạ?”

Vương Thiệu Huy vòng tay ra sau eo của Kiều Lan Nhi rồi xoa nắn mấy cái, hắn đưa mặt sát lại gần mặt cô, sau đó dịu dàng lên tiếng hỏi…

“Vy Vy à, em muốn xử lý cô ta như thế nào? Đánh gãy chân rồi ném cô ta giữa bầy chó hoang, hay cắt lưỡi rồi thả cô ta vào chuồng lợn? Nếu em không thích những thứ quá bạo lực, vậy tôi cho người ném cô ta xuống biển nhé!”

Mặc dù Kiều Lan Nhi đã được huấn luyện tâm lý từ trước nhưng khi trực tiếp đối diện với một người máu lạnh như Vương Thiệu Huy thì cô vẫn cảm thấy sợ hãi, cô đoán rằng Vương Thiệu Huy không phải đang hỏi ý kiến của cô, mà hắn đang ép cô phải lựa chọn những thứ mà hắn nêu lên.

Kiều Lan Nhi không phải người tàn nhẫn, cô cũng không muốn hãm hại bất cứ ai, cô nghĩ đây là bài kiểm tra đầu tiên của cô khi cô ở bên cạnh người đàn ông tàn ác này…

“Em nghĩ chúng ta không cần phí nhiều công sức như thế này đối với một người hầu, chẳng phải cô ta ghét em sao, vậy cứ để cô ta hầu hạ em, việc hủy đi lòng tự trọng của một người không phải tốt hơn việc huỷ hoại người đó à?”

Vương Thiệu Huy dường như không quan tâm đến lời nói của Kiều Lan Nhi cho lắm, hắn đưa tay chạm nhẹ lên mặt cô, sau đó nở nụ cười khó đoán…

“Được thôi, em muốn gì cũng được, dù sao em cũng là nữ chủ nhân của nơi này, tôi chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của em…”


Kiều Lan Nhi vui vẻ gật đầu, đúng lúc Vương Thiệu Huy định ôm cô thì cô lại cố tình đứng dậy, dù sao Lục Hạo Đình đang đứng bên cạnh cô, cô không thể để người đàn ông khác ôm ấp một cách tuỳ tiện được…

“Anh đợi em một lát, em thay đồ xong sẽ xuống sảnh ăn sáng cùng anh…”

Vương Thiệu Huy gật đầu, khi nãy hắn cố tình đợi Hàn Tú Vy xuống nhà dưới để ăn sáng cùng nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô đâu. Vậy nên hắn mới trở lại phòng để xem có chuyện gì xảy ra mà cô lại hàng động chậm trễ như thế.

Vương Thiệu Huy có lời khen cho cô vợ nhỏ của hắn, hắn cứ tưởng cô chỉ biết ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, ai nói gì thì nghe nấy, bây giờ hắn mới nhận ra mèo nhỏ khi bị dồn đến đường cùng cũng có thể khiến cho kẻ khác bị thương.

Vương Thiệu Huy cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng, hắn vừa đi vừa lên tiếng hỏi Lục Hạo Đình…

“Theo quan sát của cậu, cô ấy là người như thế nào? Có đáng để tôi giữ lại hay không?”

Lục Hạo Đình đương nhiên cảm thấy vợ của anh là cô gái tuyệt vời nhất trên đời này, nhưng anh không thể nói ra suy nghĩ của mình được…

“Tôi tin vào mắt nhìn người của ngài, tôi nghĩ phu nhân là người hiểu chuyện, cô ấy chắc chắn có thể hoà hợp được với ngài…”


Vương Thiệu Huy biết những câu nói của Lục Hạo Đình sẽ khiến hắn hài lòng. Đối với Vương Thiệu Huy mà nói, hắn không tin tưởng bất cứ ai trên đời này, kể cả những thuộc hạ thân tín với hắn, vậy nên hắn cũng có cảnh giác nhất định đối với Lục Hạo Đình, nhưng hiện tại người này còn có ích với hắn, vậy nên hắn cũng không muốn nảy sinh nghi ngờ vớ vẩn làm gì…

“Ba ngày nữa tôi có việc phải ra ngoài một thời gian, cậu không cần phải theo tôi…”

Lục Hạo Đình chắc chắn Vương Thiệu Huy rời khỏi nơi này để đi giao dịch hàng cấm, mặc dù anh đã theo hắn suốt một năm trời nhưng mỗi lần ra ngoài như thế này hắn sẽ không cho phép anh đi theo. Vậy nên Lục Hạo Đình không thể nắm được hành tung của Vương Thiệu Huy khi hắn rời khỏi tầm mắt của anh…

“Tôi hiểu rồi…”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận