Cạm Bẫy Tình Yêu

Đúng năm giờ sáng, Vương Thiệu Huy bất ngờ mở mắt, hắn hơi nhíu mày lại, sau đó liếc nhìn sang Kiều Lan Nhi đang ngủ bên cạnh mình. Lúc này Vương Thiệu Huy mới nhớ lại những chuyện xảy ra vào đêm hôm qua với cô vợ nhỏ của mình. Mặc dù hắn không nhớ rõ chi tiết cho lắm, nhưng hình như hắn nói rằng hắn rất yêu cô, hắn sẽ trân trọng cô suốt đời, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại cô…

Kiều Lan Nhi vô thức xoay người sang phía Vương Thiệu Huy, cô vẫn nhắm chặt mắt ngủ say, chỉ có đôi mối hơi sưng tấy của cô mới khiến hắn chú ý. Vương Thiệu Huy đưa tay đến chạm nhẹ lên môi cô, điều này khiến Kiều Lan Nhi tỉnh giấc…

“Sao anh dậy sớm thế…?”

Kiều Lan Nhi vùi mình vào trong chăn, cô mơ màng nhìn về phía Vương Thiệu Huy, sau đó đưa tay bắt lấy cái tay đang chạm lên môi cô…

“Hôm qua anh hôn chưa đủ à? Anh lại muốn hôn em nữa sao?”

Vương Thiệu Huy không nói một lời nào, hắn đè lên người Kiều Lan Nhi, sau đó dùng chút sức mà ép hai tay của cô xuống giường, lúc này hắn thật sự muốn hôn cô một cách mãnh liệt, hắn muốn xoá bỏ nghi hoặc trong lòng mình…


Cốc…cốc…!

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên khiến Vương Thiệu Huy bất giác dừng động tác, hắn buông Kiều Lan Nhi ra, sau đó ngồi thẳng người trên giường…

“Vào đi…”

Quản gia nghe thấy tiếng của Vương Thiệu Huy mới dám bước vào phòng, ông chậm rãi cúi đầu chào hắn một cái, sau đó bắt đầu ra lệnh cho người hầu tiến hành làm việc…

“Thưa ngài, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, mời ngài và phu nhân xuống lầu để dùng bữa…”

Vương Thiệu Huy đứng dậy, hắn lười biếng khoác áo choàng vào người, sau đó theo quản gia xuống sảnh để dùng bữa. Bây giờ trong phòng ngủ chính chỉ còn Kiều Lan Nhi và ba người hầu, trong đó có một người hầu hữ tên là Mạn Ly, hôm qua Vương Thiệu Huy đã giới thiệu cho cô biết…

Mạn Ly trông có vẻ lớn tuổi hơn Kiều Lan Nhi, cô ta không hề báo trước mà lật chăn lên để kiểm tra, xác nhận trên giường có vết máu thì mới gật đầu, sau đó liếc nhìn Kiều Lan Nhi vẫn còn đang ngơ ngác…

“Phu nhân không cần để ý quá nhiều, chúng tôi chỉ muốn chắc chắn rằng phu nhân là một cô gái trong trắng…”

Kiều Lan Nhi biết thừa bọn họ chắc chắn sẽ để ý đến vấn đề này, vậy nên hôm qua cô đã dùng son trộn với chút nước để nguỵ tạo dấu vết. Dù sao thì cô và Lục Hạo Đình đã kết hôn được bốn năm, lý nào cô lại còn trong trắng cơ chứ?


Kiều Lan Nhi cảm nhận được sát khí mà Mạn Ly toả ra, dường như cô ta không ưa gì cô cho lắm, nhưng vì công việc nên cô ta bắt buộc phải hầu hạ cô đàng hoàng…

“Tôi hy vọng lần sau nếu các cô muốn làm gì thì phải xin phép tôi một tiếng, dù sao thì tôi cũng là nữ chủ nhân của nơi này, địa vị của tôi vẫn cao quý hơn các cô đấy…!”

Kiều Lan Nhi tính cho qua rồi, nhưng nếu cô nhẫn nhịn ngay từ đầu thì chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục leo lên đầu cô ngồi, vậy nên cô thà ra oai trước còn hơn bị những kẻ như thế này làm hại.

Đúng như Kiều Lan Nhi dự đoán, Mạn Ly dùng ánh mắt sắt bén nhìn về phía cô, cô ta cũng không ngần ngại lên tiếng đáp lại…

“Phu nhân à, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, cô đừng nghĩ rằng ông chủ cưới cô về rồi chiều chuộng và cung phụng cô như bà hoàng, dù sao thì ngoài cô ra cũng có vô số những người phụ nữ khác đã qua đêm với ông chủ ngay chính căn phòng này, cô nghĩ rằng cô thật sự cao quý hơn bọn họ à?”

Kiều Lan Nhi đương nhiên cao quý hơn những loại phụ nữ kia rồi, dù sao cô cũng là đặc vụ chuyên nghiệp của FBI, đại tiểu thư của tập đoàn kinh doanh bất động sản K&N đặt trụ sở ở nước ngoài, chồng cô còn là giám đốc chi nhánh của FBI, cô đoán cô có chạy ngược lại vạch đích một trăm năm vẫn hơn bọn họ.

Kiều Lan Nhi đoán rằng Mạn Ly nói khích cô như vậy để cô lên cơn ghen tuông rồi đến la hét ầm ĩ với Vương Thiệu Huy, nhưng cô không yêu hắn một chút nào thì làm sao mà cô ghen được. Với lại theo như lời Lục Hạo Đình đã nói với cô, Vương Thiệu Huy là người ghét phụ nữ làm phiền mình, hắn chỉ thích những cô gái khôn ngoan biết điều. Vậy nên mấy câu khiêu khích này của Mạn Ly không hề nhầm nhò gì với cô cả…


“Vậy à? Chồng tôi đã ngủ với rất nhiều cô gái khác trước tôi sao?”

Mạn Ly đắc ý gật đầu, cô ta chắc chắn Kiều Lan Nhi sẽ khóc lóc rồi chạy xuống trách móc Vương Thiệu Huy là một người không chung thuỷ, nhưng nào ngờ Kiều Lan Nhi lại chỉ cười cho qua chuyện…

“Chuyện đó bình thường mà, đàn ông ấy mà, ai mà chẳng có năm thê bảy thiếp, tôi không quan tâm anh ấy đã ngủ với ai đâu, tôi chỉ quan tâm hiện tại tôi chính là nữ chủ nhân của toà lâu đài này, là người các cô phải quỳ xuống mà lau chân cho tôi đấy!”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận