Cái Gì !!! Nhóc Là Con Gái

Khi hai kim đồng hồ cùng gặp nhau tại số 12, một tiếng tinh vang lên, thời điểm nửa đêm đã đến, cũng là lúc ÁC QUỶ XUÂt HIỆN.
Cửa phòng windy mở ra, thân ảnh rất đỗi quen thuộc đi ra. Nó mặc bộ đồ màu đen làm tăng lên sự lạnh giá toát ra người windy. Nhẹ nhàng đi xuống gara lấy xe, vừa đội mũ bảo hiểm lên, chuẩn bị phóng đi, thì nó phát hiện ra gì đó, khẽ liếc mắt ra đằng sau mình.
- ai? Âm thanh lãnh khốc vang lên.
- là anh. Hắn từ đằng sau bức tường nhăn nhăn nhở nhở cười.
Đôi lông mày tuyệt đẹp đã không biết bao nhiêu lằn nhăn lại.
- đi theo làm gì? Windy hỏi.
- mọi người lo cho nhóc nên để anh đi theo bảo vệ.
- không cần. Mọi thứ tự giải quyết được.
- nhóc đừng để mọi người lo chứ, cứ để anh đi cùng. BẢO vừa nói, vừa lách người đẩy nó về đằng sau, để bản thân cầm lái.
Nổ máy, chiếc môtô lao vụt đi. Cùng lúc mấy người còn lại từ đằng sau bức tường đi ra, ai nấy cũng đều yên tâm trở lại phòng mình.

Tại một căn nhà cấp 4, giữa phòng chỉ có một bóng đèn lập loè mờ ảo, và một người đàn ông ngồi trên ghế tay chân bị chói hết, người đang trong tình trạng hôn mê.
''Tát'. Một cốc nứơc được hắt vào mặt người đó. Giật mình tỉnh dậy, người đấy thấy rất nhiều người đang đứn vây quanh mình.
- Gô-Rây. Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong bóng tối.
Chột dạ tên đó, có chút bối rối kèm theo hoảng sợ. Không ai ở Việt Nam này biết tên này của hắn, bởi bản thân dứơi sự giúp đỡ của ''người kia'' đã hoàn hảo đổi tên thành Lương Minh Sơn.
- ngươi là ai? LƯƠNG MINH SƠN quát lên, át đi sự sợ hãi trong lòng mình.
- hừ. Mi không cần biết ta là ai. Giọng nói thâm trâm vang lên kèm theo sự khinh bỉ.- mi có biết cái tên Keny Trần.
Vừa nghe tới cái tên kia, Lương Minh Sơn mặt tái mét, xanh như tàu lá chuối, mồ hôi hộj chảy dòng dòng trên trán.
Windy nhìn biểu hiện của tên đó vô cùng thích thú. Chưa đủ windy còn muốn hơn thế nữa, nó muốn kẻ đó phải chiụ thống khổ cả thể xác lẫn tinh thần, sống không bằng chết.
- mi đã giết ông ấy. Windy nói ánh mắt hằn lên sự hận thù, thân hình nhẹ run lên vì tức giận. Bảo ở bên cạnh ôm lấy vai nó như thể hắn đang chấn an windy, cũng truyền thêm cho nó sức mạnh vững vàng.
- khô ng....k h ôn g...tôi...k hô ng Lương Minh Sơn ấp úng không nói lên lời.
- mi còn chối sao, thật ghê tởm. Ông ấy là ân nhân của mi, vậy mà mi dám lấy oán báo ơn, lọai người như ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu. Windy tức giận nắm chặt tay laj, móng tay chọc vào da thịt, làm tay nó chảy máu.
- không không xin hay tha cho tôi, tôi cũng chỉ làm theo lệnh của người khác thôi. Lương Minh Sơn khóc lóc sướt mướt, quỳ xuống van xin.
- kẻ đó là ai? Sự băng giá trên người windy càng tăng lên, làm ọi người ở đây lạnh toát sống lưng, không khỏi toát mồ hôi hột.
- tôi không biết người đó, hắn đến tìm tôi bảo thực hiện cuộc giao dịch.
- mi có nhớ hình dáng của hắn không?
- có, có, có, tôi nhớ rất rõ. Lương Minh Sơn gật đầu lia lịa.

windy ra lệnh đem giấy bút lên, cho người theo sự miêu tả của Lương Minh Sơn mà vẽ ra chân dung của kẻ kia.
- hãy miêu tả, hình dáng của kẻ kia đi.
Lương Minh Sơn,răm rắp nghe theo, miêu ta lại. Thời gian cứ trôi qua, không gian yên ắng, chỉ nghe thấy giọng của Lương Minh Sơn và tiếng bút chì vẽ sột soạt trên giấy. Lúc sau bức tranh đã hoàn thành, nó ra lện mang cho lương minh Sơn xem.
- đúng rồi đúng rồi chính là người nay. Lương minh Sơn mặt mày sáng ngời, chỉ vào bức tranh.
- tốt , mi đã hết giá trị lợi dụng, giờ đã tới lúc phải trả giá rồi. Windy nhếch mép cười.- nhưng ta se cho ngươi một ân huệ, hừ mi vì tiền mà giám giết người, ta sẽ cho ngươi chết cũng vì tiền. Nói xong nó bỏ đi cùng với Bảo.
*****
Ngồi trong phòng, windy nhìn bức tranh mà ánh mắt hằn lên lửa giận. Nó không ngờ đằng sau tai nạn của papa nó, lại là một kế hoạch kinh tởm. Đặt tờ giấy xuống bàn windy nhìn tấm ảnh nó cùng papa chụp cùng với nhau.
''papa con nhớ người'' giọt nước lăn dài trên gò má nó, .'papa yên tâm con sẽ tìm ra chân tướng mọi việc, con sẽ trả thù''.
Bảo mở cửa phòng nó, đi vào, đến bên windy, ôm lấy nó từ đằng sau.
- khóc đi, hãy khóc ọi thứ trong lòng được vơi đi.
Câu nói của hắn đã chạm tới chiếc hòm trong lòng windy, đã không còn đủ để nó cất dấu chôn chặt mọi thứ vào đó. Windy oà khóc, xoay người lại ôm hắn, khóc cho thoả đi sự đau đớn trong tim.
Hắn cảm thấy trên vai mình nặng nặng, nhìn thấy windy khóc mệt quá đã thiếp đi. Khẽ cười, lắc đầu:- khóc chán chê rồi ngủ. Bảo bế nó lên giường đắp chăn cho windy, định đi ra, thì có gì đó kéo mình lại, nhìn lại windy đang nắm tay hăn, mà mắt vẫn nhắm lại.

Đứng đơ một lúc, Bảo chẳng biết nên làm gì thì nghe windy nói:
- đừng đi.
Chỉ hai từ thôi đã làm hắn vô cùng hạnh phúc, có thể thấy nó tín nhiệm hắn, cần mình bên cạnh.
Nhẹ nhàng đến bên windy, kéo chăn lên cho nó, nói giọng diụ dàng, trầm ấm:
- ngủ đi, yên tâm anh sẽ không bỏ em đâu.
- lên đây nằm cùng đi.
Câu nói của windy làm hắn ngạc nhiên và kinh hỉ.
- còn không mau. Windy vẫn nhắm mắt, nhưng lông mày lại nhăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận