Cái Đồ Con Nít ! Anh Yêu Em

* * *
Phong lúc ấy tuy nhỏ nhưng cũng biết tầm quan trọng của căn bệnh mà mẹ cậu mắc phải . Dù phong cảnh vùng quê đó rất đẹp nhưng Phong không màng đến . Cậu cứ ở cạnh mẹ hoài , chẳng muốn xa rời . Một hôm , Phong trông thấy ngọn đồi xa xa phía cuối làng . Ngọn đồi đó mang màu trắng xoá của những đoá tường vi . Phong ngay lập tức bị ngọn đồi đấy thu hút . Cậu quyết định leo lên ngọn đồi ấy , tham quan thử . Gío cứ thồi nhè nhẹ từng đợt trên ngọn đồi , cảm giác thật thoải mái . Cái cây già mang màu xanh lá tinh khôi che khuất hết ánh nắng chói chang , gay gắt buổi trưa hè . Tường vi trắng nở rộ dầy cả ngọn đồi . Phong hít thật sâu vào , cậu thấy thanh thản hơn bao giờ hết . Phong tản bộ trên ngọn đồi . Bỗng , trước mặt cậu xuất hiện một cô bé xinh xắn . Cô bé cài cây kẹp tóc màu đỏ trên đầu trông thật nổi bật . Cô bé thấy Phong , mỉm cười :
_ Xin chào !
Phong đỏ mặt , nụ cười của cô bé thật trong sáng . Phong chào lại . Cả 2 trò chuyện khá vui vẻ , Phong quên luôn nỗi u buồn khi trông thấy mẹ đau ốm . Lát sau , cô bé ra về , Phong chợt nhớ mình chưa hỏi tên cô bé thì cô bé đã đi mất ...Mấy ngày sau , Phong có lên ngọn đồi đó nhưng không thấy cô bé đâu ...Phong cứ tưởng từ đây chẳng gặp cô bé ấy nữa...Không ngờ , cô bé ấy lại xuất hiện ...Nhưng , lại trong đám tang của mẹ Phong ...
Phong không đứng trước quan tài , khóc lóc sướt mướt như mấy người họ hàng . Cậu cho rằng việc đó là vô ích , dù khóc hết nước mắt , mẹ cậu cũng chẳng sống lại . Hơn thế , Phong chắc chắn những giọt nước mắt kia giả dối ...Cậu ra ngồi dưới tán cây sau vườn , mặt trầm ngâm , im thin thít . Đột ngột , ai đó vỗ vai cậu . Phong giật mình quay lại . Thì ra , là cô bé kì lạ đó .
Cô bé trông buồn hiu . Cô chỉ tới ngồi cạnh Phong , chẳng nói câu nào . Phong biết cô bé muốn an ủi mình , cậu gượng cười , xoa đầu cô bé . Cô bé nói :
_ Cậu đừng ép mình quá ! Nếu đau lòng thì cứ khóc đi !
Phong ngẩn người chốc lát xong gục đầu xuống và...khóc ...
Cô bé về . Phong kéo tay cô bé lại , đưa cho cô bé cây kim cài hình đoá tường vi :
_ Đừng kẹp cái kẹp đỏ nữa ! Màu đỏ của hoa hồng không hợp với cậu ...Màu hợp với cậu là màu trắng của hoa tường vi !
Phong cười , nụ cười xuất phát từ niềm vui tận trái tim ...Cô bé đỏ mặt , bối rối nhưng vẫn đáp :
_ Cảm ơn !
...
Chuông báo hiệu giờ ra chơi reo vang .
Phong tỉnh giấc . Cậu nhìn qua phía Tịnh , cô đã đi đâu mất . Phong thở dài . Cô bé trong kí ức của Phong không ai khác là Tịnh . Từ ngày thấy cô leo cổng vào nhà , cậu đã khẳng định cô chính là cô bé ngày xưa cậu gặp . Phong thực sự rất muốn Tịnh nhớ lại nhưng sợ sẽ đánh mất tình bạn hiện nay ...
Tịnh bây giờ đang ngồi uống nước trên băng ghế đá dưới sân . Tịnh đã biết Phong là cậu
bé thuở xưa ngay khi thấy cậu lần đầu , vào lúc cậu gọi cô là tarzan . Thế nhưng , Tịnh không muốn nói vì nghĩ mình vừa bị Thắng chơi một vố sau 4 năm liền lập tức quay sang Phong thì sẽ bị bạn bè xung quanh coi thường . Vả lại , chắc gì Phong chấp nhận . Thôi , đành giữ nguyên tình trạng hiện thời...
Tíc tắc...tíc tắc...Thời gian lặng lẽ trôi...2 người bạn kia giờ đây phải xem nhau như kẻ xa lạ...Ngồi cạnh người mình thầm thương mà chẳng thể nào thổ lộ được...thật đáng buồn...Suy nghĩ và tình cảm tuổi học trò ...khó hiểuChapter 6 : Mối quan hệ...
"Hạnh phúc ở đâu hở Phát ? - Người con gái tôi yêu mến đã hỏi tôi câu đó , bằng ánh mắt đau buồn ."
Hết giờ chơi , Tịnh gặp nhỏ Ý bàn bạc , nhận giúp tiết mục văn nghệ . Ý mừng quýnh lên , lắc Tịnh như điên , nỗi lo lắng , bất an của nhỏ cuối cùng cũng được gỡ bỏ...Vào học , không hiểu sao Tịnh và Phong im lặng mãi , chẳng mở miệng nói với nhau câu nào , 2 người quay mặt sang 2 hướng khác nhau , tỏ ý tránh né đối phương ...

Tan trường ...
Học sinh từ các khối túa ra như ong vỡ tổ , màu áo trắng tràn ngập khắp sân .
Tịnh chẳng thích chen lấn , cô chờ người vơi dần mới xách cặp , từ từ ra về .
Về sớm hay muộn không thành vấn đề với Tịnh . Về sớm làm chi khi trong căn nhà rộng lớn ấy chỉ có mình cô . Anh Tuấn công tác nước ngoài như cơm bữa , mẹ cùng bố...đâu ở cùng ...
Có lẽ , chưa ai biết rằng Tịnh mồ côi mẹ .
Trước kia , gia đình Tịnh tuy nghèo nhưng hạnh phúc vì cả 4 người luôn ở cùng nhau ...Năm Tịnh được 7 tuổi , sóng gió ập đến , phá tan tất cả...cướp đi hạnh phúc bé nhỏ...
Mẹ Tịnh phát hiện ba cô ngoại tình với người đàn bà khác ở ngoài và có đứa con trạc tuổi cô . Người đàn bà này là tiểu thư danh môn vọng tộc , trẻ đẹp và cao quý hơn mẹ Tịnh bội phần . Hơn thế , cha người đàn bà này vừa mất , để lại số di sản lớn vô cùng . Chắc ba Tịnh hi vọng đổi đời nhờ người đàn bà này ...
Ý nghĩ đó khiến Tịnh căm ghét và xa lánh cha mình ...
Ba mẹ Tịnh li hôn , Tuấn cùng Tịnh theo mẹ về quê sinh sống . Phải một thân một mình nuôi 2 đứa con nhỏ ăn học , mẹ Tịnh kiệt sức và mất năm Tịnh 10 tuổi .
Ba Tịnh với mẹ kế cô bàn bạc , dự định đón 2 anh em Tịnh về nuôi nhưng cả 2 đã không chấp nhận...
"Dù bọn ta có chết bờ chết bụi cũng đừng hòng bọn ta sống nhờ vào mi-con rắn độc đã hại chết mẹ ta !"
Tuấn đã thét lên câu đấy khi bà mẹ kế tới thăm 2 anh em ...
Câu chuyện xảy ra lâu rồi nhưng đến giờ phút này đây , Tịnh vẫn còn nhớ cánh mắt sắc lạnh , hung dữ của bà mẹ kế lúc Tuấn chửi mụ .
Điều hi hữu nhất là Tịnh và "đứa con" khác kia của ba mình đang học chung trường , gần lớp . "Đứa con" ấy không ai khác là Phát ...Tịnh và Phát từng gặp mặt vài lần nên biết nhau...
Tịnh ra đến cổng thì thấy Phát đang định lái xe đi đâu đó . Tịnh làm lơ , bước khá nhanh . Chợt , Phát gọi :
_ Tịnh !
Tịnh miễn cưỡng đứng lại :
_ Chuyện gì ?
_ Tôi có việc muốn nhờ , giúp dùm nha !
Tịnh phân vân xong gật đầu .

Phát chở Tịnh cẩn thận hơn bình thường . Nhớ lần đầu , cậu ta chở Tịnh mà diễn
xiếc trên đường , luồn lách giữa 2 cái xe tải , bể mất cái bửng xe làm cô nàng phát cáu lên , giáo lí cả tiếng đồng hồ .
Phát dừng xe bên 1 quán nước nhỏ , xinh xắn , trang trí bắt mắt . Cậu nói :
_ Vào đây uống chút gì đã , tôi sẽ nói rõ việc muốn nhờ !
Tịnh chần chừ chốc lát rồi bước vào .
Được rồi , nói rõ xem cậu nhờ việc chi ?
Tịnh vừa khuấy li soda vừa hỏi . Phát cười :
_ Nhờ cậu chọn hộ món quà sinh nhật !
_ Cho ai ?
_ Liên .
_ Hừm , vậy đổi lại tôi được gì ?
_ Tôi sẽ làm mai cho cậu cùng Phong !
Má Tịnh ửng hồng , cô lảng sang chuyện khác :
_ Xem ra cậu thích Liên lắm nhỉ ?
_ Hê hê , tôi đào hoa lắm đấy bà chị yêu quý ! - Phát cười , kê mặt mình sát mặt Tịnh _ Nếu cậu mà chẳng cùng ba với tôi , tôi sẽ cưa cậu !
Tịnh đạp mạnh vào chân Phát , gắt giọng :
_ Cưa ? Đổ nổi không hả thằng nhóc ! Tuy là bằng tuổi nhưng ta sinh trước mi 5 tháng đấy !
_ Ok , biết biết ! Bỏ bộ mặt đe doạ ấy đi !...Nếu không cậu sẽ giống mẹ tôi đó !
Phát đổi giọng mỗi lúc nhắc tới mẹ cậu . Dường như , Phát chẳng ưa gì bà ta . Chính tai Tịnh nghe Phát kể rằng bà ta rất khắc nghiệt , luôn bắt cậu phải hoàn hảo về mọi mặt . Dùng mọi thủ đoạn triệt hạ thứ bà ta cho là chướng mắt . Tịnh nổi da gà mỗi lần nhắc tới bà ta .

Về phần Phát , theo Tịnh thấy tính cách cậu ta cơ bản tốt , tuy trăng hoa nhưng biết quan tâm , quý trọng bạn bè . Tịnh ghét mẹ Phát nhưng chẳng ghét Phát .
_ Cậu đối với Liên khác hẳn những nhỏ bạn gái khác , cậu thích nhỏ thật lòng phải không ?
_ Ừ...rất thích
"Hạnh phúc ở đâu hở Phát ?"
...
Phát quen Liên năm lên 8 .
Liên được mẹ Phát mời dự sinh nhật mừng cậu tròn 5 tuổi .
Mẹ Phát muốn cậu kết thân với Liên vì nhà nhỏ giàu , tiện việc làm ăn đôi bên . Phát khỏ chịu , giữa bữa tiệc đã bỏ ra ngoài sân vườn . Thật tình cờ , cậu gặp Liên ngoài này . Liên thấy Phát lên tiếng :
_ Cậu sướng thật ! Được cùng ba mẹ ăn sinh nhật !...
Sau đó , Liên và Phát đã trò chuyện rất lâu . Thì ra , ba mẹ Liên thường công tác xa , bỏ nhỏ ở nhà một mình . Quanh năm suốt tháng , ba mẹ Liên về nhà chỉ có 2 , 3 lần . Sinh nhật Liên tuy có nhiều người tham gia nhưng lại thiếu mất ba mẹ nhỏ . Liên chưa bao giờ được ăn sinh nhật cùng ba mẹ mình ...
_ Năm nay ba mẹ tớ sẽ về ăn sinh nhật cùng tớ !
Liên hí hửng khoe với Phát . Cuối cùng , điều nhỏ ước bấy lâu cũng thành hiện thực . Thế nhưng ...
Ba mẹ Liên đến ngày sinh nhật của nhỏ đều...không về . Thậm chí , họ chẳng buồn gọi một cú điện thoại nào về chúc mừng Liên...
Trong màn mưa trắng xoá , Liên đã khóc và hỏi Phát :
_ Hạnh phúc ở đâu hở Phát ?
Từ dạo ấy , Phát hay chọc giận Liên , hi vọng nhỏ sẽ vui và quên chuyện xưa...
Phát trầm ngâm nghĩ về quá khứ . Tịnh lên tiếng :
_ Nè , quà tự chọn ý nghĩa hơn ! Sao nhờ tôi tư vấn ?
Phát chợt tỉnh , cười phá lên :
_ Hahaha , năm ngoái tui tặng bả "hàng độc" xong ăn đòn te tua ! Nam nay trăm sự nhờ you vậy !
"Hàng độc" mà Phát nói hẳn ghê gớm lắm mới khiến Liên giận dữ . Tịnh vẽ ra hàng chúc hình ảnh về món "hàng độc" của Phát .
Kế tiếp , Tịnh , Phát đèo nhau ra phố mua sắm .
Tình cờ , Phong , Liên đi ngang qua quán nước và chứng kiến tất cả...

Liệu hiểu lầm gì sẽ xảy ra nữa đây ?
"Hàng độc" mà Phát nói là thứ gì ?
Sinh nhật Liên sẽ ra sao ?
Mời mọi người đọc chapter 7 sẽ rõ ^^Chapter 7 ( phần 1 ) : Nỗi buồn của 2 cô gái
_ Này , hôm qua , cậu và Phát làm gì vậy ?
Liên nhìn Tịnh chằm chằm . Từ sáng đến giờ , nhỏ cứ lặp đi lặp lại câu hỏi này hàng chục lần . Tịnh đâu ngờ có người nhìn thấy mình đi với Phát vào hôm qua đâu . Cô toát mồ hôi hột với Liên , nhỏ dai thấy ớn luôn . Tịnh không biết làm cách nào để đuổi khéo nhỏ đi , đành giả bộ như chẳng nghe thấy gì , cầm quyển truyện đọc ngấu nghiến . Liên bực bội :
_ Trả lời tớ đi chứ ! Cậu có biết im lặng là bất lịch sự không , Tịnh ?
Tịnh bối rối nhưng vẫn nín thinh .
_ Liên , chỗ ta ngồi mà mi chiếm đóng như thế đó hả ?
Phong xách cặp đứng kế Liên , mặt hầm hầm . Liên đáp trả :
_ Hừm , tôi chỉ đang giải đáp thắc mắc của mình thôi ! Làm gì dữ vậy !
Liên trả chỗ cho Phong , bước nhanh ra khỏi lớp . Tiếng đẩy cửa chứng tỏ nhỏ đang giận ghê lắm . Tịnh thở phào nhẹ nhõm . Phong quăng cặp xuống bàn , tên này dường như cũng chẳng khá hơn Liên là bao . Tịnh nhăn mặt :
_ Cậu sao thế ?
Phong liếc nhìn Tịnh , rên rỉ :
_ Hờ hờ , cậu thử tưởng tượng đi , tối qua tôi không tài nào chợp mắt được !
_ Hửm ?!
_ Tôi...muốn hỏi cậu câu hỏi giống Liên ban nãy đấy !
Tịnh thoáng nét ngạc nhiên xong trầm giọng , ánh mắt thay đổi hẳn , nó nửa buồn nửa giận :
_ Cậu...đồ ngốc !
Tịnh lặng lẽ rời lớp học .
* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui