Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên

Editor: ChiMy

Mười bảy thuộc hạ của Ninh Ngọc quả thật các là phượng giữa loài người, bất
luận ai đứng ở trong đám đông đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. Cho
nên Ly Hoan có phản ứng này cũng xem như là bình thường.

Có điều, Ly Hoan muốn, Ninh Ngọc chưa hẳn chịu.

Ly Hoan lắc lắc bả vai của Ninh Ngọc, trên mặt dâng lên nụ cười bỉ ổi:
"Tiểu Ngọc Nhi, nói thế nào năm đó mười bảy hạt giống tốt này ta cũng
giúp ngươi tham mưu một phần, không có công lao cũng có khổ lao, hì,
ngươi hãy nhịn đau bỏ một người trong đó, ta cũng sớm chút trở về xử lý
chuyện của Tần Hoài quán ta, như thế nào?"

Ninh Ngọc hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến hắn, trực tiếp xoay người
định trở về phòng. Có điều, mới vừa đi được ba bước, lại dừng lại, quay
đầu cảnh cáo hắn ta nói: "Còn nữa, ta chưa cho phép, không được đến gần
Trúc viện nửa bước ——"

Dứt lời, lúc này mới tiếp tục sải bước vào bên trong phòng, không dừng lại nữa.

Ly Hoan nóng nảy, vội vã đi theo bên cạnh hắn, đưa tay kéo ống tay áo của
hắn: "Đừng, đừng mà, Tiểu Ngọc Nhi, thương lượng! Mỹ nhân nhi trong tay
ngươi nhiều như vậy, thưởng cho ta một người cũng không có tổn thất gì,
đừng keo kiệt như vậy chứ. . . . . ."

Ninh Ngọc không lưu tình một chút nào hất tay của hắn ra, trả lời gọn gàng: "Không cho."

Ly Hoan bắt ống tay áo của hắn nữa: "Tiểu Ngọc Nhi, mười mấy năm qua tình
huynh đệ của ta và ngươi chẳng lẽ còn không sánh bằng một mỹ nhân nhi?
!"

Ninh Ngọc vẫn không để ý tới hắn, tiếp tục hất tay của hắn ta ra.

Ly Hoan chưa từ bỏ ý định, bắt nữa: "Thật sự không cho?"

Môi đỏ mọng của Ninh Ngọc khẽ mở, lắc đầu: "Không cho."

Ly Hoan nổi giận: "Tốt! Đây chính là ngươi ép ta đấy!" Hai tay hắn nắm
chặt thành quyền, hai hàng lông mày nhăn lại với nhau, dường như trong
mơ hồ, quyết định. . . . . .


Ninh Ngọc cũng không rãnh rỗi xem đến tột cùng hắn ra cái quyết định cái gì, tự đi vào thư phòng bên cạnh phòng ngủ.

Ly Hoan nhìn bóng lưng của hắn, híp mắt, than thở, tự nhủ: "Tiểu Ngọc Nhi, nếu ta sớm biết năm đó những tiểu nha đầu này bây giờ đều là đại mỹ
nhân, tiểu sinh ta nói thế nào cũng phải lưu lại mấy người làm tâm phúc ở bên cạnh a. . . . . ."

"Có điều tại sao. . . . . ." Ly Hoan nhãn châu xoay động, lúc này mặt cười đến đắc chí rời khỏi đi về phía Tiền viện.

*********

Theo hắn quan sát mà biết được, mười bảy mỹ nhân nhi này càng tiếp cận, thì
dáng dấp càng đẹp. Cho nên, lúc này mục đích của hắn hết sức rõ ràng
chạy thẳng tới tiểu viện cuối cùng ở Tiền viện, —— người đẹp nhất thì
hắn xuống tay không được, vậy thì từ đoá hoa yếu nhất trong mười bảy
người tiến hành tấn công là được!

Ban đêm, Ly Hoan mặc một bộ đồ đen, ẩn núp ở trên nóc phòng của cô nương
này, ngừng thở, dính sát người vào mái hiên, dựng thẳng tai lắng nghe
động tĩnh bên trong phòng.

Chốc lát, truyền đến tiếng nước chảy tí tách.

Chốc lát nữa, truyền đến một giọng nữ mềm mại đáng yêu giống như chim hoàng
oanh: "Tiểu Tịch à, đi đổ nước tắm này đi, ta mệt rồi, đi ngủ trước."

"Dạ, cô nương."Một nha hoàn tiếp lời.

—— Nghe một chút, giọng nói này, nghe hay lắm! Làm ca khôi cho Tần Hoài
quán của hắn quả thật dư xài! Mắt của Ly Hoan toả sáng, hưng phấn chép
chép miệng, tiếp tục nằm ở trên nóc phòng, định tìm đúng thời cơ đi
xuống dùng mê hồn hương.

Vật phẩm rời nhà đi xa cần chuẩn bị, ‘ hành tẩu giang hồ ắt không thể thiếu thứ gì’ đứng thứ nhất đó chính mê hồn hương!

Đêm càng lúc càng khuya, bốn phía càng ngày càng yên tĩnh. Nến bên trong
phòng cô nương này cũng đã bị thổi tắt, hơi thở nàng ta thở ra vững
vàng, xem ra, là đã ngủ say.

Ly Hoan cười gian, từ trong lòng ngực móc ra một túi bột, lại nhẹ nhàng
dời một khối ngói đỏ ra, định thả một chút bột này vào trong phòng. Bởi
vì mê hồn hương này cực kỳ mạnh, chỉ cần số lượng như một hạt gạo, là có thể đạt tới hiệu quả vô cùng bá đạo. Cho nên hắn không thể lãng phí!


"Ta. . . . . . Muốn ăn. . . . . . ! Ta muốn ăn! Ăn ! Ngươi!" Đột nhiên, một
giọng nữ cắn răng nghiến lợi khác thường ghé vào lỗ tai hắn.

Tay Ly Hoan run một cái, rơi xuống, tất cả mê hồn hương trong tay đều bay
đi ra ngoài, khiến hắn cảm thấy một trận tan lòng nát dạ, —— quá lãng
phí! Mê hồn hương rất quý đó a!

Hắn quay đầu, nhìn về phía đầu sỏ gây nên, lại phát hiện cô nương vốn nên ở trong phòng ngủ lúc này lại nhắm chặt hai mắt khóe miệng mang theo nụ
cười quỷ mị . . . . . . U ám tung bay ở phía sau hắn, cánh tay mềm mại
như không xương còn đưa ra về phía Ly Hoan, nặng nề đặt lên trên bả vai
của hắn, đặc biệt là đôi môi nhếch lên lộ ra hai hàng hàm răng, đang gào khóc mở rộng ra làm bộ muốn tới cắn cổ của hắn. . . . . . !

Cả người Ly Hoan đều nổi da gà, muốn thương tổn nàng lại không thể, nếu
không chỉ sợ Ninh Ngọc lột da của hắn! Không còn cách nào, hắn vận hết
công lực, rời đi hiện trường xảy ra chuyện. . . . . .

Vì vậy, hắn cũng không biết, hơi thở vững vàng bên trong phòng ngủ là của
tiểu nha hoàn đang xoa cặp mắt mông lung, thấy trên giường không có bóng dáng tiểu thư mình thì liền đi ra viện tìm kiếm, thì nhìn thấy bóng
dáng xinh đẹp của tiểu thư trên mái hiên đang mộng du ảo tưởng mình là
một con cú mèo bắt chuột, thở dài nồng đậm.

Haizzz! Vẻ mặt Ly Hoan đau khổ ngồi ở trên giường, lắc đầu mà thở dài.

Chậm, tất cả đều đã chậm. . . . . . Tiểu nha đầu năm đó bây giờ đều thành yêu nghiệt, xem chừng đều là do một tay Ninh Ngọc tạo thành đấy! Ngay cả
khi Ninh Ngọc có năng lực biến hoá thần kì, tốt đẹp đến đâu thì qua tay
của hắn ta đều thay đổi, khiến cho người ta hoàn toàn khác hẳn!

Ly Hoan nóng nảy nâng trán, suy nghĩ đến tột cùng mình nên xuống tay như
thế nào. Hiển nhiên xuống tay ở chỗ mỹ nhân nhi phần thắng không lớn,
không thể xuống tay ở chỗ mỹ nhân nhi này, vậy nên khai đao với người
nào đây. . . . . .

Hắn suy nghĩ, phiền não, đột nhiên hai mắt tỏa sáng! Đúng rồi, trực tiếp
nghĩ biện pháp khiến Ninh Ngọc đi vào khuôn khổ, không phải tốt hơn sao! Chỉ cần nắm được điểm yếu của Ninh Ngọc. . . . . . Ah, điểm yếu? !

Ly Hoan vỗ đùi, một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt xông lên trong đầu
của hắn, khóe miệng của hắn càng ngày càng mở rộng, ngay sau đó khó kìm

lòng nổi cười lên ha hả!

Ninh Ngọc! Ngươi chờ đó! Tiểu sinh ta đi một chút sẽ tới!

Hắn nhảy lên cao ba thước, hưng phấn đến ngủ không yên, trời còn mờ tối,
liền vội vã đi ra ngoài. Mục đích của hắn rất đơn giản, —— mua, thuốc!

Đáng tiếc mới vừa đổ hết sạch mê hồn hương, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Cho nên lúc này hắn vạn phần bất đắc dĩ phải đi mua. Hết cách rồi, có
câu nói rất hay, người trong giang hồ, cây mạt dược ( vị thuốc đông y )
không dám chạy, cho nên, chuẩn bị thuốc là cực kỳ cần thiết .

Sáng sớm ở Kinh thành đương nhiên không giống những nơi khác, mặc dù trời
còn chưa sáng, nhưng trên đường lớn chợ phiên đã sớm bày đầy hàng bán.
Tất cả mọi người đều muốn thừa dịp sáng sớm, giành chỗ tốt nhất cho
mình.

Ly Hoan vừa đi vừa nhìn, rốt cuộc hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm quầy
hàng nhỏ ven đường có tên là" tiệm thuốc Vương Ký ", bước nhanh đến phía trước.

Chủ quầy là một người trung niên có hai mép râu nhỏ, một đôi mắt tràn đầy
tinh quang, lúc này nhìn thấy Ly Hoan một thân hoa phục đi đến gần mình, lập tức cười đến gian trá và nhộn nhạo, một đôi mắt mong đợi nhìn hắn,
phóng tia điện quang về phía Ly Hoan.

Ly Hoan cũng không có để cho hắn thất vọng, đi tới trước quầy hàng của
hắn, dừng lại, ngay sau đó cúi eo, lại gần chủ quầy, nhỏ giọng nói: "Ta
muốn mua thuốc!"

Chủ quầy gật đầu liên tục tựa như bằm tỏi: "Được được được, vị khách quan kia, ngài muốn mua thuốc gì? Thuốc cần có ta đều có!"

Ly Hoan hài lòng gật đầu, nhíu mày cười một tiếng với hắn: "Ta muốn. . . . . ."

Không đợi Ly Hoan nói xong, chủ quầy đã chặn họng hắn, cũng nhíu mày cười gian nói: "Ta biết rồi, ta biết ~!"

Ly Hoan sửng sốt: "Ngươi biết cái gì hả ?"

Chủ quầy mắt lé, một bộ dạng bỉ ổi "Cái người tiểu yêu tinh này", tiếp tục
cười gian nói: "Nhìn đôi mắt thâm đen của công tử, cùng với phong thái
phong lưu và lỗi lạc, lỗi lạc lại phong lưu, chậc chậc, trừ thuốc kia,
còn có thể là gì?"

Dứt lời, khom lưng, trực tiếp cuối người ở dưới quầy hàng lấy ra một bọc lớn rồi nghiêm nghiêm thật thật đưa một gói thuốc ra.

Ly Hoan nghe hắn nói xong có chút lâng lâng, tự mình say mê nói: "Chưa
từng nghĩ sức quyến rũ của tiểu sinh ta lại tăng thêm một bậc, haizzz,
phiền não, thật phiền não, bây giờ nên ~ như thế nào cho phải ~~!"


Chủ quầy cầm gói thuốc lớn nhất đưa cho hắn, tiếp tục nịnh hót: "Công tử,
ngài cầm, chỉ cần số lượng một hạt gạo, bảo đảm chuyện mà ngài muốn,
không người có thể cản nổi, tấn công chiếm đất, đánh đâu thắng đó không
gì cản nổi!"

Ly Hoan hưng phấn, nhưng hưng phấn thì hưng phấn, lại bình tĩnh xuống:
"Thuốc này ngược lại rất được lòng ta! Có điều, không biết, thuốc này
bán thế nào?" —— đây mới là mấu chốt đi.

Chủ quầy xoa đôi tay: "Vốn buôn bán nhỏ, nhìn tướng mạo công tử đường hoàng như vậy, dáng vẻ hào phóng, cho ngài giá ưu đãi, tổng cộng ba lượng
bạc."

Mặt của Ly Hoan nhất thời đen xuống: " Trên người tiểu sinh ta còn tổng
cộng ba mươi tiền đồng, ngươi thích bán hay không bán, không bán thì dẹp đi!"

Mặt chủ quầy liền biến sắc, không ngờ tới người này bộ dạng đường hoàng,
thì ra bên trong mục nát, lập tức trở mặt, một phen đoạt lấy gói thuốc
từ trong tay Ly Hoan, châm chọc nói: "Ba mươi tiền đồng liền mà muốn mua thuốc tốt của ông đây, không có cửa đâu!"

Ly Hoan liếc nhìn gói thuốc trong tay chủ quầy, rốt cuộc hạ quyết tâm, dậm chân một cái, cắn răng một cái: "Một lượng hai!"

"Không bán!"

"Một nửa!"

"Không được!"

"Một lượng hai mươi tám đồng. . . . . ."

"Tốt! Đồng ý!" Mặt của chủ quầy cười đến giống như là nở một đóa hoa, lúc này tiền trao cháo múc với Ly Hoan ~

Bây giờ mặt trời đã dâng lên, Ly Hoan đi về phía mặt trời, đang cầm gói
thuốc, từng bước từng bước đi trở về Ninh phủ, tính toán bắt đầu kế
hoạch của hắn. . . . . .

—— thật ra thì kế hoạch của hắn rất đơn giản, chẳng qua là đánh ngã Thiên
Thiên, ép buộc Thiên Thiên, dùng Thiên Thiên tới uy hiếp Ninh Ngọc, cho
chính mình một mỹ nhân, để cho mình sớm trở về Tần Hoài quán, sống ở đây càng lâu, tổn thất của hắn lại càng trầm trọng, thịt cả người hắn đều
đau. . . . . .

Làm một phú thương thành công, châm ngôn của Ly Hoan là: có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, lãng phí là việc đáng xấu hổ!

Là một cậu ấm tuấn tú, châm ngôn của Ly Hoan là: Mỹ Nhân Nhi, là dùng để thương yêu; bạc, là dùng để cất giữ.

—— cho nên lúc này hắn mới dám đầu tư lớn như vậy —— ước chừng một lượng
hai mươi tám đồng, ở trên người của Thiên Thiên, như vậy, nhiệm vụ lần
này, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại; nếu như thất bại, mình kết thúc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui