Nhặt hết những tờ tiền rơi ở dưới đất xong thì Trịnh Tương Hảo cũng nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó là lùi lại hai bước, cúi đầu nói:
- Tuy xã hội bây giờ đang rất cần tiền, kể cả khi là người giàu hay người nghèo, nhưng khi dùng số tiền do bản thân làm ra thì nó khác.
Cha của cháu đã dạy, tiền là vạn năng, nhưng không phải cái gì cũng dùng tiền để mua được.
Ví dụ như là...!Tình thân!
Cao Dung nghe xong cũng không thấy cảm động hay xót xa, chỉ nhìn cô bằng cặp mắt đằng đằng sát khí rồi lại lạnh giọng nói:
- Tình thân gì chứ? Nhóc con như cô thì hiểu gì hả?
- Vâng, cháu không hiểu gì cả, cháu cũng chỉ là đứa trẻ mười sáu tuổi thôi, không thể lên mặt dạy đời ai.
Nhưng liệu quý phu nhân đây đã hiểu hết hai chữ "tình thân" này chưa? Và...!Sự hiểu biết của quý phu nhân liệu có nhiều hơn một đứa trẻ mười sáu tuổi hay không?
Cao Dung cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, bà ta liền đập bàn đứng dậy, ánh nhìn càng lúc càng không thể nhẫn nhịn được, nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Trịnh Tương Hảo, cô đừng nghĩ cô là học sinh thì tôi sẽ không làm được cô!
Trịnh Tương Hảo cũng không sợ hãi, thay vào đó cô lại cười nhạt, xem ra thì trong Niên gia này bây giờ...!Người đáng thương nhất không phải là Niên Cầm Bách rồi, vì ít nhất Niên Cầm Bách vẫn còn có bạn bè, chứ không như đám người nào đó, trong mắt chỉ có lợi ích và tiền tài, hoàn toàn không hiểu chút gì về giá trị của hai chữ "tình thân".
Đáng thương, thật sự rất đáng thương.
Cao Vũ Huy nhìn thấy em gái đang kích động liền lên tiếng:
- Cao Dung, nơi này là trường học, em là mệnh phụ phu nhân, hãy cư xử cho đúng vào!
Cao Dung nghe thấy cũng nhịn sự tức giận mà ngồi xuống.
Trịnh Tương Hảo mới nhìn sang Cao Vũ Huy, xem ra thì đây là cha của Cao Tuyết Nghênh, là cậu ruột của Niên Cầm Bách, hơn hết là cô cảm nhận được người cậu này rất thương Niên Cầm Bách.
- Đầu tiên, cho phép cháu xin giới thiệu bản thân một chút.
Cháu họ Trịnh, tên là Trịnh Tương Hảo, nhà cháu không giàu có như Niên Cầm Bách, cũng chỉ là một quán ăn Trung Hoa nhỏ thôi, nhưng cha của cháu là người đôn hậu, anh trai là cảnh sát, mẹ mất sớm nhưng cháu cũng không thấy cô đơn gì cả, vì ở bên cạnh cháu vẫn còn rất nhiều người yêu thương mình.
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo lại nói:
- Trái lại thì Niên Cầm Bách lại là một thiếu gia giàu có, là người nhà họ Niên ở Thành Đô, ai ai cũng sợ anh ấy, chỉ vì anh ấy họ "Niên", nhưng liệu những gì mà anh ấy cần...!Là cái họ Niên quyền lực này sao?
Có vẻ như Cao Dung đã không nhịn được cười, bà ta liền nhìn cô, giọng nói vừa mỉa mai vừa chua ngoa, nói:
- Nếu như nó không phải họ Niên thì cô nghĩ ai sẽ kính trọng nó chứ?
- Đúng.
Nếu như anh ấy không phải họ Niên thì sẽ không ai tôn trọng anh ấy, nhưng nếu như anh ấy không phải họ Niên thì chưa chắc là cuộc đời của anh ấy đã tệ hại như hiện tại.
Một câu nói đơn giản của Trịnh Tương Hảo đã khiến cho cả căn phòng này đều phải im bặt, đặc biệt chính là Cao Dung, bà ta tựa như không dám tin vào tai mình.
Rõ ràng Niên gia của họ bề thế như vậy mà? Tại sao Trịnh Tương Hảo lại nói vì Niên gia mà cuộc đời của Niên Cầm Bách mới tệ hại chứ? Vô lý! Quá vô lý!
- Ở trên Niên Cầm Bách là một người anh trai tài giỏi lập nhiều công trạng cho gia tộc, ở dưới Niên Cầm Bách là một người em trai thiên tài học vượt cấp.
Nhưng liệu quý gia đình đã để ý đến sự nỗ lực của Niên Cầm Bách hay chưa? Hay là các người chỉ để ý đến người anh trai và em trai của anh ấy...!Mà bỏ quên đứa con thứ như anh ấy?
Đừng nói là Cao Dung hay Cao Vũ Huy, ngay cả Cao Tuyết Nghênh cũng phải ngạc nhiên với lời nói của Trịnh Tương Hảo.
Nhìn bề ngoài thì cô chỉ là một học sinh trung học bình thường, hoặc thậm chí là còn nhầm lẫn với người có suy nghĩ đơn giản và ngây thơ.
Nhưng hóa ra ở trong cái đầu nhỏ xinh đó lại là một thứ gì đó rất khó đoán, bảo sao Hồ Tĩnh lại nói rằng mối nguy hại của anh ấy không phải thiên tài vượt cấp Niên An Dực mà là tiểu bạch ngọt Trịnh Tương Hảo này.
- Tiểu Hảo à...!
- Dạy con cả cần phải nghiêm khắc, dạy con thứ cần sự yêu thương, dạy con út cần nhẫn nại.
Vì sinh ra là con thứ đã thiệt thòi lắm rồi...!Ấy vậy mà quý phu nhân đây lại chẳng hề đoái hoài đến anh ấy...!
Dừng một chút...!Trịnh Tương Hảo chỉ cười, lại nhỏ giọng nói:
- Mọi người có biết anh ấy đã nói gì với cháu không?
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cô, lúc này Trịnh Tương Hảo chỉ nhẹ giọng nói:
- Anh ấy đã nói rằng bản thân không có lý do để cố gắng.
Và hơn hết là "Tại sao anh phải cố gắng trong khi gia đình anh chẳng cần đến sự cố gắng của anh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...