Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo


Hai người ôm nhau hoàn toàn không biết trong đầu đối phương nghĩ gì, cùng những điều mình nghĩ hoàn toàn tương phản.
Vì thế tươi cười trên mặt Ninh Tiêu càng thêm xán lạn tươi đẹp, mà Kỳ Quan Lệ trên mặt tuy rằng cũng mang theo ý cười, nhưng cánh tay lại càng thêm dùng sức mà đem Ninh Tiêu ôm chặt vào trong lòng ngực, giống như không dùng sức ôm chặt như vậy, người trong lòng ngực sẽ biến mất không thấy, đồng thời cực kỳ quý trọng mà ở trên đỉnh đầu nàng khẽ hôn nhớ......
Không phải là hắn cố ý lừa gạt, mà là tình huống còn chưa chân chính tới, chính là vì nàng, hắn cũng sẽ nỗ lực mà phối hợp với ngự y, kéo dài sinh mệnh của mình, không bao giờ giống lúc trước cố ý chà đạp thân thể của mình như vậy.

Mà thời điểm sống, hắn chỉ nghĩ làm thật nhiều điều để nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, càng nhiều càng tốt, cho nên cũng không cần cho nàng biết tình huống thật sự của thân thể mình sớm như vậy, ngày tháng kế tiếp, sợ nàng sẽ vẫn luôn lo lắng cho hắn.
Đương nhiên, gần tới lúc thật sự chết, hắn cũng sẽ không gạt nàng, huống chi giấu cũng giấu không được.
Người như Ninh Tiêu, hoặc là cố tình lừa gạt nàng, làm nàng không biết tình huống của mình, một mình một đối mặt với sinh tử, nhưng chuyện đó Kỳ Quan Lệ căn bản không có khả năng làm được, cũng hoàn toàn vô pháp lý giải sự tình.
Không biết đến thời khắc đối mặt với cái chết kia trong lòng hắn sẽ có tâm tư gì, nhưng hiện tại trong lòng hắn, chính là xác thật mà nghĩ, mặc dù hắn chết, cũng hy vọng Ninh Tiêu có thể vẫn luôn vẫn luôn nhớ kỹ hắn, vĩnh viễn nhớ kỹ hắn, không bao giờ muốn nàng yêu một người khác, không bao giờ muốn nàng nhìn một nam nhân khác lộ ra tươi cười, đối với hắn ta làm nũng, ôm, hôn môi thậm chí......!Bởi vì như vậy mặc dù là chết, chỉ sợ hắn cũng là không được yên bình, thậm chí là không nhắm mắt.
Đúng vậy, hắn chính là ích kỷ như vậy.
Cũng không biết trong đầu Kỳ Quan Lệ đang suy nghĩ cái gì, trong lòng Ninh Tiêu lúc này đang không ngừng suy tư rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể để cho Tôn Thanh Chi đưa nước linh tuyền đến cho hắn, như vậy hẳn là có thể hoàn toàn thanh trừ độc tố trong thân thể hắn, uống nhiều mấy chén, hắn có thể sống đến một trăm tuổi không thành vấn đề!
Trùng hợp đúng lúc này, cửa điện lại lần nữa bị người khác gõ vang.
“Khởi bẩm nương nương, Lộ thái y đã nấu xong thuốc giải.”
Thanh âm này đáng sợ tới mức trong nháy mắt Ninh Tiêu giật mình một cái, ngẩng đầu lên cùng Kỳ Quan Lệ đối diện nhìn nhau.
Bất quá chỉ một cái chớp mắt, hai người ngay lập tức di chuyển.
Kỳ Quan Lệ nhanh nhẹn mà ngã lên trên giường, Ninh Tiêu kéo một bên đệm chăn đắp cho hắn thật tốt, sau đó nắm lấy một bàn tay khác đang rũ ở một bên, hốc mắt ửng đỏ, trên mặt cũng mang vẻ sầu khổ đau buồn.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, quả thực thuần thục đến không thể thuần thục hơn.
Chờ tất cả đều chuẩn bị tốt xong, lúc này Ninh Tiêu mới nhẹ nhàng mở miệng, “Vào đi.”
"Dą."
Vừa dứt lời, cửa điện liền bị người từ bên ngoài tay chân nhẹ nhàng đẩy ra, theo sau nâng lên một khay sơn màu đỏ, Bình An từ từ đi vào, chén thuốc trên khay còn nóng hôi hổi.

Mà ở thời điểm hắn ta còn chưa tới gần, Ninh Tiêu dịch chân đến bên Kỳ Quan Lệ, ở bên tai hắn nhỏ giọng mà dò hỏi câu có thể uống hay không, dù sao là thuốc sẽ đều có ba phần độc, nàng vẫn là nên chú ý một chút, nếu không thể uống, nàng có rất nhiều biện pháp.

Thấy đối phương không dấu vết mà nhẹ điểm phía dưới, Ninh Tiêu lại ngồi trở lại tại chỗ, sau đó mở miệng ý bảo Bình An để chén thuốc xuống, nàng tự mình bưng tới.
Vừa nói như vậy xong, nàng cầm lấy chén thuốc kia, dùng cái muỗng nhẹ múc một thìa nước thuốc đen tuyền, thổi nguội chút, đưa đến bên miệng Kỳ Quan Lệ, Ninh Tiêu cho rằng hắn ít nhất sẽ mở miệng uống được, nhưng giây tiếp theo liền trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những nước thuốc nàng mới cho hắn uống chậm rãi chảy xuống theo khóe miệng của hắn......!Trượt xuống dưới......
Ninh Tiêu không thể tin tưởng mà nhìn đối phương một cái, lại múc một thìa thuốc, đưa qua, lại vẫn chảy xuống dưới.
Ninh Tiêu sợ ngây người, người này...
Nàng còn chưa có kịp phản ứng, Bình An vẫn luôn quỳ gối một bên cũng chú ý tới loại tình huống này, ập tức nhỏ giọng nức nở nói, “Nương nương, bệ hạ......!Bệ hạ sợ là sớm đã bất tỉnh, cho nên không có khả năng nuốt, như vậy căn bản là không thể đem thuốc đưa vào trong miệng cho bệ hạ, ô ô…....”
Không đút như vậy thì muốn đút như thế nào?
Nếu không phải một tay đang cầm chén, một tay giơ muỗng, Ninh Tiêu sẽ véo hắn một cái.
Như thế nào diễn nhiều như vậy? Người này như thế nào diễn nhiều như vậy?
Thấy hoàng hậu nương nương biểu tình bất lực thê lương, Bình An lúc này mới mở miệng nói tiếp, “Nương nương, có lẽ người có thể lấy miệng bón, như vậy nói không chừng...”
Miệng......!Bón bằng miệng?
Thế chẳng phải là dùng miệng bón thuốc cho hắn sao?
Ninh Tiêu siết chặt cái muỗng, mà lúc này nằm ở trên giường Kỳ Quan Lệ đã sớm ở trong lòng giơ ngón tay cái lên cho đại thái giám Bình An, làm tốt lắm, Bình An, sau khi cô tỉnh, tuyệt đối sẽ thưởng cho ngươi hoàng kim vạn lượng, tùy ý cho ngươi nhận mười tám nhi nữ, sau khi già rồi cũng sẽ phát lương hưu cho ngươi.

Dư quang nơi khóe mắt thấy Bình An còn đang dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn mình, Ninh Tiêu nhìn chén thuốc đen như mực, lại nhìn nhìn môi Kỳ Quan Lệ còn sót lại tí thuốc, cắn răng một cái, đem muỗng trong chén ngọc lấy ra đặt ở một bên, dùng cái tay kia một bên dùng sức mà bóp thịt mềm trên đùi hắn, một bên giơ chén thuốc lên, đem thuốc bên trong uống một hơi cạn sạch, rồi đem môi nhẹ dán ở trên bờ môi hơi lạnh của hắn, chậm rãi đem thuốc truyền qua.
Không nghĩ đến, mới truyền đến một nửa, nàng chợt cảm giác được đầu lưỡi của đối phương thế nhưng trực tiếp liếm môi nàng một chút.
Ninh Tiêu đột nhiên mở mắt ra, đồng thời trên tay cũng càng dùng sức véo hắn, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn bón thuốc cho hắn.
Người này kêu hắn phải uống thuốc, một bộ bệnh nguy kịch, trong mắt thấy sắp không xong, hiện tại nàng “Tự mình” tới đút thuốc cho hắn uống, đào mắt liền lập tức tinh thần linh hoạt lên rồi..
Cuối cùng chén thuốc này chính là hai người dây dây dưa dưa mãi mới uống xong.

Uống xong rồi, đùi Kỳ Quan Lệ đùi cũng sưng tím, nhưng trong lòng hắn thỏa mãn a!
Hắn rất thỏa mãn, hắc hắc.
Có người nhìn, không có biện pháp gì đánh hắn Ninh Tiêu chỉ có thể nghiến răng, nghĩ đợi lát nữa không có ai lại thu thập hắn.
Đúng lúc này, một cung nữ đứng ngoài cửa bước nhanh đi đến, sau đó liền quỳ gối cách Bình An không xa, “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, ngoài điện có tiểu nha hoàn lạ mặt tới, nói là Cẩn vương phi sai nàng ta tới đây mời nương nương đi Hà Viên một chuyến, nói là có chuyện quan trọng thương lượng”
“Cẩn vương phi? Tôn Thanh Chi!”
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu vừa định đứng lên, nhưng nhìn Kỳ Quan Lệ còn đang nằm trên giường, bèn lấy động tác dịch chăn ghé vào bên tại hắn nhỏ giọng mà nói, “Ta cùng Tôn Thanh Chi rất quen thuộc, nàng ấy nhân phẩm không tồi, kêu ta sợ là có thứ gì cho ta, ta đi rất nhanh sẽ trở lại, chàng không cần lo lắng, trở về ta lại cùng chàng giải thích.”
Nói xong, Ninh Tiêu đứng dậy, đi tới cửa cung nhìn nha hoàn đang quỳ gối bên ngoài, xác định nàng ta xác thật là người vẫn luôn đi theo Tôn Thanh Chi, lúc này mới đi theo nàng ta đi ra ngoài.
Nếu là nàng không có tính sai, lấy tính tình Tôn Thanh Chi, mười phần thì có tám chín phần bởi vì đã biết Kỳ Quan Lệ trúng độc, mà nàng ấy lại có linh tuyền có thể giải độc, vì không chậm trễ sự tình, lúc này mới gọi nha hoàn tùy thân của mình đến đây, mời nàng qua, sau đó nhân cơ hội đem nước linh tuyền cho nàng.
Tưởng tượng như vậy, khóe miệng Ninh Tiêu liền cong cong lên.
Không thể không nói, Ninh Tiêu nghĩ như vậy rất đúng, Tôn Thanh Chi thật sự đúng là tính toán như vậy, chẳng qua......
Vừa đến Hà Viên, cũng không có thấy Tôn Thanh Chi, Ninh Tiêu nhăn mày lại, mở miệng, “Còn muốn đi tới nơi nào? Cẩn vương phi đâu?”
Vừa nghe đến âm thanh quát lớn của Ninh Tiêu, thân mình của tiểu nha hoàn dẫn đường phía trước nháy mắt run lên.
Thấy thế, Ninh Tiêu không chút do dự xoay người định đi ra ngoài.
Ai ngờ rằng, nàng vừa mới xoay người, một mùi hương khác thường liền phảng phất tới trên mặt nàng, cũng không biết là cái mê dược gì, dược tính thế nhưng rất mãnh liệt, Ninh Tiêu đã lập tức điều động linh khí trong cơ thể, nhưng thân thể rốt cuộc vẫn là phàm nhân tục thế, cả người liền lập tức hôn mê.
Ai, người vẫn là không thể bị nuông chiều a, đều tại, Kỳ Quan Lệ chiều nàng đến mức tâm cảnh giác đều giảm xuống rất nhiều.
Chậc chậc.
Bất quá, hôn mê thì hôn mê đi, chưa thấy được Tôn Thanh Chi, Ninh Tiêu vẫn là có chút lo lắng an nguy của nàng ấy, tuy rằng nói hiện tại chuyện này rất có khả năng là Kỳ Quan Cẩn không đầu óc kia làm, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn là cùng bọn họ đi một chuyến đi, trước xác định Tôn Thanh Chi không có việc gì lại nói.
Huống chi, thật ra Kỳ Quan Cẩn làm như này là tốt nhất.


Nàng còn có chút sự tình cần giải quyết, ngày thường Kỳ Quan Lệ đem nàng trông chừng thật chặt, nơi nơi đều là ám vệ của hắn, muốn cùng Tôn Thanh Chi nói chuyện là không thể, lúc này đây thật sự đúng là cơ hội!
Bên này, Ninh Tiêu ngất đi, lập tức bị mấy nha hoàn lén lút hợp lực nâng lên nhét vào một cái thùng màu nâu, đẩy đi.

Ninh Tiêu rời đi không bao lâu, Kỳ Quan Cẩn mới mang theo một nữ tử che mặt, bộ dáng, quần áo cơ hồ giống Ninh Tiêu như đúc.
“Người dẫn đi sao?”
“Vâng, chủ thượng.”
“Thực tốt, Thược Dược, gỡ khăn che mặt của ngươi xuống.”
“Vâng.”
Một giọng nữ tử uyển chuyển dễ nghe nhẹ nhàng vang lên, nữ nhân giơ tay liền gỡ mảnh lụa trắng trên mặt xuống, trực tiếp lộ ra một khuôn mặt
Cùng Ninh Tiêu chín phần tương tự.
Nếu là Ninh Tiêu lúc này ở chỗ này, chỉ sợ một chút là có thể nhận ra nữ nhân này không phải người khác, chính là người giống trong cốt truyện làm Kỳ Quan Lệ mê luyến, bộ dáng cực kỳ tương tự nàng, thậm chí Tôn Thanh Chi lúc đó còn vì nàng ta mà phải vào đại lao.
Mà lúc này, Kỳ Quan Cẩn nhìn nữ nhân tương tự Ninh Tiêu này.
Trời mới biết, lúc trước hắn không biết như thế nào mà vừa khéo ở thanh lâu Văn Châu gặp một nữ nhân, còn đem nàng ta suốt đêm đưa tới kinh thành, thật ra mấy ngày liền đều ở cùng hắn! Còn nghe nói nữ nhân này vẫn là nữ tử trong trắng......
Kỳ Quan Cấn duỗi tay liền sờ soạng gương mặt non mịn của nữ nhân, trong mắt chợt lóe lên một tia đáng tiếc.
Thật là tiện nghi cho Kỳ Quan Lệ kia quá rồi!
“Thược Dược, nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi là Hoàng Hậu Đại Tề Ninh Tiêu, một lúc nữa hẳn là sẽ có người tới tìm ngươi, ngươi nhớ rõ đi theo bọn họ trở về, tùy thời cùng ta hội báo tình huống của Kỳ Quan Lệ, biết không?”
Vừa nghe đến lời này, nữ nhân tên Thược Dược trong mắt mừng thầm, kích động chợt lóe lên, sau đó trực tiếp liền hướng về phía Kỳ Quan Cẩn hành lễ, “Dân nữ biết rồi.”
Thấy nàng ta biểu hiện như thế, lúc này Kỳ Quan Cẩn mới đem chút đáng tiếc trên mặt hơi thu liễm chút, đáy mắt lộ ra một tầng thất vọng, hàng giả rốt cuộc vẫn là hàng giả, đổi lại là Ninh Tiêu, nghe hắn nói xong, sợ là đôi mắt cũng sẽ không chớp một cái, bất quá loại hàng giả này nếu như cùng Kỳ Quan Lệ phát sinh cái kia, vậy đúng thật là tuyệt!
“Nương nương!”
Nghe tiếng gọi truyền đến, giây tiếp theo, Kỳ Quan Cẩn liếc mắt một cái ý bảo Thược Dược, nhấc chân liền bay nhanh rời đi.
Thấy bọn họ đi rồi, Thược Dược mới nhanh chóng mà sửa sang lại trang sức cùng xiêm y, mở miệng nói, “Ta......!Bổn cung ở chỗ này!”
“Nương nương, ngài làm bọn nô tỳ tìm mãi, bệ hạ......!Bệ hạ tỉnh lại!”

Ngọc Dung kinh hỉ nói.
“Bệ hạ tỉnh? Mau đưa ta......!Bổn cung qua đi nhìn xem!”
Thược Dược cũng “Kinh hỉ” nói.
Người này vội vội vàng vàng mà đi theo Ngọc Dung đến Dưỡng Tâm Điện, vừa bước vào cửa điện, ngẩng đầu liền thấy được sườn mặt tuấn mỹ của Kỳ Quan Lệ, lập tức trong lòng liền bùm bùm mà nhảy dựng lên, nguyên bản nàng ta cho rằng Cẩn vương đã là nhất đẳng mỹ nam tử trên đời này, không nghĩ tới hoàng đế thế nhưng càng......
Nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy như bầu trời rớt bánh có nhân xuống, nữ nhân từ từ đi tới ngồi ở trên giường, nhìn đế vương sắc mặt tái nhợt nhưng như cũ không giấu vẻ tuấn mỹ, nói mấy lời đã được học từ trước, “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ thế nhưng tỉnh, thần thiếp thật sự thật là vui...”
Nói, trong mắt nữ nhân liền tràn đầy nước mắt.
Thấy thế, Kỳ Quan Lệ hơi xốc xốc mí
mắt, thế nhưng trực tiếp nhìn thấy
một đôi chân trần đi đến bên
giường, cong môi, giọng nói khàn
khàn mở miệng, “Nàng, lại đây...”
“Bệ hạ...” ور
Thấy vậy, nữ nhân nhẹ lau khóe mắt có chút nước mắt, vui mừng khôn xiết mà đi tới trước mặt Kỳ Quan Lệ, lời quan tâm còn chưa hoàn toàn nói ra, giây tiếp theo
Nam nhân môi đỏ nhanh chóng một phen liền bóp lấy yết hầu của nàng ta, đem nàng ta trực tiếp ném ra, châm biếm nói, “Ngươi là thứ gì, cũng dám tới giả dạng Tiêu Nhi của ta!"
Phanh
Hắn một phen đem nữ nhân đang hoảng sợ trực tiếp ném ra ngoài.
“Ám Nhất, đem người dẫn đi, nghiêm hình bức cung, có chết cũng phải bắt nàng ta khai ra”
“Ám Thất, gọi người lập tức tới bao vây cửa đại môn ra cung cho ta.”
“Ám Ngũ, đi điều tra cho ta, toàn bộ kinh thành, bao gồm vùng ngoại thành, tra xem Cẩn vương điện hạ của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu con thỏ oa!”
“Trước khi mặt trời xuống núi, nếu cô không thấy được Hoàng Hậu, vậy thì...”
“Cùng chết đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận