Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo


Ninh Tiêu cảm thấy thật lạnh, là cái loại lạnh thấu xương tủy.
Nàng ngơ ngác mà nhìn Kỳ Quan Lệ bất tỉnh nhân sự mà ngã lên trên bàn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi lúc nào cũng đỏ như máu lúc này thật sự đã nhiễm đầy máu tươi, có vẻ càng thêm xinh đẹp bắt mắt hơn, đây là bộ dáng của Kỳ Quan Lệ mà nàng chưa bao giờ gặp qua.
Phải biết rằng lúc trước nàng ta bắt gặp một Kỳ Quan Lệ cường đại, điên cuồng, bình tĩnh, huyết tinh...Nhưng mà chưa bao giờ bắt gặp bộ dạng suy yếu tái nhợt của hắn như vậy.
Chỉ nhìn như vậy, cũng đã đủ để khiến cho Ninh Tiêu cảm thấy có phải hắn đã dừng hô hấp, tim không đập nữa hay không.

Vẻ mặt của nàng sững sờ ngơ ngác, âm thanh bên tai đã sớm không nghe được, mọi âm thanh đều im lặng, nhẹ nháy mắt, một giọt nước mắt liền trực tiếp bên trong hốc mắt nàng mà rơi xuống, nàng run rẩy vừa định nâng tay lên., "Kỳ..."
Giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên cảm giác được ngón áp út của mình rất gần Kỳ Quan Lệ bị người chạm nhẹ vào, rất nhanh liền biến mất.
Chỉ một chút như vậy, Ninh Tiêu liền sửng sốt trong chớp mắt, biểu tình nháy mắt vặn vẹo, nếu không phải là kỹ thuật diễn của nàng đủ tốt, chỉ sợ là lúc này sẽ không nhịn được mà nhào lên, cho nam nhân này một dao, đưa hắn đi quy thiên luôn.
Hơn cả cẩu!!!
Thế nhưng cố ý giả chết lừa nàng!!!
Cứ việc trong lòng gào rít như vậy, nhưng trên mặt, nước mắt Ninh Tiêu vẫn là chảy xuống như trân châu đứt đoạn, rào rào mà chảy xuống, bất kể ai nhìn, đều có thể thấy rõ ràng nàng rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ chua xót.
Bổ nhào vào người Kỳ Quan Lệ khóc lóc một phen, ỷ vào ống tay áo đủ rộng và dài, Ninh Tiêu không chút do dự mà véo lên eo mềm của nam nhân, sau đó khóc như hoa lê đái vũ, đồng thời âm thanh bị thương đến cực điểm cũng vang lên, "Bệ hạ..."
Tê ---
Véo thịt không nói, còn chỉ véo có một ít, còn dùng toàn sức mà véo, Kỳ Quan Lệ đau đến nỗi trong lòng đều hít khí lạnh, hắn dám khẳng định tám chín phần eo mình đều đã tím.
Trả thù thật sự là lớn...
Mới nghĩ đến đây, ngay sau đó liền cảm nhận được nước mắt ấm áp của Ninh Tiêu từng chút từng chút mà rơi trên mặt hắn, cảm xúc nóng hổi này nháy mắt liền khiến cho hắn ngậm miệng.
Trước khi gặp được Ninh Tiêu, có thể nói Kỳ Quan Lệ hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ cảm thấy dù sao chỉ có một cái mạng, chết thì chết, thế gian này cũng không có gì đáng giá để hắn phải lưu luyến, thậm chí không thú vị đến nỗi lúc thống khổ, còn ẩn ẩn mà chờ mong cái chết đến nhanh một chút.

Nhưng sau khi gặp được Ninh Tiêu, Kỳ Quan Lệ phát hiện những thứ mà mình sợ dường như nhiều lên, hắn sợ nàng khóc, sợ nàng giận dỗi, sợ nàng khổ sở, sợ nàng bi thương, càng sợ nàng xảy ra chuyện, còn sợ chính mình không sống được bao lâu, sợ sau một giấc ngủ sẽ không tỉnh lại...
Càng ngày càng sợ nhiều thứ.
Nếu nói phía trước hắn không có sơ hở, không có điểm yếu gì, thì hiện tại dường như đã có điểm yếu, chạm vào không được, sờ không được, thương không được.
Dưới nước mắt của Ninh Tiêu, không còn một chút ai oán vì nàng nhéo eo hắn, thậm chí còn oán hận và bất mãn đối với chính mình.
Đang êm đẹp vì sao phải dọa nàng? Vì cái gì không thể nhẫn nại một chút?
Mà dưới đài đám người do Kỳ Quan Cẩn dẫn đầu nhìn thấy Kỳ Quan Lệ hộc máu bất tỉnh, trong mắt đều hiện lên ánh sáng, còn những người không hiểu chuyện gì thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Tôn Thanh Chi, mày nhanh chóng nhăn lại, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, nếu không phải tình huống không đúng, nàng ấy thật sự có chút muốn đi lên, không dấu vết mà đưa nước linh tuyền bảo Ninh Tiêu cho Kỳ Quan Lệ uống.

Nhưng hiện tại còn không phải thời điểm.
Cho nên, Tôn Thanh Chi chỉ có thể kiềm chế lại, trơ mắt mà nhìn Ninh Tiêu dưới sự giúp sức của một đám hắc y nhân, mang theo Kỳ Quan Lệ у rời đi.
Dưỡng Tâm Điện, thái y nhìn sắc mặt trắng bệch của Kỳ Quan Lệ mà bắt mạch, nói hắn trúng kịch độc, hiện tại chỉ có thể nhanh chóng tìm thuốc giải, cố hết sức làm theo thiên mệnh.
Vẻ mặt Ninh Tiêu thống khổ mà bảo hắn xuống sắc thuốc, đồng thời cũng cho đám cung nữ thái giám đang hoảng sợ đều lui ra ngoài, khép lại cửa điện, trong điện to như vậy cũng chỉ còn lại nàng và Kỳ Quan Lệ hai người, biểu tình của nàng chợt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi, "Người đều đi rồi, còn giả? Dậy đi!"
Nàng dùng sức lung lay hắn một phen.

Không nghĩ tới, nàng dùng sức đẩy như vậy, nhưng nam nhân sắc mặt trắng bệch nằm trên giường lại không chút phản ứng, thậm chí đôi mắt cũng không mở.
Thấy thế, Ninh Tiêu nhíu mày, lại khẽ đẩy tiếp, "Đừng giả bộ, người đều đã đi hết, hiện tại trong điện chỉ còn mình ta!"
"Bệ hạ? Kỳ Quan Lệ? Kỳ Quan Lệ!"
Ninh Tiêu hoảng hốt muốn đưa tay lên thử mạch đập trên cổ của đối phương, nhưng không nghĩ tới chính là tay nàng vừa mới đưa qua, giây tiếp theo cả người đều bị người dùng sức kéo qua, trời đất quay cuồng, thời điểm hồi phục tinh thần, cả người đã nằm trong lòng ngực của Kỳ Quan Lệ, khóe môi còn bị đối phương dùng sức mà hôn xuống.
"Nhìn không ra, hoàng hậu sẽ để ý cô như vậy, a, có thể như vậy, phu còn cầu gì a? Cho dù ta có chết thật thì cũng là cam tâm tình nguyện!"

Nói xong, Kỳ Quan Lệ vừa định cúi đầu hôn trên môi Ninh Tiêu một cái.
Không nghĩ tới miệng hắn vừa mới chu lên, ngay sau đó đã bị Ninh Tiêu chuẩn xác mà vỗ lên miệng một cái, ngay sau đó liền đấm hạ xuống, "Chàng nếu là nằm liệt giữa đường, thì có chết cũng là cam tâm tình nguyện, chàng còn dám lừa gạt ta, ta liền giả chết, ta khiến chàng hộc máu..."
Ninh Tiêu phát điên, đánh chửi ầm lên, cuối cùng thậm chí còn ngồi lên người đối phương, duỗi tay bóp cổ Kỳ Quan Lệ.
"Hoàng hậu...Hoàng hậu tha mạng.....Tiêu Tiêu....Tiêu Nhi....Ta muốn chết....Không thở nổi, thật sự.....Ách....."
Đúng lúc này, cửa điện đột nhiên bị người gõ vang.

Đốc đốc đốc
"Nương nương, có phải người muốn phân phó gì hay không?"
Đại thái giám Bình An thử lên tiếng.
Giọng nói của Ninh Tiêu đột nhiên dừng lại, cánh tay bóp cổ đối phương cũng nới lỏng ra, sau đó vội vàng bịt kín miệng mũi của đối phương, cả người nằm trên ngực hắn, động cũng không dám động qua một lúc sau mới mở miệng, "Không có, lui ra đi."
"Vâng ạ."
Bên ngoài lại lần nữa an tĩnh lại.
Bên này Ninh Tiêu vừa mới nhẹ nhàng thở ra, vừa nhấc đầu liền thấy Kỳ Quan Lệ nhìn nàng chớp chớp mắt.
Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, nhưng thật ta nàng cũng không dùng sức, ai bảo nàng căn bản là luyến tiếc đánh hắn, bất quá bộ dáng chỉ
làm bộ thôi.
Đánh thì không nỡ xuống tay, mắng thì bên ngoài lại có thể nghe được, Ninh Tiêu tức giận liền thu hồi tay, sau đó nhanh chóng từ trên người Kỳ Quan Lệ đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Thấy vậy, Kỳ Quan Lệ nhanh tay lẹ mắt mà giữ lấy tay nàng, "Nàng đi đâu?"

"Hừ, ta tức giận không vui, trong lòng nghẹn muốn chết, đi ra ngoài giải sầu, chàng đừng cản ta!"
"Được, ta có thể mặc kệ nàng, nhưng nàng không thể mặc kệ ta a, ta chính là trúng độc, nàng lại mặc kệ ta, trên đời này đã không còn có ai nguyện ý quản ta? Tiêu Nhi..."
"Chàng còn ở chỗ này giả bộ với ta?"
Ninh Tiêu tức giận quay đầu, không nghĩ tới giây tiếp theo liền thấy Kỳ Quan Lệ vậy mà chẳng biết xấu hổ ngồi đó đỏ hốc mắt, nước mắt cũng nhanh chóng tụ lại, vừa nhìn liền biết là lại bán thảm bán mạnh với nàng.
Thấy vậy, sắc mặt của Ninh Tiêu cứng lại, sau đó rút tay của mình ra, vô dụng, hiện tại nàng tức giận, bán manh cũng vô dụng, vừa nhìn là biết hắn lại định bán manh với nàng.
Ninh Tiêu khẽ hừ một tiếng, vừa định quay đầy, giây tiếp theo nàng liền trợn mắt há mồm mà nhìn Kỳ Quan Lệ biểu diễn màn biến hình thành mèo con vô cùng sống động cho nàng xem.
Nam nhân nước mắt lưng tròng ban đầu lập tức biến thành một con mèo con mắt tím đang nước mắt lưng tròng, không chỉ có như vậy, còn nhìn nàng mà kêu meo meo.
Thấy vậy, Ninh Tiêu không có thét chói tai, cũng không có hoảng sợ, mà là vội không ngừng nhìn xem cửa điện đã đóng chặt chưa, sau đó cầm lấy chăn nệm ở một bên che kín mít lại mèo con, lúc này mới lạnh lùng sắc bén nói, "Biến trở lại đi!"
Nghe vậy Kỳ Quan Lệ nghe lời mà biến lại hình người.
Vừa nhìn thấy hắn khôi phục lại chân thân, Ninh Tiêu liền đấm một quyền lên ngực hắn, sau đó tức giận mở miệng, "Chàng sao lại thế này? Chàng có biết là nếu bị người khác nhìn thấy dáng vẻ kia, đừng nói chàng là hoàng đế, cũng có một đống lớn người muốn đem chàng trói lại thiêu chết, càng đừng nói bọn họ đối với ngôi vị hoàng đế của chàng vẫn như hổ rình mồi, chờ chàng nắm được sơ hở của Kỳ Quan Cẩn, sợ là ta đã bị chàng chọc cho tức chết rồi!"
Bên này Ninh Tiêu vừa mới nói xong, lại phát hiện nam nhân trước mặt không những không lo lắng sợ hãi, ngược lại còn nhìn nàng cười không ngừng, cả người lập tức liền biến từ chó điện thành ngốc tử.
Thấy hắn như vậy, Ninh Tiêu còn muốn đánh tiếp, Kỳ Quan Lệ lại cầm lấy tay nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, giọng nói ôn như như có thể tích ra nước, "Hoàng hậu đã sớm biết rồi?"
"Nhìn ta có ngốc như vậy sao? Người nào đó ở trước mặt ta căn bản là một chút cũng không thèm che giấu, ta không có đầu óc đến mức nào, mới có thể không phát hiện kỳ thật chàng chính là..."
Mới nói đến đây, Kỳ Quan Lệ liền không quan tâm mà nâng cái ót của nàng lên hung mãnh mà hôn xuống môi nàng.
"Ngô, chàng..."
Ninh Tiêu giãy giụa hai cái, thấy không tránh thoát được, nên liền tuỳ ý hẳn.
Sau khi hôn xong, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập, nhưng trên mặt Kỳ Quan Lệ lại giống như là chưa thỏa mãn, sau đó lại một chút một chút mà ôm Ninh Tiêu hôn lên khóe môi nàng, lúc này mới nở nụ cười giống như một tiểu hài tử, "Ta thật cao hứng."
"Chàng cao hứng? Ta ngược lại đều bị chàng tức chết rồi!" Ninh Tiêu tức giận lại lần nữa nhéo hắn một cái.
Nhưng trên mặt Kỳ Quan Lệ dường như là không cảm giác được đau đớn, tùy ý để nàng dùng sức bóp, tươi cười trên mặt vẫn chưa hề biến hóa chút nào.
Thấy hắn như vậy, véo mãi cũng không thú vị nên Ninh Tiêu liền buông lỏng tay ra.
Kỳ Quan Lệ lại hôn nàng, lúc này mới mở miệng nói, "Thực xin lỗi, hôm nay là ta sai, lần sau ta không dám nữa, nàng có thể tha thứ cho ta không?"

"Hừ!"
"Tiêu Nhi, ta thật sự sai rồi, hay là nàng muốn xem bộ dạng khác của ta, ta biết nàng thích mà!"
"Chàng dám!"
"Ta không dám, cho nên nàng có thể tha thứ cho ta không?"
Thấy bộ dạng thành khẩn của Kỳ Quan Lệ, Ninh Tiêu thở dài một hơi, lúc này mới quay đầu nâng gương mặt của đối phương, nghiêm túc mà nhìn hai mắt của hắn, "Lần sau thật sự không được như vậy, chàng không biết khoảnh khắc chàng hộc máu té xỉu, ta có bao nhiêu sợ hãi, chàng sờ xem, tay của ta đến bây giờ vẫn lạnh, lần sau nếu muốn giả chết cũng nên cùng ta thương lượng trước, ta không thích chàng lấy chuyện này ra gạt ta, được không?"
"...Được."
Đôi mắt Kỳ Quan Lệ hơi lóe sáng, liền đáp ứng Ninh Tiêu.
Hắn muốn giải thích với nàng, kỳ thật vừa nãy cũng không phải là hắn giả chết, mà là thực sự hộc máu hôn mê một lát, đơn giản là sợ hãi nàng sẽ lo lắng, mới cố gắng toàn lực mà tỉnh dậy.
Gần đây thân thể của hắn càng ngày càng kém, hắn cũng không biết rõ là vì sao, rõ ràng là bách độc bất xâm, rõ ràng bảy ngày sau cũng là ngày tóm gọn Kỳ Quan Cẩn, rõ ràng hết thảy đều là tính toán của hắn, nhưng sau khi hắn uống rượu, liền cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, lại cảm thấy...
Chẳng lẽ, hắn sắp chết?
Kỳ Quan Lệ siết chặt nắm tay.

Dường như đồng thời, thấy hắn sảng khoái đáp ứng như vậy, Ninh Tiêu đem linh khí xâm nhập vào trong người nam nhân, giây tiếp theo liền nhướng mày.
Nha, lần phun máu này cũng thật đúng lúc a?
Đã nhiều ngày, bởi vì hắn vẫn luôn bán manh với nàng, lại uống linh tửu mà Tôn Thanh Chi đưa tới, mà linh khí của nàng cũng nhân cơ hội đó mà rửa sạch độc tố trong cơ thể hắn, tích lũy nhiều ngày, vừa mới bị độc tố trong rượu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, những chất độc còn dư trong cơ thể liền bị phun ra ngoài.
Chuyện tốt a!
Vì vậy, hai người một người cao hứng phấn chấn, một người lo lắng sốt ruột mà ôm nhau...
Hắn nghĩ, hắn sắp chết...
Hắn sẽ khỏi bệnh, hắc hắc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận