Vân Thiển trở về từ thế giới tận thế, khung cảnh thế giới hiện thực lại ấn phím play lần nữa.
Dao rọc giấy của Đặng Lan Lan vẫn đang nhắm chính xác đâm xuống lưng!
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Tô Quân xuất hiện đằng trước.
Quạt xếp nhẹ nhàng ngăn cản dao rọc giấy, sức mạnh đá quý gạt Đặng Lan Lan ra, giành lại Vân Thiển ôm vào lòng, tuyên bố chủ quyền.
Đặng Lan Lan ngưng mắt nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện.
Người nọ mặt trắng như ngọc, mặc áo bào tím, hình ảnh đá quý mờ ảo vây xung quanh, vừa nhìn là biết không phải người của thế giới họ.
Nghĩ tới lúc nãy Vân Thiển bước vào thế giới tận thế, xem ra tên này là người được cô mang từ thế giới tận thế về.
Đặng Lan Lan chú ý gương mặt Tô Quân, một người hai người… tám phần là không thoát khỏi liên quan với thần linh đằng sau Vân Thiển.
Cô ta suy nghĩ chốc lát, đột nhiên cất dao rọc giấy, nở nụ cười trong trẻo với Vân Thiển: “Hôm nay đến đây thôi, lần sau chúng ta có dịp gặp lại.”
Vân Thiển: “?”
Cô tháo mắt kính xuống.
Sau khi Giới thi triển thần thuật, thị lực của cô đã trở lại bình thường, mang mắt kính chỉ tổ hoa mắt chóng mặt.
Đặng Lan Lan rút lui rất nhanh, Vân Thiển để ý cô ta đi đứng khập khiễng.
Tô Quân nói: “Ta không kiểm soát tốt sức lực, cô ta bị sức mạnh đá quý đả thương, tổn thương bên trong không nhẹ…” Anh bỗng nắm cánh tay Vân Thiển, hỏi: “Thể chất người ở thế giới này đều yếu đuối giống cô à?”
Vân Thiển trầm mặc, đáp: “Tôi thường xuyên tập luyện, sức chịu đựng coi như khá tốt.”
“Vậy là cơ thể người phụ nữ đó có vấn đề, sức chịu đựng cơ thể cô ta rất cao.” Tô Quân ngập ngừng, sử dụng lối so sánh mà Vân Thiển dễ hiểu hơn: “Giống như lớp phòng ngự của yêu quái cát.”
Xung quanh đây không có ai, Vân Thiển hoảng sợ nói: “Tôi biết cô ta ghê gớm, nhưng không ngờ cơ thể cô ta khủng khiếp tới vậy, bị một người như thế nhìn chằm chằm cũng xui quá rồi.
Nếu cô ta lại tìm đến, chẳng phải tôi…”
Tô Quân nắm tay cô: “Đừng lo, Giới từng nói sẽ xử lý vấn đề này.
Bây giờ trước tiên cô dẫn ta đi gặp những người khác… Ta cảm nhận được mùi của bọn họ rồi.”
Vân Thiển phát hiện cô đang ngồi lên người Tô Quân, rõ ràng chân anh đã bị liệt nhưng cơ bắp không hề có dấu hiệu teo cơ, vẫn đàn hồi mạnh mẽ như cũ.
Cô đứng dậy, đẩy Tô Quân đi về trước.
Điện thoại di động trong túi rung lên, là tin nhắn số tiền sau khi hoàn thành nhiệm vụ Chúa cứu thế chuyển đến tài khoản.
Mục đích ban đầu cô đến đây là để gặp bà chủ, kết quả bà chủ chỉ là cái cớ mà Đặng Lan Lan dùng để gạt cô, sau khi trở về cô lại xác nhận an toàn của bà ấy.
Trên đường đi, Vân Thiển cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Đi được một nửa, cô sực nhớ Chúa cứu thế không đưa ra thời gian nhiệm vụ thế giới tận thế tiếp theo, chẳng lẽ xảy ra bug giống như lần ở thị trấn Hạnh Phúc?
Dù là lần đó, Chúa cứu thế cũng nhắn tin sẽ thông báo thế giới tận thế sau khi kiểm tra, nhưng lần này không có.
Vân Thiển nghĩ mãi không ra.
“Thế giới khác nhau hoàn toàn.” Tô Quân nhìn cảnh tượng trên phố, hờ hững nói.
Tạo hình cổ trang với gương mặt tuấn tú và khí chất xuất chúng của anh khiến người đi đường chụp trộm, dáng vẻ ngồi trên xe lăn làm người khác nghĩ anh đang cosplay.
Tô Quân không để tâm chuyện người qua đường quay phim.
Có sự ngăn cản của sức mạnh đá quý, những người này sẽ chẳng ghi lại được gì.
Vân Thiển đau đầu gọi xe taxi, dưới sự giúp đỡ của tài xế giúp Tô Quân ngồi lên xe.
Lái xe chưa tới một tiếng, bọn họ đã đến căn hộ.
Trong căn hộ không có ai, nhưng sau khi Tô Quân bước vào, người bên ngoài đều cảm nhận được.
Tống Hành Chỉ trong trường đột nhiên giơ tay xin nghỉ, bảo cơ thể không khỏe, muốn về nhà một chuyến.
Văn Nhân Du đang mở cuộc họp trong công ty đột nhiên dừng hội nghị, dặn trợ lý giải quyết chuyện còn lại hôm nay xong, bèn khoác áo vest vội vã rời đi.
Một cậu nhóc da ngăm nhảy xuống khỏi chiếc thuyền vừa cập bến, dưới ánh mắt trân trối của người qua đường, cậu đi như bay vào nội thành.
…
Sau khi trở về từ thế giới tận thế cứ cảm thấy cơ thể nhớp nháp, Vân Thiển muốn vào phòng tắm trước.
Cô rót cho người đàn ông trong phòng khách ly nước, đồng thời mở ti vi.
“…Những ngày gần đây, thành phố chúng ta xuất hiện thêm nhiều vụ động vật hoang dã tấn công, các ban ngành liên quan đã… Đề nghị người dân thành phố ra đường…”
Tô Quân nhận lấy ly nước Vân Thiển đưa tới.
Trong lúc anh quan sát căn phong, những người khác đã về đến nhà.
Người đến nhà trước tiên là Tống Hành Chỉ.
Cậu mặc đồng phục học sinh mùa thu của Nhất Trung, kiểu âu phục màu xanh đậm, đứng ở cửa, rụt rè hỏi: “Anh được thần linh đưa tới sao?”
Không phải cậu không muốn vào, mà là một khối đá quý trong suốt chắn ở cửa, không để cậu vào.
Xiềng xích rục rịch ngóc đầu, Tống Hành Chỉ tội nghiệp nhìn vào trong.
Cậu không thấy bóng dáng Vân Thiển nhưng lúc ngửi thấy mùi của cô, ánh mắt cậu dần trở nên âm u.
Tên khốn ngáng đường.
“Sao lại tăng thêm một người rồi?” Giọng nói ngọt hơn cả người tới trước, Ô Tề Hải chỉ trễ hơn Tống Hành Chỉ nửa phút.
Cậu vượt qua đầu vai Tống Hành Chỉ đang chắn ở cửa, nhìn vào trong.
Đầu ngón tay Ô Tề Hải chạm lên đá quý, dù dùng sức cũng không thể phá vỡ.
Ô Tề Hải để lộ răng nanh , mắt cười híp thành một đường, lại thêm một tên lợi hại đến.
Cậu ghé vào tai Tống Hành Chỉ: “Làm sao đây, chị gái đang tắm trong phòng, nhân cơ hội này, hai ta liên thủ giết chết tên đó đi?”
Tống Hành Chỉ rủ mắt, ngượng ngùng cười: “Bị Vân Thiển phát hiện thì không hay đâu.”
Tô Quân nhìn chăm chú hai cậu thiếu niên một trắng một đen giống như song sinh.
Nghe thấy giọng nói khe khẽ của thiếu niên da ngăm, anh hơi nhếch khóe môi.
“Cố chấp, Tham ăn, lần đầu gặp mặt.
Ta là Kiêu ngạo.”
“Khỏi cần giới thiệu chúng ta cũng có thể nhận ra ngươi là Kiêu ngạo.” Văn Nhân Du đến cửa nhà, anh đẩy mắt kính gọng vàng, ung dung nói: “Chỉ có tên khốn Kiêu ngạo mới làm ra chuyện chặn cửa nhà người khác.
Anh không muốn gây phiền phức cho Vân Thiển thì tốt nhất tránh ra, bình thường cô ấy tắm không quá mười lăm phút.”
Tô Quân nhìn chằm chằm Văn Nhân Du chốc lát.
Anh giải trừ đá quý, thả ba người vào trong.
Ảo ảnh đá quý tự động ngăn cản đòn tấn công bất ngờ của Ô Tề Hải, anh nói: “Một bài kiểm tra đơn giản mà thôi, Tham lam đạt, Cố chấp miễn cưỡng cho qua, Tham ăn quá tệ.”
Ô Tề Hải: “?”
Tô Quân bình tĩnh nhìn cậu: “Giới suy đoán thế giới của Vân Thiển sẽ xảy ra biến cố rất lớn, không chừng sẽ có thần linh khác đến đây.
Với tư cách là phân thân có thực lực cao nhất vượt qua giai đoạn bán thần trong chúng ta, nhiệm vụ của ta là bảo vệ Vân Thiển, hi vọng các người bớt gây phiền phức một chút.”
Dừng một lúc, anh lại nói tiếp: “Đặc biệt là kẻ cơ bắp nhanh hơn não ấy.”
“Aaaaa —— Tôi phải giết anh!” Ô Tề Hải nhìn bộ dạng ung dung bày vẻ của Kiêu ngạo là giận sôi máu.
Cơ thể cậu vừa mới bật lên đã bị Tống Hành Chỉ lấy xích sắt trói lại.
Cậu khó tin nhìn sang.
Tống Hành Chỉ nháy mắt về phía phòng tắm.
Một phút sau, Vân Thiển lau tóc ra khỏi phòng tắm.
Cô không ngờ phòng khách lại đông vui như vậy, bốn người paste khuôn mặt đồng thời nhìn cô.
Vân Thiển biết chuyện gì xảy ra, bèn thản nhiên khoát tay: “Dù sao tất cả đều cùng một người, tôi không cần giới thiệu nữa.
Mọi người sống chung hòa bình là được, tôi đi cầu nguyện trước.”
Cô dửng dưng bỏ đi, để lại Tống Hành Chỉ, Ô Tề Hải và Văn Nhân Du mặt mày ngu ngơ.
Xảy ra chuyện gì?
Sao đột nhiên bộ dạng Vân Thiển giống như biết hết tất cả, mà bọn họ chẳng hề hay biết gì?!
Ba người nhìn về phía người duy nhất biết chuyện.
Tô Quân giải thích sơ lược, Tính dục và Lười biếng đang ở trong cơ thể Vân Thiển.
Sau khi Giới gặp mặt bọn họ, nhờ một vài kích thích mà khôi phục một phần ký ức, trong đó bao gồm tình cảm đối với Vân Thiển.
Lần đầu tiên Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du biết chuyện trong người Vân Thiển có Tính dục và Lười biếng, như vậy xem ra có thể giải thích được tật háo sắc và ngủ say của Vân Thiển.
Nếu thế rốt cuộc háo sắc của Vân Thiển đối với bọn họ là tình cảm của bản thân cô hay là của Tính dục? Nếu như là vế sau…
Một phân thân nào đó run lên, ba người kia cảm nhận y hệt.
Ô Tề Hải vội hô to: “Nghĩ lung tung gì đấy, Tính dục nói anh ta chỉ gia tăng mức độ khao khát của Vân Thiển đối với một loại hình nào đó, sẽ không biến sự yêu thích từ không thành có.”
Văn Nhân Du nhận ra điểm bất thường trong lời nói của Ô Tề Hải, anh hỏi: “Cậu đã từng gặp Tính dục?”
Ô Tề Hải ho khẽ: “Chỉ có một lần.” Cậu nói sang chuyện khác, hỏi Tô Quân:
“Vậy chị gái nói đi cầu nguyện, là cầu nguyện bản thể kỳ quái sao?”
Tống Hành Chỉ ở đây, cậu không thể nói cho hai người kia chuyện Tính dục từng bảo Cố chấp nguy hiểm, bảo cậu tránh xa.
Tô Quân gật đầu, so với phân thân thì sức hấp dẫn của bản thể đối với Vân Thiển lớn hơn.
Thấy vẻ mặt không vui của đám người, Tô Quân thuật lại lời cam kết của Giới lần nữa.
Giới sẽ chỉ dung nạp phân thân chứ không dung hợp phân thân, không những anh mà cả những phân thân khác cũng vậy.
Ngài muốn thu hồi Tính dục và Lười biếng chỗ Vân Thiển, Lười biếng thì không sao, Tính dục thì suy cho cùng cũng là dục vọng của thần linh…
Tô Quân mập mờ ám thị.
Ô Tề Hải “Oa” một tiếng quá tốt rồi, Văn Nhân Du bèn hỏi vấn đề khác, Tô Quân giải thích.
Giới gần như kể cho Tô Quân tất cả mọi chuyện.
Trong thời gian Giới xử lý vụ việc ở Thần Giới, Tô Quân sẽ đến đây nói cho những phân thân khác chuyện này.
Đồng thời quan sát trông chừng Cố chấp.
Tô Quân nhìn sang Tống Hành Chỉ.
Cậu không nghe anh nói, ánh mắt cứ nhìn về phía cửa phòng Vân Thiển.
Suy nghĩ một hồi, Tô Quân nói: “Cố chấp, cậu không giống với chúng ta.”
Ô Tề Hải ngẩng phắt đầu lên, nhìn sang Tô Quân.
Không phải chứ, anh nói thẳng vậy sao?
Từ trước đến nay, quan hệ của cậu với Tống Hành Chỉ rất tốt.
Cậu rõ hơn ai hết sâu thẳm trong lòng Tống Hành Chỉ là ham muốn độc chiếm như vực thẳm…
Văn Nhân Du để ý Ô Tề Hải căng thẳng, Tống Hành Chỉ có vấn đề sao?
Tống Hành Chỉ cảm nhận được căng thẳng từ Ô Tề Hải, cậu hơi rụt rè hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Tô Quân di chuyển xe lăn, tới bên cạnh Tống Hành Chỉ: “Nhóm Kiêu ngạo, Tham ăn, Tham lam hoặc Tính dục đều là dục vọng ban đầu đã tồn tại trong Giới thức tỉnh.
Cậu thì khác, cậu là dục vọng ra đời sau này.”
Đầu mày Tống Hành Chỉ hơi cau lại, đột nhiên nhớ đến những trải nghiệm không vui lúc ở Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang.
Bởi vì cậu khác biệt, cho nên bọn họ muốn bài xích cậu sao?
Vì sự biến hóa trên người cậu mà bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Ô Tề Hải càng khẩn trương hơn, Văn Nhân Du lại vô cùng bình tĩnh.
“Cố chấp cậu là vì Giới yêu Vân Thiển nên mới ra đời, là tất cả chấp niệm của Giới đối với Vân Thiển, là dục vọng sinh ra vì cô ấy, cho nên cậu càng phải nghiêm túc bảo vệ Vân Thiển hơn bất cứ ai trong chúng ta, tuyệt đối không thể tổn thương cô ấy.”
“Đặc biệt là chuyện như khiến cô ấy bắn chết cậu trước đây…”
Tống Hành Chỉ nghe câu nói của Tô Quân xong, vừa mừng vừa ấm ức nắm mép áo: “Sau khi tôi tới đây, anh Văn đã nói cho tôi biết rất nhiều chuyện, tôi sẽ không lặp lại chuyện như vậy nữa.”
Cậu quả quyết nói: “Tôi sẽ bảo vệ Vân Thiển thật tốt!”
Ô Tề Hải khẽ há miệng, nhìn về phía Tô Quân.
Ghét thật, lại thêm một tên có kiểu tính cách như Văn Nhân Du à?
Nhỏ hợp chơi với nhỏ , lớn càng hợp chơi với lớn.
Vì thế, đề tài nói chuyện chung giữa Tô Quân và Văn Nhân Du tăng lên càng nhiều.
Mặt Ô Tề Hải dán vào lưng dựa sofa, đùn thành mặt bánh bao.
Cậu càu nhàu: “Này, Tống Hành Chỉ, cậu muốn biết Vân Thiển đang làm gì trong phòng không?
Tống Hành Chỉ lấy bài thi trong cặp ra: “Cậu gấp cái gì, sẽ đến lượt cậu thôi.”
Ô Tề Hải: “…” Thở phì phò trừng cửa phòng.
Trong phòng, Vân Thiển cầu nguyện xong, chờ đợi Giới hồi đáp.
Chờ một lần là hơn nửa tháng.
Thời gian này, Văn Tư Thành từng hỏi mấy lần về chuyện thế giới tận thế đưa ra thông báo tiến vào thế giới tận thế tiếp theo.
Vân Thiển chưa nhận được tin nhắn thông báo, Văn Tư Thành cũng vậy.
Lại đợi mấy ngày, Văn Tư Thành kéo Vân Thiển cùng đến Bang hội người chơi hỏi thăm.
Hai người từ chỗ Bùi Hướng Nhu biết được gần đây có rất nhiều người chơi phản ánh vấn đề này.
Không chỉ bọn họ, những người khác trong Bang hội người chơi cũng thế.
Sau khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ thế giới tận thế lần trước thì chẳng hề có tin tức nhiệm vụ tiếp theo.
Người chơi có khả năng giao tiếp với thần linh trong Bang hội người chơi từng cầu nguyện với thần, nhưng chỉ nhận được hai chữ.
“Chờ đợi.”
Thời gian trôi đi, cảm giác bất an trong lòng người chơi càng lớn.
Ngày đầu tiên của tháng mười hai, tất cả người chơi tham dự cứu giúp thế giới tận thế đều nhận được tin nhắn tới muộn của Chúa cứu thế.
“【Trò chơi Noah】chúc mừng bạn đã hoàn thành trò chơi giải cứu tận thế/ Rất tiếc bạn chưa hoàn thành tò chơi giải cứu tận thế lần trước, bạn sẽ tiến vào trò chơi tiếp theo vào đúng 07:00:01 ngày 1 tháng mười hai, xin hãy chuẩn bị!”
Thời gian tin nhắn gửi đến 06:59.
7h đúng, trước mắt người chơi Chúa cứu thế tối sầm.
Chờ tầm nhìn sáng lại, bọn họ kinh ngạc phát hiện mình vẫn đứng yên chỗ cũ.
Đồng hồ cứu thế trên cổ tay hiện lên các loại chỉ số sinh mạng và chỉ số tinh thần, cùng với chấm tròn đánh dấu đại diện người chơi xung quanh.
Thế giới tận thế mới…
Chính là thế giới hiện tại của bọn họ.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...