Cá Muối Cứu Thế FULL


Tiếp tục…
Là tiếp tục cái mà cô nghĩ sao?
Thần linh ngoại hình hợp gu cô mở miệng mời mọc, thế này ai chịu cho nổi?
Vân Thiển rối rắm, mặt dưới ngón tay vừa lướt qua da thịt láng mịn trước ngực ngài, cô bỗng bừng tỉnh.
Đây là cạm bẫy!
Giống như những chuyện thần linh từng làm trước đây, tình huống bây giờ chắc chắn là khảo nghiệm.
Còn vì sao thần linh muốn khảo nghiệm cô, nhìn thần linh rảnh rỗi chia ra nhiều phân thân như vậy là biết bình thường chắc chắn chẳng có gì làm, chỉ cần quá rảnh quá chán thì chuyện gì cũng làm được.
Nghĩ đến cuộc chiến thủ thành lúc đó như có người thứ ba thao túng chiến cục, Tô Quân lại biểu lộ thái độ thần linh đã đến thế giới này từ trước, tám phần người thứ ba đó là thần linh, như vậy có thể thấy ngài rảnh đến mức độ nào.
【 Mình phải kính trọng thần linh, sao mình lại có thể làm chuyện như vậy với ngài! 】
Giới đột nhiên nghe thấy tiếng lòng đứng đắn của Vân Thiển, nhìn người phụ nữ lúc nãy còn động tay động chân với ngài kéo vạt áo bào hai bên lại, sau đó lấy thảm mỏng đắp kín ngài từ đầu đến chân .
“Tôi có tội, bây giờ tôi sẽ tự phạt mình.”
Giới bị bọc kín mít: “…”
Ngài thế này có gọi là tự mình chuốc khổ không?
Trước kia Vân Thiển ba lần bảy lượt muốn ra tay với ngài, bị ngài từ chối.
Bây giờ ngài chủ động tặng cho Vân Thiển, người nọ lại mang lòng cảnh giác.
Chỉ số thỏa mãn của Lười biếng trong cơ thể Vân Thiển đã đầy, chỉ đợi một quãng thời gian là có thể thu hồi.
Chỉ số thỏa mãn của Tính dục vẫn cần tăng thêm, mặc dù không dùng một vài chỗ đặc biệt nhưng những chỗ khác trên cơ thể cũng có thể khiến người ta thỏa mãn.
Tham lam quả là làm rất được, ngài từng cảm nhận thông qua phân thân, chỉ khi đạt đến điểm nào đó thì khí của Tính dục mới hiện lên.
Lúc đó, ngài chỉ cảm thấy đám phân thân thích chuyện này đúng là chán ngắt.
Ngài từng nói với Tham lam “Ta không có hứng thú với con người, càng không có hứng thú với chuyện này.”
Đôi khi nói chuyện không nên tuyệt tình quá, dù là thần linh cũng vậy.
Giới không biết phải mở miệng thế nào với cô.
Vân Thiển chui trở về từ cái lỗ mình tới, bày tỏ thái độ nhiệt tình giống như khăn quàng đỏ sửa lại cái lỗ, quay về nhà gỗ của mình, bắt đầu tự phạt —— không đắp chăn đi ngủ.
Vân Thiển: Đây là cách trừng phạt bản thân cực kỳ tàn nhẫn.
Hôm sau, Vân Thiển dậy rất sớm, bên ngoài phòng vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ.
Là Giới và Tô Quân.
Nghe kỹ thì âm sắc hai người tương đồng, nhưng giọng điệu nói chuyện lại chẳng giống nhau.

Nếu nghe giọng nói mà không nhìn mặt, người khác sẽ không nghĩ cả hai cùng một người.

“Chào buổi sáng.” Vân Thiển chào hỏi hai người.
Giới và Tô Quân một đứng một ngồi, từng người gật đầu với Vân Thiển xem như chào hỏi.
Quan sát bầu không khí giữa hai người, hẳn ngăn cách đã được loại bỏ.
Tô Quân biết được nhiệm vụ và lai lịch của Vân Thiển từ Giới, còn có một vài thông tin bí mật mà anh phải trả giá rất lớn.

Cái giá chính là tương lai lúc Giới cần, anh phải là người đầu tiên trở về bản thể.
Giới đã hứa sẽ giữ lại ý thức bản thân anh.
Còn việc nhờ anh bảo vệ Vân Thiển thì đó vốn là việc anh nên làm.
Không cần bản thể nhắc nhở.
“Tô Quân sẽ theo nàng trở về, giải trừ phiền phức mà nàng gặp phải.” Giới nhắc nhở Vân Thiển.

Lúc trước, ngài thu được cầu nguyện nhưng lười hồi đáp, tình huống bây giờ không giống khi đó, đương nhiên thái độ cũng thay đổi.
Vân Thiển không quên trước khi mình bước vào thế giới tận thế, cô bị ả đàn bà điên Đặng Lan Lan uy hiếp.

Bây giờ, Giới chủ động đề xuất giúp cô giải trừ phiền phức, vậy không còn gì tốt hơn.
Cô tò mò hỏi: “Ngài thần linh, vì sao Đặng Lan Lan muốn tìm ngài?”
Giới lắc đầu không đáp, trong lòng ngài có một suy đoán, nhưng còn chờ chứng thực.
Vân Thiển đổi câu hỏi: “Nhân tố tận thế nơi này là thủ lĩnh yêu quái cát sao?
Cô không hỏi thiên thạch.

Sau khi Tô Quân thu phục thiên thạch, Chúa cứu thế cũng không xuất hiện nhắc nhở diệt trừ thành công.
Giới gật đầu, đáp: “Tô Quân sẽ xử lý chuyện này.”
Dựa đại thụ hóng gió, Vân Thiển sung sướng chẳng cần làm gì.
Sau khi Văn Tư Thành biết được chuyện này thì vô cùng hâm mộ, làm tín đồ sướng thật.

Anh hỏi Giới có còn cần tín đồ khác không, nhất là kiểu tín đồ thích ăn uống ấy.
Giới từ chối.
“Ta chỉ cần một tín đồ là nàng.”
Văn Tư Thành: Dụ chó đến thế giới tận thế giết(*)! Quá đáng!
(*) Xuất phát từ câu “Dụ chó tới giết” , có nghĩa là bất chợt thể hiện tình cảm chẳng khác gì ngược đãi chó độc thân, khiến chó mất cảnh giác mà bị giết ngay tại chỗ

Mấy ngày sau đó, Tô Quân lợi dụng sức mạnh bên trong thiên thạch cùng với đám Bảo thạch sư Thiết Kính Lôi lao tâm lao lực bôn ba khắp thế giới, hút lấy sức mạnh sa hóa.
Cát xám mất đi sức mạnh sa hóa từ từ biến thành màu vàng sẫm, thổ nhưỡng dưới cát dần hồi phục sức sống, mầm xanh đâm chồi.

Bọn họ từng bước đẩy lui không gian sinh tồn của yêu quái cát, phát triển nơi cư trú của loài người, thanh danh của Thành Đá Quý lan truyền khắp nơi.
Thành Đá Quý ngày càng đông đúc.
Cuối cùng Vân Thiển và Văn Tư Thành cũng đạt được nguyện vọng của bọn họ tại Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang, vô lo vô nghĩ mà dạo chơi thoải mái ở thế giới tận thế.
Hai con cá muối không ôm chí lớn chẳng mong gì hơn, chỉ muốn tìm một nơi nắng đẹp, đặt một chiếc ghế nằm, dựng cây dù che nắng, tay cầm ly nước ướp lạnh, đeo kính râm thưởng thức người qua đường muôn màu muôn vẻ.
Giới ngồi trên bờ tường quan sát hai người tranh luận ai cá muối hơn mà bật cười khanh khách.
Văn Tư Thành cười giống như gà mẹ, Vân Thiển cười… vô cùng đáng yêu.
Sau khi nhận ra tình cảm, dù người yêu làm cái gì cũng sẽ như phủ một lớp màu sắc sáng chói.
Nhưng ngài nhớ được chuyện về Vân Thiển, còn Vân Thiển chẳng nhớ tí gì.
Trong mắt cô, ngài chỉ là một thần linh biến thái buồn chán có rất nhiều phân thân, ngoại hình hợp gu mình.
Sau khi Tái hiện hôm qua, ngài và Vân Thiển vẫn dính líu như cũ, hay là nghĩ cách khôi phục ký ức của cô? Bản thân ký ức này của Giới cũng chưa khôi phục, chỉ có một đoạn ký ức ngẫu nhiên thấy được tại thị trấn Hạnh Phúc.
“Hả? Cậu nói mình là thần linh sao? Cậu nói dối, cha mình bảo thế giới xã hội chủ nghĩa không tồn tại thứ này… Cậu sắp biến mất sao, biến mất là gì? Tại sao không có người tin vào cậu thì cậu lại biến mất? Người đẹp không thể biến mất, vậy mình tin cậu…”
Mặc dù quay ngược lại lần nữa, Vân Thiển vẫn chủ động trở thành tín đồ của ngài, chỉ vì ngài nói mình sẽ tan biến.
Tóc trắng quấn trên đầu ngón tay, tâm trạng ngài rất tốt.
“Xuỵt —— Anh có cảm nhận được cảm giác làm người ta rét run không?” Vân Thiển nói nhỏ với Văn Tư Thành: “Em nghi ngờ có người nghĩ tới em.”
Văn Tư Thành: “Người nghĩ đến em nhiều lắm.” Anh nhướng mắt nói: “Chẳng phải phía sau có một người à?”
Vân Thiển hoảng hồn khoát tay: “Anh đừng nói lung tung, con người em rất an phận, chưa bao giờ có ý nghĩ báng bổ.”
“…” Văn Tư Thành trầm mặc hồi lâu: “Vân chó, anh cảm thấy em rất dám nghĩ nha.

Chẳng qua anh chỉ thấy thần linh tương đối coi trọng tín đồ em, là loại ‘nghĩ’ đó thôi, vậy mà em lại nhảy thẳng lên cấp độ ‘báng bổ’ rồi sao?”
Khí lạnh truyền từ đằng sau tới.
Vân Thiển cứng nhắc xoay đầu, ngượng ngùng nở nụ cười buôn bán với thần linh, lập tức nhỏ giọng quát khẽ Văn Tư Thành: “Anh nói vậy là vu khống, trên đời này chẳng có ai tư tưởng thuần khiết hơn em đâu.”
Văn Tư Thành bỉu môi.
Cuộc sống nhàn nhã ở thế giới tận thế trôi qua từng ngày.

Văn Tư Thành nói nếu như thế giới tận thế nào cũng nhẹ nhàng thế này, anh muốn mỗi ngày tới thế giới tận thế trải nghiệm phong thổ thế giới khác.


Kiểu nghỉ dưỡng này còn thú vị hơn du lịch vòng quanh thế giới nhiều lần ở thế giới hiện thực.
Vân Thiển thầm mắng: Nhà giàu đáng ghét.
Mỗi ngày Thành Đá Quý đều truyền đến tin tức thành quả chiến đấu của nhóm người Tô Quân.

Có thêm sức mạnh đá quý thiên thạch, tiến trình của bọn họ diễn ra rất nhanh, hơn một nửa khu vực trên bản đồ đã khôi phục cảnh vật bình thường.
Yêu quái cát bắt đầu phản công, nhưng trước mặt Tô Quân nắm giữ sức mạnh thiên thạch, phản công chỉ là phí công.

Thiên thạch sinh ra yêu quái cát,  cũng là khắc tinh của yêu quái cát.
Yêu quái cát không chịu nổi một đòn trước thiên thạch.
Khu vực khôi phục bình thường càng nhiều, có nghĩa là ngày Vân Thiển và Văn Tư Thành về nhà càng gần.
Vân Thiển vẫn ở nhà gỗ nhỏ của mình trong sân viện Tô Quân như cũ.

Bởi vì có một người không rõ lai lịch nhưng vừa nhìn đã biết lợi hại là Giới, nên bình thường trừ khi cô chủ động ra cửa, nếu không thì ngay cả Đường Giác cũng không tới quấy rầy.
Thời gian ở cùng Giới càng nhiều, Vân Thiển liền phát hiện thật ra ngài  không phải thần linh kiêu căng.
Trước đây tiếp xúc qua loa, cô cứ tưởng Giới là thần linh rất khinh thường loài người, bây giờ xem ra chẳng phải thế, ngài đối xử rất thân thiện với người khác.
Bất kể là cô hay Văn Tư Thành.
Đôi mắt vàng của Giới vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng xuyên qua vẻ lạnh nhạt, bên dưới lại là tình cảm dạt dào hơn cả người thường.
Vân Thiển cũng không ghét ở một mình với Giới.
Nhưng!
Thần linh này chẳng có ý tứ gì cả… Chắc bởi vì thần linh không có khái niệm riêng tư của loài người.
Ngài đào một hồ nước nóng trong sân viện Tô Quân, rảnh rỗi là lại mặc trường bào màu trắng ngâm mình dưới nước, bảo là tu luyện.
Y phục trắng vừa thấm nước thì mặc cũng như không mặc.
Vân Thiển không biết thần linh có tu luyện hay không, nhưng cô thì đang tu luyện, luyện nhẫn công(*).
(*) Công phu nhẫn nhịn
Cô không có ý gì với thần linh sao?
Không thể nào.
Gương mặt, vóc dáng, khí chất, tất cả đều đúng gu thẩm mỹ của cô, nhưng cô không dám làm xằng làm bậy, cô nhớ rất rõ bộ dạng Phù thủy biển bị thần phạt.
Có một hôm Vân Thiển không nhịn được, lúc Giới tu luyện trong ao, cô không trốn trong phòng mà ngồi bên cạnh, nghiêm túc điêu khắc bàn đá.
Cô khống chế suy nghĩ trong lòng rất tốt, đầu đầy Bát nhã tâm kinh.
Giới hỏi cô có muốn tu luyện cùng nhau không.
Tu luyện, cùng nhau.
Ở dưới nước, cùng nhau, chẳng khác nào tu luyện, không mặc quần áo.
Hoạt động trong đầu Vân Thiển suýt nữa biến từ Bát nhã tâm kinh thành Mười tám điệu sờ(*).

(*)  Là một điệu dân ca Phúc Kiến, link tại đây https://tinhte.vn/thread/thap-bat-mo-18-cai-so-voi-vi-tieu-bao.447413
May mà ý chí cô vững vàng, ghi nhớ giá trị quan xã hội chủ nghĩa, lấy “Thanh tâm quả dục(1)” làm điểm cơ bản, lấy “Tịnh nhãn tảo hoàng(2)” làm phương thức hành động, dùng đá quý tạo thành “Mắt kính người mù”, cứ thế mắt không thấy, tâm không phiền.
(1) Tâm trong sáng, ngăn ham muốn
(2) Mắt bình thản, loại bỏ dâm dục
Giới thật muốn vặt trụi tóc Vân Thiển xem thử rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì.
Rõ ràng trước đây là một người cực kỳ chủ động, tại sao bây giờ lại biến thành rùa đen rụt đầu thế?
Trong lúc một người một thần lôi lôi kéo kéo, Tô Quân chăm chỉ đã giao chiến với thủ lĩnh yêu quái cát, chỉ cần giải quyết nó, nhân tố tận thế thế giới hiện tại sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Giới nhắc nhở Vân Thiển và Văn Tư Thành chuẩn bị trở về.
Giống như hướng dẫn viên du lịch nhắc nhở du khách tập hợp lên xe về nhà.
Vân Thiển và Văn Tư Thành vừa nghe thấy vậy, trong đầu đã nhận được thông tin tổng kết của Chúa cứu thế.
【 Đã kiểm tra nhân tố tận thế, độ toàn vẹn thế giới 82% ! 】
【 Đánh giá:… 】
Vân Thiển không nghe được âm thanh đánh giá, Giới đột nhiên bước tới cạnh cô, cúi đầu nói một câu.
Như sấm rền bên tai.
Mắt Vân Thiển trừng to.
Cô vươn tay kéo tóc trắng của ngài, nhón chân hôn mạnh lên cánh môi lạnh băng.
“!” Văn Tư Thành vội vàng giơ tay mập bịt mắt, ngón trỏ và ngón giữa lại thành thật tách ra, nhìn rất rõ cảnh tượng trước mắt.
Đôi môi mỏng của thần linh chuyển từ hồng phơn phớt sang hồng nhạt, thậm chí còn tăng thêm độ dày.
Một cái hôn thật mạnh.
Thân hình bọn họ đã dần dần tan biến.
Đôi mắt Vân Thiển sáng lấp lánh: “Nếu là nhiệm vụ ngài thần linh giao cho, lại liên quan mật thiết với tôi, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Giới nhìn nhóm Vân Thiển trở về thế giới hiện thực.
Ngón tay ngài chạm lên môi dưới hơi đau rát, lời nói vừa rồi quả nhiên có tác dụng.
Ngài nói với Vân Thiển:
Ta muốn thu hồi phân thân Tính dục trong cơ thể nàng, tình trạng của y bây giờ chưa đủ tách rời khỏi người nàng, y cần bổ sung…” cùng với lời nói bộc trực.
Giới cấp cho Vân Thiển một lý do chính đáng để cô chấp nhận chạm vào ngài.
Ngài đang dụ dỗ cô báng bổ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giới: Ta lên đây!
Nhóm phân thân: Không, ngài không được!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận