Bước Qua Đời Nhau
Đầu óc Khánh phân liệt. Anh ta dựa vào vách đường hầm co ro. Mọi cảm giác dường như trôi xa bỏ rời thân xác.
Tiếng xe lăn lọc cọc cùng tiếng quát của người đàn bà kia làm Khánh giật mình: “Đồ phế vật!”
Bang!
Một cái tát vào má ai đó…
Khánh hoảng hốt tìm lại ô cửa nhỏ. Anh ta chết khiếp. Vì mẹ đang bị ả đàn bà có khuôn mặt ghê rợn bóp đến méo cả miệng.
Khánh theo bản năng đứng lên…Chợt một lực đè vai anh ta xuống cùng với đó là một tiếng ‘suỵt’ nho nhỏ.
Trong bóng tối Khánh không biết là ai nhưng mùi hương tỏa ra từ người ấy, anh ta không thể nhận sai người: “Ngọc…”
Cô đưa tay chặn miệng anh lại.
Dù cả hai không thấy mặt nhau. Mọi phương thức giao tiếp đều không có. Nhưng trong bóng tối và ở hoàn cảnh kinh hãi này, có thêm người ở bên cạnh đã trấn an con tim hoảng loạn của Khánh rất nhiều.
Họ im lặng cùng nhìn vào ô cửa.
Ả đàn bà trừng hốc mắt vào mặt mẹ Khánh, dù tiếng nói phát ra không rõ. Nhưng cũng có thể nghe ra bà ta đang chửi mẹ Khánh: "Mày đúng là độc ác. Cho người móc bỏ con tao, hủy nhan tao còn nhẫn tâm đẩy tao xuống cầu.
Nhưng trời cao có mắt! Cho tao con đường sống. Hôm nay, những gì mày nợ tao, tao sẽ từ từ đòi lại từng món, từng món…Hahahahaaaaaa!"
Bà ta giơ tay, người tình của Khánh rất nhanh đặt vào đó một con dao. Người đàn bà điên sờ sẫm tìm đến vùng bụng ả chính thất. Rồi giơ cao tay: “Trước tiên tao rạch bụng mày để mày hiểu cảm giác rách da rách thịt nó đau đớn như thế nào? Sau đó, tao sẽ mốc quăng con mày! Hahahahaaaaa!”
Bà ta hạ tay cắm mũi dao thái lan vào bụng tình địch một thời.
“Dừng tay!”
Trong khi Trần Khánh mở to mắt, há to miệng chết sững thì một tiếng thét to vang lên. Cùng với đó là một thân ảnh phi ngang qua Trần Khánh lao về hướng có ô cửa thông với phòng ngủ ba mẹ anh ta.
Ngọc Minh đưa tay chặn lại con dao trước đôi mắt thất kinh của ả tiểu tam. Ả ta bị dọa cho chết khiếp, mở to đôi mắt, ấp úng: “Ngọc…Minh! Sao mày vào…được đây?” Ả nhớ lúc chiều ả đã khóa cửa cổng, cửa nhà rất cẩn thận. Sợ Trần Khánh bất chợt quay về phát hiện mọi chuyện.
Ngọc Minh giằng lại con dao từ tay người đàn bà điên. Nhân tiện đẩy chiếc xe lăn về phía cửa, đứng chắn trước mặt hai mẹ con ả: “Các người quá coi thường pháp luật! Xem mạng người như cỏ rác.”
Cô chỉ tay vào mặt hai ả đàn bà: “Mẹ con cô thật kinh tởm!”
“Kinh tởm? Mày nói người được hai tên đàn ông nhà này sủng kinh tởm á?” Cô ta nhổ toẹt bãi nước bọt trước mặt Ngọc Minh, rồi cười ha ha: “Có thứ chính thất như tụi mày mới kinh tởm nhé! Đã vô dụng không làm chồng thỏa mãn còn sinh tâm đố kị hại người phụ nữ chồng mình yêu thương! Đấy! Mày xem đi!” Cô ta chỉ tay vào mẹ mình, gằng giọng nói với Ngọc Minh: “Mẹ tao như thế này là do lũ chính thất ác độc như tụi mày đấy!”
Nhìn người đàn bà không còn hình dạng con người, tay ôm khư khư chiếc gối ôm khóc gọi con, Ngọc Minh cũng chạnh lòng. Cô không ngờ mẹ Trần Khánh lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Lòng hờn ghen của người đàn bà quả là khiếp sợ.
Lấy oán trả oán, oan oan tương báo bao giờ mới dứt?
"Đó là chuyện giữa mẹ cô và mẹ Trần Khánh. Chuyện này tôi từng nghe ba chồng kể lại, năm xưa mẹ cô sinh tâm muốn soán ngôi chính thất và giành quyền điều hành công ty giống như cô bây giờ vậy. Nhưng bà ta đã gặp một đối thủ mạnh. Có kết cục bi thương như ngày hôm nay cũng do mẹ cô tự chuốc lấy.
Còn cô? Tôi với cô không thù không oán. Cô đã ngang nhiên cướp chồng người. Còn nhẫn tâm truy cùng giết tận mẹ con tôi!"
Ngọc Minh nhìn chằm chằm vào mặt ả: “Vì sao?”
“Vì tao ghét cái bản mặt thờ ơ của mày! Tao ghét đứa con trong bụng mày! Hà cớ gì mẹ hắn móc con mẹ tao? Mà dòng giống của bà ta vẫn còn? Tao sẽ từ từ hạ từng đứa sạch sẽ! Con mày, mày, bà ta và con trai bà ta! Tao sẽ tiễn đi theo ông già kia tuốt! Hahahahaaaaa!”
Một tin động trời! Khiến Ngọc Minh thấy khiếp sợ lòng dạ một người bà. Mà Trần Khánh đứng ở phía sau vịn xe cho mẹ cũng thất kinh.
“Cô mắc bệnh ảo tưởng quá nặng! Mỹ Anh, cô đừng coi trời bằng vung!”
Ả khoát tay cười như một bà điên, trừng mắt vào Ngọc Minh: “Tao như vậy là do mày!”
"Cô nói đúng, là do tôi hiền, không có dã tâm. Nên một ả tiểu tam vô liêm sỉ, lòng dạ rắn rết như cô mới còn cơ hội tan oai tác quái đến ngày hôm nay.
Nhưng tôi thành tâm khuyên cô, biết đủ, biết dừng khi còn có cơ hội. Nếu cố chấp kết cục bi thương của đời cô còn tệ hơn mẹ cô!"
Những lời khuyên thật lòng của chính thất dành cho tiểu tam nhưng ả không nghe còn ngửa mặt cười ha hả rồi hét vào mặt cô: “Đúng là mèo già khóc chuột! Hôm nay, mày tự vác xác tới. Vậy tao tiễn mày luôn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...