Bước Qua Đời Nhau

Một con dao liền đó hướng thẳng về phía Ngọc Minh: “Đi chết đi!”

Nhưng người nhận mũi dao lại là Trần Khánh. Lòng bàn tay phải anh ta đang có máu đỏ rỏ xuống từng giọt rồi từng giọt. Ánh mắt lạnh lẽo, Khánh nén đau nghiến răng rít lên: “Cút!”

Đôi mắt người tình anh ta cũng lạnh lẽo không kém. Ả hừ một tiếng, cười như không cười: “Cút sao? Bộ anh hết sợ tôi tiễn bé cưng của anh đi rồi hả?”

Bé cưng?

Đúng là chua chát!

Học rộng hiểu cao, ghế này ghế nọ để làm gì? Tất cả đều không giúp anh ta thấy rõ được tâm cơ một người đàn bà! Cứ ngỡ bỏ vợ, đời anh ta còn chân ái! Còn người tình giấu nuôi từ thuở tuổi còn đôi mươi.

Thật không ngờ! Đời anh ta lại tàn trong tay người anh ta thật lòng thương.

Khánh ngộ ra: Mùa đông đời mình lạnh lẽo không phải vì thời tiết mà bởi lòng dạ con người đổi thay.


Ả ta đổi thay quên đi ngày nào anh ta cất giấu từng đồng bạc gửi qua Úc cho ả xài? Quên đi những ngày nghỉ cuối tuần, những dịp lễ Tết anh ta đều dành cho ả? Và quên luôn những chuyến du lịch xa hoa làm mát lòng người tình mà anh ta không nề hà hoang phí?

Hay chính anh ta mới là người thay đổi đây?

‘Giàu đổi bạn, sang đổi vợ’. Có được cơ ngơi liền một khắc quên ngay người cùng mình trải qua muôn vàn gian khổ. Quên nghĩa tào khang, quên tình phu phụ, quên đi người cùng mình kết tóc se tơ chỉ chăm chăm lo cho người tình núp bóng. Nên cái kết này…cũng đáng đời anh ta lắm!

Khánh lạnh lùng gỡ lấy con dao từ tay ả. Rồi hất mạnh. Trên môi một nụ cười đắng chát: “Cô thử nhìn lại mình xem? Làm gì có đứa con nào? Mà nếu có…tôi không biết nó là con ai?”

Lời nói của Khánh làm cô ta giật nảy, đưa tay lần sờ một nơi.

Chết tiệt!

Cô ta thế mà quên mang lại cái phao cứu sinh! Cũng do gã đàn ông ham ăn chóa chết kia!

“Tôi chướng mắt nên móc quăng rồi!” Ả bừa đại lí do để che lấp sự thật. Nhưng khoan: “Anh nói thế nghĩa là sao?” Ả nhìn chằm chằm vào mắt Khánh thăm dò.

“Là sao cô hiểu rõ hơn tôi mà!” Khánh cười chẹn lại cục tức đầu mình bị ả cắm cho đôi sừng bự tổ chảng. Vì nói huỵch toẹt ra sợ Ngọc Minh ị luôn vào bản mặt anh ta mà không cần phải đi nhà xí!

Khánh có thể cười được. Nhưng Ngọc Minh thì không! Cô thấy sợ thật sự. Một người mẹ có thể lạnh lùng buông ra những lời cay nghiệt với con mình như thế? Thì tâm địa của ả quả là đáng sợ!

“Mỹ Anh! Cô không còn là con người nữa rồi!”

“Con người sao?” Ả cười như kẻ mới lần đầu nghe nhắc danh từ ấy. Rồi đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Ngọc Minh: “Mày nói đúng! Từ năm mười lăm tuổi tao đã không còn là con người!” Mang trên thân mối thù ba mẹ, đồng ý với mẹ lấy thân tiếp cận kẻ thù thì kiếp làm người của cô ta cũng chấp dứt ngay từ thời khắc ấy!


“Tao là kẻ khốn khổ hóa hồ ly đòi nợ hồng trần! Tụi mày từng đứa từng đứa sẽ bị tao móc tim nhai sạch!”

“Tâm không đổi. Lòng không hướng thiện. Trước sau gì cô cũng bị pháp luật trừng trị!”

“Pháp luật? Mày nói nghe tao mắc cười! Xã hội này làm gì có pháp luật? Không tin mày đi báo án xem? Tao thách!” Để từ vụ án này, cô ta đường đường chính chính lật ngược lại toàn bộ thảm án năm xưa. Cô ta tin: “Vào tù không chỉ mình tao!” Cô ta nhìn Khánh: “Đúng không anh yêu? Nên anh yêu phải biết khôn nha! Để cha mẹ mình mang tội giết người là anh yêu bất hiếu lắm đó!”

Hahahahahaaaaa…

Trần Khánh muốn một dao kết thúc luôn ả đàn bà điên.

“Đừng con! Thương mẹ!” Mẹ Khánh lăn bánh xe đến cầm bàn tay đang siết chặt nổi đầy gân của Khánh, năn nỉ: “Kệ hai mẹ con người đàn bà điên đó! Chúng ta đi thôi! Đưa mẹ ra khỏi chỗ này! Mẹ sợ lắm rồi!”

“Bà mà cũng biết sợ hử?” Ả đàn bà thình lình quát to lên. Rồi lại cười ha hả.

Nói chuyện với kẻ điên càng khiến mình điên theo. Đầu óc cứ lùng bùng theo tiếng cười và tiếng khóc của hai mẹ con ả. Đến khi ra bên ngoài rồi, Ngọc Minh vẫn còn ám ảnh ánh mắt và tiếng cười man rợ của hai mẹ con ả đàn bà ở nhà Khánh.

“Tôi về đây!” Ngọc Minh không hề nhìn lại Trần Khánh, cô bước luôn lên chiếc ô tô vừa dừng lại.


“Ngọc Minh!” Trần Khánh rời tay đẩy chiếc xe lăn, đi về phía cô: “Ít nhiều gì anh cũng cứu em một mạng. Em có thể…cho hai mẹ con anh…đi theo em được không?”

Đúng là!

Ngọc Minh quay lại: "Trần Khánh! Tôi mới không cần anh đỡ nhát dao đó nhé! Tôi đã đích thân đến đó thì ắt có chuẩn bị. Anh biết tôi theo dõi ả lâu lắm rồi không? Chỉ cần ả thừa nhận thuê người sát hại mẹ con tôi. Và ra tay với tôi thêm một lần nữa. Tôi sẽ đủ bằng chứng để báo án. Giờ thì hay rồi! Anh phá nát kế hoạch của tôi!

Còn nữa?

Tôi làm gì còn nhà mà đưa mẹ con anh theo? Tôi đang ăn nhờ ở đậu!"

Câu ‘ăn nhờ ở đậu’ lọt vào tai Trần Khánh làm anh ta ngớ ra.

Nhưng người đàn ông ngồi ở ghế sau lại cười sảng khoái: “Ăn nhờ ở đậu sao?” Anh véo chóp mũi cô: “Ăn nhờ ở đậu mà bắt cả nhà chủ nhà bốn người hầu hạ!” Ba mẹ hầu, bản thân anh hầu và cô em gái Hạnh Dung cũng hầu hạ nốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận