Bụi Xưa


Ở nơi thoát khỏi sự ồn ào náo nhiệt của thế giới bên ngoài thì sắc trời ở đây rất mau tối, chờ hắn tắm rửa xong thì màn đêm ở ngoài đã buông xuống, trên trời đã mọc đầy sao.

Cọ tới cọ lui… Không biết phí hết bao nhiêu là nước.

“Ngươi thật là quá phí nước!” Ta cau mày, ôm cánh tay lạnh lùng châm biếm nói: “Ngày mai cho ngươi múc nước mệt chết!”
Hắn không nói chuyện, ngồi xuống chăn mỏng lên, chui vào nằm trên mặt đất, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn ăn bữa khuya không? Ta đi nấu vài thứ cho ngươi ăn.”
Ta nghe vậy có chút thèm, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Không ăn…”
Hắn trầm mặc không nói, một lát sau, hắn lại cân nhắc hỏi: “Vì sao? Ta nấu cơm ăn ngon như vậy mà.”
Ta nhất thời nghẹn giọng.

Ai nói hắn làm cơm ăn không ngon đâu!
Hắn lại nói: “Ngươi giúp ta luyện dược, ta giúp ngươi nấu cơm, phân công như vậy rất hợp lý.”
Ta ánh mắt rơi vào mờ ảo, nói: “Chỉ là mấy viên đan dược thôi…”
Xem như hắn cho là trút hết tâm huyết làm đi, hắn còn giảng về tình nghĩa cho ta nghe.


Hắn nằm dưới đất nhẹ giọng cười cười, nói: “Miệng của ngươi cứng, nhưng tâm lại mềm, ta nhìn người làm mấy viên thuốc viên, mồ hôi đổ đầy trán vậy mà nhẹ nhàng nói không có gì…”
Cái đó gọi luyện đan dược! Cái gì mà làm mấy viên thuốc viên……
Ta hé miệng thở dốc, rồi đóng miệng lại.

Hừ, tùy hắn gọi sao cũng được.

Không có tu vi, bản thân lại không có ký ức, chẳng cần phải đôi co những điều vô nghĩa…
Ta cười nhạo một tiếng, khinh miệt mà nói: “Đã biết nó đáng giá, vậy ngươi làm vài bữa cơm so được với nó?”
Ta cất giọng trào phúng, vẫn không chọc cho hắn giận, hắn đã sớm quen với cái nết của ta.

Hắn thực bình tĩnh, hỏi: “Vậy ngươi muốn ăn cái gì?”
Ta trầm mặc một hồi, không kiên nhẫn nói: “Nói không ăn chính là không ăn, ngươi mau lấy cho ta một chén nước!”
“Được.” Âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, hắn đứng dậy đi lấy nước.

Ta cũng tính toán muốn xoay người ngồi dậy, lại không ngờ hụt một phát, ta té xuống dưới giường đùi đụng phải một chỗ cứng rắn nhô lên ở dưới giường, ta nghĩ mình nên bò dậy, chuẩn bị động đậy thì chỗ xương đùi đau như muốn xuyên tim.

Dưới giường luôn có một chỗ gồ ghề, nhưng ta chưa bao giờ kiểm tra nó, nào ngờ được tối nay lại va phải khiến cho đùi ta ứ máu, thành ra mới đau như vậy…
“Ngươi sao rồi? Còn đi được không?” Hắn sờ soạng một chút, đôi tay luồn xuống dưới nách ta, không mạnh không nhẹ nhấc ta lên từng chút, cho đến khi ta ngồi ở trên giường.

Cảm giác thật khuất phục…
Trong miệng xuýt xoa vài tiếng, sau đó nhanh chóng ngậm miệng nhịn xuống, trong mắt mờ mịt toàn là nước mắt, cũng cố gắng giữ không cho rơi xuống.

“Không sao…” Ta run giọng nói.

Hình như hắn nghe giọng ta trả lời không được tự nhiên, đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, mọi chuyện thật vô dụng khi không có nến chiếu sáng, hắn không thổi được mồi lửa, lúc này cũng không quá thuận lợi, hắn thổi rất nhiều lần cũng chưa thành công.


Cuối cùng hắn một tay cầm giá cắm nến, một tay che chở ánh nến tránh để gió thổi tắt, bước nhanh về phía ta.

Một chút ánh sáng mờ nhạt đến gần, ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn dường như sửng sốt một chút, ta chợt nhớ đến trên mặt ta có thật nhiều vết sẹo nằm lan tràn, ta vội vàng cúi đầu xuống.

Ta lúc này mới nhìn thấy bộ dạng của mình… Xiêm y nửa cởi nửa mở, hơn phân nửa da thịt trước ngực bị lộ ra ngoài.

Ta không được tự nhiên mà lôi kéo xiêm y, đem áo đơn sửa sang lại cho tốt, ta bình tĩnh tự chỉnh áo, bình thường ta cũng không đem hắn để vào mắt, đôi khi ngủ mơ thì quần áo sẽ lỏng lẻo, ta thuận theo tự nhiên, huống chi ở trong mắt ta, hắn vẫn luôn là một người mà chuyện gì cũng không biết, một người tàn phế.

Không biết ánh mắt hắn dừng ở chỗ nào, rồi bỗng nhiên ngồi xổm xuống xem xét ta bị thương như thế nào.

“… Không có sao…” Ta căng da đầu, cố nén đau đớn muốn đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống giường.

Hắn nhìn tư thế quái dị của ta, dưới ánh đèn u ám ngồi im lặng, cuối cùng hắn xoay người đặt giá cắm nến xuống, đưa tay tắt ngọn lửa, sau đó xoay người, từ trong bóng đêm bước đến.

Hắn đi đến mép giường, hỏi: “Không có dược sao?”
“Đương nhiên không có!” Ta đem tức giận rải trên người hắn, cộc cằn nói: “ Cái này là vết thương nhỏ, nếu ta có linh lực, đã sớm phục hồi như cũ rồi! Còn cần gì dùng dược, ta mà dùng dược, ta…”
Ta cuối cùng càng nói càng cảm thấy tủi thân vô cớ, từ khi sống ở đáy vực, ta chưa từng bị thương, vì vậy chưa bao giờ luyện qua dược trị thương.


Trên người ta toàn vết thương hay là đau đớn vì sư huynh làm hại, hoặc là vì sư huynh mà chịu đựng…
Tuy sẹo trên mặt là ở bên ngoài nhưng nó giống như sẹo trong lòng, sẹo ở trên mặt tốt xấu đều có phương pháp chữa lành, nhưng vết thương lòng lại khó mà chữa khỏi.

Ta không trị sẹo, chính là vì muốn bản thân phải nhớ kỹ mình từng ngu xuẩn như thế nào, đây là tra tấn cũng xem là giáo huấn.

Chính mình thật là ngốc, ngốc đến làm cả người và mặt đầy sẹo, lại không chịu chữa trị vết thương…
“Chuyện này không liên quan đến ngươi… Ta đau thì liên quan gì đến ngươi… Không phải ngươi muốn nhìn ta đau sao…” Giọng ta nghẹn ngào, lại nghe được ấm ức xen lẫn tủi thân, nói: “Ngươi chính là như vậy…”
Lòng dạ tàn nhẫn, lại cứng rắn như vậy.

Nếu không phải nhờ hắn, ta sao có thể rơi vào tình huống như hiện tại.

Hắn ở trong đêm tối nhìn ta, giống như đang thay đổi cảm xúc, cũng như không biết phải làm sao.

“Khụ…” Hắn hắng giọng nói, thanh âm có chút quái dị, lên tiếng phá vỡ không gian im lặng: “Vậy ngươi còn muốn uống nước không…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận