Bụi Xưa


Thế sự khó liệu, thế sự thật là khó liệu.

Ta không nghĩ tới bản thân mình còn có ngày phải gian nan không làm gì nổi như vậy, đêm qua ta uống liên tục mấy chén cháo to, sáng nay tự nhiên muốn đi ngoài.

Phía dưới của ta cương cứng, chưa bao giờ mắc tiểu mà nghẹn đến mức như vậy.

Tay chân ta mềm nhũn, mềm như bông nhưng phải dùng sức đứng dậy, ta lại quên có người còn ngủ ở trên mặt đất, thế là ta dẫm lên chân hắn, sau đó thì trượt người, té ngã trên mặt đất.

Hắn còn buồn ngủ, vô tội bị ta dẫm, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp khi đầu của ta sắp chào hỏi mặt đất thì được hắn kéo lại.

Ta bị hành động của hắn làm giật mình, tiếp đó ngã vào trong lòng ngực hắn, nhưng xấu hổ nhất là không thể hiểu được có phải cái này giống như ôm không chứ.

Dương vật của ta đụng vào hắn trên đùi, đè ép một chút, nước tiểu càng muốn bắn ra ngoài, ta biếng nhác thả lỏng người, thế nhưng nước tiểu đã chảy ra.

Cuối cùng ta nhịn được cơn buồn tiểu, nhưng mùi nước tiểu trong không khí không thể che giấu không được, vải trên người cũng chuyển thành một mảng nước tiểu tương đối rõ ràng.

Ta giả vờ không sợ, mặt không đổi sắc mà nói: “Đỡ ta lên.”
Ta cũng không biết hắn có để bụng không, vẫn là ta không biết được, hắn nâng ta dậy, chờ ta xỏ xong giày vớ, liền đưa ta ra bên ngoài đi đến chỗ nhà xí nằm ở phía xa kia.

Ta có chút ghét bỏ mà vào nhà xí, đỡ dương vật của mình, nhưng không biết tại sao không tiểu được.

Có lẽ là ta nhịn tiểu quá lâu đến mức không tiểu được, cũng có lẽ đã lâu lắm rồi ta chưa từng làm việc này, hơn nữa bên ngoài cũng đang có người đứng chờ ta, nhưng làm thế nào tiểu cũng ra không được.

Ta nghẹn đến mức khó chịu, gấp đến nỗi dậm chân.

Hắn cao giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ta đương nhiên không thể nói mình không tiểu ra nước, vì thế chỉ có thể cất giọng lạnh lùng mà nói: “Không có gì.”
Bên tai ta ửng hồng, cầm dương vật mềm mềm trong tay run rẩy lắc nhẹ vài lần, bụng nhỏ dùng hết toàn lực, nhwung vẫn tiểu không được.

Đau quá…
Có lẽ hắn thấy ta ở trong đó lâu qua không trở ra, lại hỏi vọng vào một câu, ta vẫn mạnh miệng nói không có gì.

Bức tường đá này xây tệ đến nỗi cả cửa nhà xí cũng không có, hắn đi vài bước thì thấy được bộ dạng xấu hổ của ta.

Ta không muốn như vậy mà đánh mất thể diện.

Nhưng tiểu không ra… Chuyện này quả thật làm người cười nhạo!
Ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, bên tai nóng như lửa, ta quay đầu sang chỗ khác.

“Ngươi đi ra ngoài!” Ta vội vàng lấy tay che dương vật mình.

“Có thể là người nghẹn đến mức không tiểu được, ngươi có muốn xoa bụng nhỏ không…”
“Liên quan gì đến ngươi! Ngươi, ngươi đi ra ngoài!” Ta run rẩy nói.

Hắn thấy ta không nghe lời hắn nói, ta lại ăn mặc đơn bạc, đôi tay cẩn thận che đồ ở giữa hai chân, một cơn gió lành lạnh thổi qua, khiến người ta hơi run, cũng một phần là bị chọc tức.

Ta nghe được hắn tiến lên một bước.

“Ta bảo ngươi đi ra ngoài!” Ta đôi mắt chua xót, quát: “Nếu không chờ ta đi được, ta chắc chắn sẽ móc mắt ngươi…”
Ta hít vào một hơi thật sâu, đã nói không nên lời bởi vì hắn đã chạy tới sau lưng ta, một tay đưa về phía trước bắt được dương vật của ta, một tay xoa ấn lên bụng nhỏ.

Hắn cầm dương vật ta chà xát, một cảm giác sung sướng tê tái chạy từ trong xương ta vọt tới đỉnh, cả người ta run lên, nhỏ hai ba giọt nước tiểu, rồi sau đó tiếng nước tí tách tí tách vang lên, bắn tung tóe lên mặt cỏ.


Cả người ta giãn ra, đùi căng chặt, nhỏ giọng mà kêu lên một tiếng.

Ta khẩn trương cắn chặt quai hàm, không để mình phải lảo đảo, trong mũi thở ra một luồng khí nóng.

Mông của ta gắt gao dán phía dưới hắn, ta cảm nhận được thân thể cương cứng trong chớp mắt, sau đó vội vàng cúi người lau sạch sẽ cho ta, cẩn thận mặc lại xiêm y, mang ta đi ra ngoài.

Hai chân của ta mềm nhũn, mặc hắn cho ta lau tay ta, rồi đỡ ta ngồi lên mép giường, tuy rằng bắp đùi còn bủn rủn, nhưng ta từ từ kiểm soát được, giọng ta đầy căm hận nói: “Ta nhất định sẽ móc đôi mắt ngươi, chém đứt tay của ngươi!”
Hắn nói: “Vậy sẽ không có ai nấu cơm cho ngươi.”
“Ta sẽ tự mình làm cũng được…”
“Ngươi ăn đồ của ta.”
“Ta không có!”
Ta thật sự nổi giận, hắn dám nói những lời này nói với ta thì hắn không thể sống.

Hắn cho rằng ta tìm đường đi xuống, lập tức nói: “Ta khẳng định là ngươi sẽ lười nỗi không làm, rốt cuộc sao ngươi vội như vậy, mỗi ngày ngươi đều đi ra ngoài săn thú đúng không?”
Đó gọi là săn yêu! Cái gì mà săn thú!
Ta nghẹn họng, nói một nửa không nói tiếp, ta dùng hết sức mình, hung hăng cho hắn một quyền, nhưng bởi vì quá suy yếu, nên bị hắn nhẹ nhàng cầm nắm tay ta.

Nhưng mà hắn rất nhanh đã phản ứng lại, toe toét cười rồi buông lỏng tay ra, sau đó lại nắm chặt cổ tay của ta làm bộ làm tịch mà cho chính mình một chưởng.

Ta bất đắc dĩ quay đầu đi, không để ý đến hắn đang cười.

Không có linh lực hộ thể, giống như người bình thường, chính là bị người khác đùa nghịch.

Thật là sỉ nhục!

Mà việc sỉ nhục này cũng kéo dài liên tục tới giữa trưa hôm nay, trong lòng ta còn ghi hận chậm chạp chưa tiêu, tới buổi cơm trưa nay, càng đạt tới đỉnh điểm.

Cơm trưa của hôm nay hắn nấu mì sợi cho ta, một mình hắn loay hoay, đứng bếp chuẩn bị mọi thứ, tốn cả một buổi sáng chỉ để làm phần nước dùng, đút củi hầm thịt suốt mấy cái canh giờ.

Tay nghề của hắn lợi hại, chưa ăn đã ngửi được mùi thơm rất ngon miệng, sợi mì mỏng mà không cứng, ta hé môi bỏ vào miệng một đũa mì, ta cảm nhận được hương vị nước súp đậm đà tràn ngập đầy miệng mình.

Ta vốn định ăn ít lại một chút để tránh việc muốn đi nhà xí điều đó khiến ta xấu hổ, nhưng mà cái món trong dĩa kia hắn gọi là cá Hương ăn thật sự quá ngon, trong lúc ta do dự nghĩ muốn hay không muốn đem đũa đặt ở một bên không ăn nữa thì hắn đã xới cho ta một chén nữa.

Chọn thì cũng chọn rồi…
Vì thế ta lại há miệng to ăn hết một chén, nhưng lúc ăn xong, ta lại có chút hối hận.

Thật sự là sa đọa đến cực điểm!
Từ sớm đến tối, đa số thời gian rảnh ta chỉ có thể ở ngồi một chỗ trong phòng nhỏ, có kết giới bảo hộ, nên hắn cũng không thể đi ra ngoài.

Ta nhìn hắn nhặt rau, nhìn hắn bận rộn đi tới đi lui mà nấu cơm, nhìn hắn quét tước trong phòng, nhìn hắn đun nước ấm, nhìn hắn cúi người…
Hửm!
“Ngươi muốn làm gì!” Ta hất tay hắn ra xa.

“Hiện tại ngươi đang suy nhược, ngươi lại không thể vận dụng pháp thuật gì, cũng không thể tự mình tắm rửa…”
Ta chống cự, nói: “Ta không tắm!”
“Đêm qua ngươi đau đến nổi toát rất nhiều mồ hôi…”
Ta dừng lại một chút, cũng ngửi thấy mùi của mình, lập tức ghét bỏ bản thân.

Trước kia ta thường ăn mặc sạch sẽ thoải mái, chỉ cần sử dụng pháp thuật thì mọi thứ sẽ ổn, không giống như hiện tại cả người đầy mồ hôi, khó ngửi thật mà…
Ta đẩy ra hắn, nói: “… Ta có thể tự làm!”
Hắn lui qua một bên, xoay người sang chỗ khác, nói: “Nước ấm ở dưới chân, ngươi cứ việc tắm, ta ở ngoài đây, ngươi có việc gì thì gọi ta.”
Ta vắt khô khăn trong bồn.

Nói là khăn, nhưng thật cũng chỉ là một miếng vải dệt từ xiêm y của hắn do hắn xé ra.


Ta cầm miếng vải bố xoa xoa mặt, do dự một hồi, tự mình cởi xiêm y, đặt lên ghế mềm.

Ta biết sư huynh không nhớ ra ta là ai, cũng không nhớ chuyện dây dưa trong quá khứ của chúng ta, nhưng mà ta cảm thấy thật xấu hổ buồn bực, cũng cảm thấy nơi nào có chút kỳ quái…
Nhưng ta và hắn đều là nam nhân, vì sao ta lại sợ hắn nhìn chứ!
Sau khi ta lau xong, ở trong nước đặt miếng vải kia, ta nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu ở trên mặt nước.

Vài vết sẹo từ khóe mắt kéo dài xuống bên miệng, trên trán cũng có thể thấy được hai vết sẹo màu nâu … Tóm lại là gương mặt nhìn giống như ác quỷ, khó có thể nhìn thẳng vào mặt ta.

Cho dù mười năm đã trôi qua, nhưng những dấu vết đó vẫn như còn đó, vẫn như cũ làm ta chán ghét.

Ta sờ sờ mặt của mình, năm đó tâm tình ta xúc động, ma khí chạy loạn trong cơ thể, cho tới bây giờ mỗi khi nhớ tới, cũng là lo sợ khó yên lòng…
Ta nhìn chằm chằm vào chậu rửa mặt, bỗng nhiên cảm thấy có chuyện gì không đúng, ta chợt ngẩng đầu lên lại thấy hắn đang nhìn ta.

Ta vừa bất ngờ lại vừa giận, nhanh tay cầm lấy chậu, hất hết nước trong chậu về phía hắn.

Đưa tay che chắn, cuối cùng vẫn bị ta hất nước ướt đầy đầu trong thật ngượng ngùng.

Hắn chật vật mà ngẩng đầu, nhắm hai mắt nói: “Ta vừa mới gọi ngươi, ngươi cũng không phản ứng, ta sợ ngươi xảy ra chuyện gì…”
Ta quay đầu sang chỗ khác, ta giả vờ như không quan tâm, thoải mái hào phóng, nói: “Ngươi ra ngoài được rồi…”
Hắn nghe lời mà xoay người, lại cất giọng giải thích nói: “Ta thật không cẩn thận…”
Ta không muốn nghe hắn giải thích, cũng không rảnh lo trên người còn dính nước, vội vàng mặc áo trong vào, lại cáu gắt mà hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn vài lần, hắn mang một thân ướt nhẹp đi ra.

Sống lưng của ta bị vệt nước thấm ướt áo đơn, kề sát vào da ta, làm cho ta khó chịu đến kỳ cục, cảm thấy cả người thật sự không thoải mái.

Khi ta xoay người định đóng cửa, nhìn thấy hắn vẫn đứng rũ mi ở ngoài cửa, không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, hắn mới di chuyển.

À, có lẽ khi nãy có khả năng ta nói quá nặng lời.

Không biết vì sao, ta càng nghĩ càng tức giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận