Tại phía sau núi Long gia, đang có một thiếu niên diễn luyện đao pháp, thiếu niên này trong lúc quơ đao đến đâu, đao ảnh từng trận.
Mồ hôi từ cằm trượt xuống cổ qua yết hầu rồi lăn xuống cơ ngực săn chắc mới lăn xuống tám khối cơ bụng.
Gần đó, một thiếu nữ tầm mười lăm, buộc tóc hai bím, thân cao một mét năm mươi, đang ngây ngốc nhìn thiếu niên trước mắt.
Trong hai năm này, Phượng Lan cứ cách một hai ngày lại chạy sang Long gia, xem Long gia như hậu hoa viên của mình.
Người Long gia thấy là nàng cũng không nói gì, cao tầng Long gia vui lòng thấy cảnh này, về gia chủ Phượng gia chỉ có thể nói con gái lớn không giữ được.
Luyện một hồi, Long Ngạo Thiên dừng lại bình ổn khí tức, thiếu nữ thấy thế chạy vội tới và đưa cho hắn một chiếc khăn.
“Huynh vất vả rồi!”
Nhìn thiếu nữ, hắn so sánh nàng với hơn hai năm trước, chỉ thấy đứng trước mặt hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, cả khuôn mặt là vẻ chờ mong được ăn của một chú mèo con ham ăn.
Biết điều thiếu nữ mong muốn, hắn dơ tay lên đầu nàng và xoa nhẹ, dù điều này làm tóc nàng rối bời nhưng mắt thiếu nữ lại hơi híp và nở một nụ cười thỏa mãn.
So sánh với trước thì hiện tại nàng đã rút đi vẻ trẻ con trên mặt và một điều đáng chú ý và cũng là thay đổi rõ rệt nhất là trước ngực đang có hai đoàn nặng trĩu phình to như muốn bung khỏi sự trói buộc sau lớp áo mỏng manh.
Người ngoài nhìn vào sẽ tự hỏi không biết với hai đoàn trước ngực, việc di chuyển có khó khăn hay không khi thiếu nữ chỉ cao một mét năm mươi.
Trong hai năm này ngoài hắn thay đổi ngày một cao hơn, giờ chiều cao lên tới một mét tám tư và chỗ nào đó cũng đã phát triển lên tới 20cm.
Còn nàng, chiều cao chỉ tăng thêm vài xen ti mà thôi, có lẽ do tất cả chất cần thiết để phát triển thay vì chiều cao lại tập trung vào thứ quy mô kinh người đó.
Ngực của nàng giờ đã không kém gì tỷ tỷ của nàng khi xưa, lâu không gặp không biết giờ tỷ tỷ nàng tốt hay không?
Câu thông không gian hệ thống, hắn lấy ra một trường bào màu đen khoác lên người che đi thân hình đẹp như tượng tạc của mình.
Dù đã thấy nhiều lần nhưng nàng vẫn không khỏi tiếc nuối vì không được nhìn ngắm thân thể của hắn.
“Nàng đợi đây một lúc, ta đi tắm rửa thay y phục rồi quay lại!”
Nghe vậy trong mắt nàng chợt có ánh sáng khác thường lóe qua.
“Huynh đi mau đi, muội chờ huynh!”
Bước vô phòng đóng cửa lại, cởi bỏ y phục vác lên trên thành bức tranh được đặt ngang chắn tầm nhìn với vị trí hồ tắm rồi bước xuống hồ tắm đang bốc hơi nước ấm.
Đang tắm hắn chỉ nghe tiếng "kẽo kẹt" phát ra từ vị trí cửa nhà tắm.
Xuyên qua bức tranh có thể lờ mờ thấy được một thân ảnh kiều tiểu đang rón ra rón rén tiến lại gần.
Thấy vậy, hắn hít một hơi sâu và chìm vào trong nước.
Phượng Lan khi bước vô phòng nàng hướng ngay chú ý đến thân ảnh đang tắm sau bức tranh, do hơi nước nên thân ảnh lúc ẩn lúc hiện và bất chợt không thấy đâu nữa.
Từ từ vừa đi vừa núp sát tường khi đến gần nàng hơi ngước đầu sang bên cạnh vị trí bức tranh nhìn vào hồ tắm.
Xung quanh ngoài hơi nước đang bốc lên thì không thấy một bóng người.
Kỳ lạ, nàng bước lại gần vị trí hồ nước.
Khi đến cạnh đột nhiên một cánh tay từ dưới trồi lên làm nàng giật mình, chưa kịp làm gì đã bị kéo xuống nước.
“Ào ạt!”
Khi thành công kéo được nàng xuống Long Ngạo Thiên mới trồi người lên khỏi mặt nước ấm áp.
Theo sau là một thân ảnh ướt nhẹp như chuột lột cũng từ phía dưới nhô lên.
“Phi, phi, đại bại hoại, ngươi thật hư!”
Phun nước từ trong miệng ra, nàng thở phì phò mà nói.
Nhìn thân ảnh ướt sũng trước mặt, hai mắt hắn không khỏi lửa nóng.
Chỉ thấy nàng bây giờ quần áo dính sát vào người để lộ những đường cong lả lướt, nơi cần lồi thì lồi, nơi cần nhỏ thì nhỏ.
Tình cảnh này làm hắn nhớ lại chuyện hai năm trước khi mà lần đầu nàng cũng có ý định xấu và bị hắn trừng phạt.
Bây giờ cũng tương tự, chỉ có điều thái bình công chúa lúc đó giờ đã là đại la lỵ phiên bản siêu cấp.
Vội chỉnh lại mái tóc đang che khuôn mặt của nàng hắn nói với giọng dịu nhẹ.
“Ai kêu nàng lại có ý đồ xấu, giờ đây hai ta đều đang tắm, vậy mới công bằng!”
“Hỏng Long ca!” chỉ có huynh là đang tắm, còn muội vẫn đang mặc đồ, sao lại là công bằng?” Phượng Lan phản bác.
Nghe vậy hắn nở một nụ cười xấu xa và tiến lại gần Phượng Lan.
Trông thấy hắn như vậy nàng biết có chuyện xấu sắp xảy ra, mỗi khi hắn tiến thêm một bước nàng đều lui ra sau một bước, thấy một bước không đủ nàng lại lui thêm một bước.
Đến khi vị trí lưng ngọc truyền đến cảm giác cấn cấn do thành hồ mang lại, nàng mới biết mình đã bị ép vào thành bờ hết đường lui.
Xoay người tính leo lên, chưa kịp lên cả cơ thể nàng đã nằm trọn trong lồng ngực của nam nhân.
Trên đầu nàng bị đè nặng xuống do cằm của hắn để lên đầu của nàng.
Long Ngạo Thiên dời cằm trên đầu nàng xuống và tiến lại bên tai nàng nói nhỏ.
“Ta chưa cho phép nàng đi, nàng dám đi!”
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ vị trí mang tai, cả cơ thể nàng như nhũn ra.
Thấy vậy hắn ôm nàng chặt hơn và xoay cơ thể nàng lại áp sát vào ngực hắn, hai quả cầu trước ngực nàng từ hình tròn bị ép dần cho đến khi không thể xuống được nữa mới dừng lại.
Cúi đầu xuống, từ vị trí này hắn có thể thấy rõ mồn một khe rãnh giữa hai ngực sâu hút như muốn hút cả linh hồn của hắn vô trong.
Thầm nói nhỏ: “Phát triển rất tốt!”
Do đầu đang tựa vô ngực hắn nhưng nàng cũng biết hắn đang nói gì.
“Còn không phải đại bại hoại chàng, suốt ngày lấy lý do mát xa, mà ngày nào cũng ăn hiếp ta!”
Mồm nàng hơi vểnh lên thể hiện sự bất mãn trong lòng.
“Vậy để ta kiểm tra xem dạo này ngực muội có to hơn xíu nào hay không?”
Nói xong hắn thò tay vào vạt áo lột áo của nàng xuống, để lộ ra một bầu ngực trắng trẻo căng tròn đang được nâng đỡ bởi chiếc bra áo ngực màu trắng.
Đúng vậy, trong khoảng thời gian này hắn đã thông qua hệ thống thương thành mua nhiều bộ đồ lót cho nàng.
Trước khi mua hắn đã lấy vài bộ ra cho nàng xem trước và chọn mẫu ưng ý nhất, nhớ khi đó, lần đầu tiên thấy hắn mang ra, khi mà đã hiểu công dụng của nó nàng mới đỏ mặt mà chỉ ngón tay vào bộ đồ lót màu trắng với chiếc nơ nhỏ trang trí ở giữa áo ngực.
Với mong muốn chiều lòng cô vợ nhỏ, hắn mua nhiều bộ tương tự và bỏ vào trong trữ vật giới chỉ cho nàng.
Trong hệ thống thương thành có bán không gian giới chỉ không phải loại thông thường mà có thể theo tu vi của chủ nhân mà tăng trưởng.
Đã có không gian hệ thống nên hắn không cần.
Sau khi đặt những bộ đồ lót vào nhẫn trữ vật, chỉ cho nàng cách nhận máu nhận chủ và cách sử dụng hắn tự tay đeo chiếc nhẫn có màu trắng xanh lên ngón giữa bàn tay trái cho Phượng Lan như là vật đính ước của hắn và nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...