Bắt Đầu Xuyên Qua Từ Thế Giới Võ Hiệp


Nhìn hai bầu ngực của thiếu nữ, hai tay hắn nâng lên chạm nhẹ vào hai đoàn mềm mại phía trên không được bao bọc bởi lớp áo bra trắng tinh khôi.

Hơi dùng tay ấn xuống, theo hắn ấn xuống ngực nàng, xúc cảm tuyệt diệu, trơn trượt.

Theo ngón tay hắn ấn xuống, vị trí đó chìm xuống và khi thả ngón tay ra chỉ hiện một dấu ấn màu trắng nhạt rồi sau đó biến mất.

Hai bàn tay heo ăn mặn di chuyển đến khe rãnh giữa hai vú, ngón tay hơi thọc xuống chạm vào áo ngực.

Hai lòng bàn tay vuốt nhẹ nhàng từ giữa hai vú xoay tròn dần đến phần ngực trên rồi ra phía ngoài hai bên vị trí gần nách và khi đến phía dưới phần áo ngực, tay hắn nhẹ nhàng trườn lên nắm trọn hai quả đào tiên mà một bàn tay không thể nắm trọn, từ từ mà nắm bóp theo tiết tấu hai nhẹ một nặng.

Bóp vài cái, ngón trỏ hắn lại gần xoa nhẹ xung quanh phần núm vú dưới lớp áo ngực.

Hắn dùng đầu móng tay mà gẩy qua lại đầu núm của nàng.

“Ư..

ân” tiếng rên rỉ từ trong miệng khi bị trêu đùa núm vú của Phượng Lan.

Ngón trỏ và ngón giữa của hắn lột nhẹ chiếc áo ngực che phần ngực của nàng xuống, dưới lớp áo ngực dần dần hé mở là một hạt đậu đỏ đã cương cứng nhô cao lên sau khi bị trêu đùa.

Đến lúc lột bỏ lớp che chắn cuối cùng hai bên ngực xuống phía dưới cũng là lúc hai ngực của nàng hoàn toàn bại lộ trước hắn.

Hai bàn tay hắn xoa nắn, véo nhẹ lên phần núm vú của nàng.

Phượng Lan cả người run lên, đôi mi thanh tú cau lại, Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn, bộ ngực của nàng thay đổi thành nhiều hình dạng qua đôi bàn tay của hắn.


Theo động tác của hắn trong miệng của nàng phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng liếm vành tai nàng, ôn nhu nói: “Phượng Lan, nàng thật đẹp, ta yêu nàng!”

Phượng Lan đáp lại: “Ta cũng yêu chàng!”

Bàn tay hắn rời ngực mà du tẩu trên thân thể mê người của nàng.

Tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng mà đặt lên dương căn đang chào cờ của hắn.

Khi bàn tay nàng chạm đến nơi điểm yếu của nam nhân, cảm nhận được hơi nóng từ dương căn mang lại, cả cơ thể nàng run lên như muốn rụt tay về.

Long Ngạo Thiên nắm chặt lòng bàn tay nàng không cho thu về lại.

Tay hắn đè nặng lên tay nàng mà trừu sáp lên xuống, hắn chỉ thấy thật sung sướng.

“Ân! Chính là cảm giác này”

“Phượng Lan, nàng thật tuyệt!”

Nghe tiếng nam nhân yêu mến khen ngợi, nàng cố nén dũng khí mà nắm vuốt lên xuống.

Vuốt được hơn hai mươi phút nàng thấy hơi ê tay, ngẩng mặt lên nhìn thẳng Long Ngạo Thiên e thẹn nói: “Tay thật mỏi a! Có thể dừng lại hôm khác tiếp tục được không?”

Hắn đặt tay lên đầu nàng xoa nhẹ nói: “Ngoan, nàng cố chịu đựng một chút, ta sắp ra rồi!”

Nàng hơi mân mê miệng mà tiếp tục trừu lấy.

Khoảng chừng thêm bốn phút chỉ nghe hắn nói với giọng hơi gấp rút.

“Nhanh, nàng tăng tốc ta sắp ra rồi!”

Tay nàng cố nén ê nhức mà tăng tốc độ lên nhanh nhất, trừu thêm hơn trăm cái chỉ nghe:

“Phụt..

phụt..

phụt...!”

Nàng chỉ cảm thấy dương căn phình to và giật giật, theo đó là một dòng tinh nóng bắn mạnh về phía trước và nổi bồng bềnh trên mặt nước.

Khi đã bắn ra xa, dòng tinh dịch trắng đục thuận theo thân dương vật chảy xuống tay của nàng, khi chảy đến tay của nàng chỉ cảm thấy thật nóng.

Đưa bàn tay lên nhìn, giờ đây cả bàn tay nàng là một màu trắng đục nhớp nháp có mùi hơi khó ngửi.

Giống như phát hiện tân thế giới, nàng nói thầm: “Thì ra trong cái đó của nam nhân ngoài nước tiểu còn có thứ này!”


Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Long Ngạo Thiên đã hướng dương căn ra phía đối diện nàng, hắn tiến tới bên tai nàng như ma quỷ nói nhỏ.

Khi nghe hết lời hắn nói khuôn mặt nàng hồng thấu.

“Đại bại hoại! Ta mới không thèm đâu.”

Nói rồi quay đầu sang chỗ khác.

Long Ngạo Thiên đặt tay lên cằm Phượng Lan mà xoay qua đối diện với mình, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi của thiếu nữ.

Hai mắt của nàng trừng lớn, sau đó nhắm lại cảm thụ nụ hôn đó, Long Ngạo Thiên rất cẩn thận mà quan sát thiếu nữ, thấy nàng không phản đối mới từ từ thưởng thức chiếc miệng nhỏ nhắn cùng làn hơi thơm ngát như hoa lan của nàng.

Khi Long Ngạo Thiên rời môi, trong mắt của nàng hiện đầy sự mê ly như chưa tỉnh hồn.

Hắn trèo lên bờ hồ mà ngồi xuống, ở giữa là cây dương căn vẫn còn cương cứng dù vừa ra lúc nãy.

Một bên ngồi hắn cúi đầu xuống chăm chú nhìn nàng hỏi: “Hiện tại nàng có thể làm chuyện đó cho ta sao?”

Cả cơ thể nàng sau nụ hôn đó như chưa tỉnh hồn mà nghe lời hắn từ từ lại gần rồi hé miệng ngậm dương vật to lớn với những dây gân màu xanh trải đầy xung quanh thân, vị trí phần đầu còn sót một ít tinh dịch do lúc nãy khi bắn.

Vào miệng là một hương vị ngai ngái, hơi mặn.

“Chụp chụp”

Vừa mút nàng vừa hơi ngước lên nhìn biểu cảm của Long Ngạo Thiên, thấy hắn đang hơi híp mắt hưởng thụ nàng càng ra sức mà phục thị hắn.

“Đúng rồi Lan nhi, nàng phải nhớ tránh dùng răng cạ vào đầu dương vật, dù là lần đầu nhưng nàng đã làm rất tốt!”

Không biết qua bao lâu Long Ngạo Thiên đột nhiên cầm lấy đầu của Phượng Lan mà ấn xuống mà hơi ưỡn ngưỡi ra sau rồi tiến tới.

Chỉ cảm thấy dương căn xuyên thẳng qua một đường trơn trượt hướng xuống.

Mỗi lần hắn nhấp hông là thiếu nữ không thở được, hai bàn tay trắng như phấn đấm vào sau lưng hắn.


“Ọc ọc”

Đẩy thêm vài chục cái cả cơ thể hắn cương cứng, từ vị trí phần đầu dương vật bắn thẳng xuống cổ họng những dòng tinh binh mạnh mẽ.

Cả khuôn mặt của Phượng Lan tràn đầy nước mắt, nước mũi, hai mắt trợn ngược lên màu trắng như sắp ngất.

Đến khi hắn rút dương vật ra chỉ nghe: “Oẹ ọe” tinh trùng từ vị trí khóe miệng Phượng Lan tràn ra ngoài nhỏ xuống đất.

Sau khi nôn mửa, nàng mới quay sang mà một thanh nước mũi, một thanh nước mắt mắng chửi hắn.

“Thối Long ca, đại phôi đản, đại bại hoại, từ nay ta không thèm để ý đến ngươi nữa!”

Thật lâu, phải tốn sức trâu hai hổ và hứa hẹn nhiều điều mới giỗ dành được thiếu nữ.

Bỗng trong không khí như có một lực ép đè nén lên toàn bộ bầu trời Long gia, theo đó là một tiếng cười đầy ngạo nghễ.

“Hahaha, ta Long Thiên Hoành cuối cùng cũng vào Thiên Nhân cảnh!”

Trên bầu trời đang có một thân hình đứng chắp tay sau lưng, thể hiện phong thái của một cao thủ tuyệt thế.

Xung quanh bầu trời gió thổi mây bay, sấm rền từng trận.

Phía dưới mặt đất, cát bụi bay mù mịt, Long Ngạo Thiên đang ngắm nhìn thân ảnh trên bầu trời và bên cạnh là Phượng Lan, trên mặt nàng là vệt nước mắt khô chưa lâu.

“Đây là phong thái của Thiên Nhân cảnh sao?” Long Ngạo Thiên sững sờ nhìn lên không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận