Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin
*Ed: Boss sủng ngọt sâu răng đã quay trở lại đây, tranh thủ được nghỉ là edit ngay để mọi người đọc nè 😁
    Lúc này, Vu Tà ôm theo Bạch Nguyệt Sơ cũng đã tìm được một hang động để nghỉ ngơi, hắn hoàn toàn không hỏi thăm bất luận tin tức gì về quan hệ giữa nàng ta và Giới Sân.
    Mà chỉ lấy đan dược ra đút cho nàng ta, rồi ôm nàng ta vào lòng an ủi, "Nguyệt Sơ, nàng không sao chứ?"
    Bạch Nguyệt Sơ vẫn còn rất yếu, không nói thêm gì.
    Hắn đau lòng lau đi mồ hôi trên trán nàng ta, tàn nhẫn nói, "Nàng ta dám đả thương nàng, bổn thiếu chủ nhất định sẽ khiến nàng ta phải trả giá thật đắt."
    Không biết trong lòng đang nghĩ gì, nhưng khuôn mặt tà tứ của hắn ta lúc này lại tràn ngập vẻ cưng chiều, dỗ dành nàng ta, "Ngoan nào, trước tiên phải chữa thương đã."
    Bạch Nguyệt Sơ có chút cảm động, không nhịn được mà dụi mắt, rồi cọ xát ở trong lòng hắn ta, dùng nó che đi ánh mắt phức tạp của mình.
    Nàng ta còn nhớ như in, khi thiếu chủ Tinh Ma Cung Tinh Nhan muốn giết nàng ta, là Vu Tà chắn phía trước.
    Có điều, nàng ta rũ mắt, lẳng lặng khoanh chân khởi động linh lực, hắn ta lại là ma tu.
    Năm đó, ngay tại lúc toàn bộ ngôi làng bị diệt vong, nàng ta đã lập lời thề không đội trời chung với Ma Tu rồi.
    Ma khí nhàn nhạt xung quanh bị nàng ta hút vào, nhưng lại không kẻ nào có thể trông thấy, sau khi tiến vào kinh mạch, những ma khí đó vậy mà đều được chuyển đổi thành linh khí cả.
    Đây cũng chính là một trong số những kỳ ngộ của Bạch Nguyệt Sơ, nàng ta có bộ công pháp Thần cấp, có thể hấp thu cả linh khí lẫn ma khí, chỉ là khi tiến vào đan điền, tất cả chúng đều biến thành linh khí mà thôi.
    Cho nên nàng ta muốn lợi dụng công pháp để ngụy trang thành ma tu trong một khoảng thời gian ngắn cũng được, chỉ là phải nghịch chuyển linh khí thành ma khí sẽ hao phí nhiều thời gian hơn một chút, tốc độ cũng chậm lại một bậc.
    Chính vì lí do này, lúc giao đấu với thiếu chủ Tinh Ma Cung, nàng ta mới hoàn toàn bất lực như vậy.
    Bạch Nguyệt Sơ không tiếp tục suy tư nữa, tập trung bảy phần sự chú ý vào việc chữa thương.

    Mắt thấy người trong lòng còn để lại ba phần chú ý xung quanh, nụ cười cưng chiều của người kia vẫn không hề thay đổi, nhắm mắt hôn lên trán nàng ta, chỉ là trong ánh mắt bây giờ lại tăng thêm chút ít lạnh giá.
    Hắn quả không hề hay biết, người mình thích chỉ là một ngoại môn đệ tử, còn có cả giao tình với Giới Sân, lại càng không biết rõ, lòng phòng bị của người hắn thích lại mạnh như vậy, ở bên cạnh hắn mà vẫn còn phải cảnh giác ba phần.
    Suy nghĩ thêm một chút về sự xuất hiện của nàng…hình như có hơi khả nghi.
    Thân là thiếu chủ một cung, lòng dạ Vu Tà tất nhiên là đa nghi độc ác, lúc này, lòng đa nghi của hắn đúng lúc bị chạm trúng, người đang trong cơn nghi ngờ thì nhìn đâu cũng sẽ ra sơ hở, ngày xưa tất cả đều bị tình cảm che đi, nay từ từ được bóc trần.
    Trong giới có Ma Tu nằm vùng ở trong đạo môn, vậu thì đương nhiên trong số Ma Tu cũng sẽ có kẻ nằm vùng, xem ra hắn ta cần phải suy xét lại cho rõ ràng một chút rồi.
    Thậm chí là cả việc nàng ta thích hắn, là thật hay giả nữa.
    ...
    Ngược lại, Tinh Nhan không hề hay biết, chẳng qua chỉ là ra tay độc ác hơn một chút, đã trùng hợp tạo nên một vết rạn, ngăn cản tình cảm của nam chính và nữ chính thăng hoa.
    Nhưng chỉ cần thử suy luận, vẫn có thể giải thích được.
    Trong lúc này, tình cảm của hai người chỉ mới vừa nảy sinh, chưa ổn định lắmn định.
    Trong nội dung tác phẩm, Tinh Nhan cũng không thể đem hai người bức đến nông nỗi như thế này, Giới Sân cũng cũng không hề xuất hiện tại đó.
    Sau này nam nữ chính còn gặp phải rất nhiều chuyện, hai bên cùng vào sinh ra tử, tin tưởng lẫn nhau vô cùng, lúc đó việc thẳng thắn tiết lộ thân phận bản thân của nữ chính đã không còn là vấn đề gì nữa, thậm chí nó còn biến thành minh chứng cho tình cảm giữa hai người.
    Chỉ là lúc này, nội dung của vở kịch chỉ mới vừa bắt đầu, mà nam chính tính cách lại đa nghi, nếu lúc này phát hiện ra thì...
    ***
    Bên cạnh đó.
    Một đôi chân mang giày xanh bước đi trên thảm lá rụng thật dày.

    Hòa thượng dừng lại, ngước nhìn vách đá nhẵn nhụi trước mắt.
    Rõ ràng là nó trông không bất cứ điểm khác biệt nào, nhưng hắn lại vẫn cứ từ từ tiến lên, không chút ngừng lại, chỉ lạnh nhạt trực tiếp bước qua.
    Một bước duy nhất, dương như có sóng gợn chớp lên một cái, nhưng kì lạ thay lại chẳng thể gây cho hắn chút tổn thương nào, sau khi bước qua đó chính là một vùng đất khác.
    Không gian tối tăm chật hẹp, quan trọng hơn là, mùi máu tanh xộc vào mũi.
    Kẻ tu tiên, dù là trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy rõ, hòa thượng bước nhanh hơn, khoanh chân ngồi xuống, ôm lấy người đang nằm trên mặt đất vào lòng.
    Lúc này, một mảng áo trước ngực Tinh Nhan đã nhiễm thành màu đỏ sậm, sắc mặt nàng tái nhợt tương phản hoàn toàn với màu y phục.
    Hòa thượng bắt mạch cho nàng, đầu ngón tay khẽ khàng run lên.
    Hắn nhanh chóng lấy ra một bình đan dược, mở ra rồi đút cho nàng.
    Đan dược rất thần kỳ, chân mày nhíu chặt của Tinh Nhan dần dần buông lỏng, sức khôi phục của người tu tiên rất mạnh, cho dù vẫn còn thương thế, nhưng nàng đã có thể tỉnh lại.
    "Khụ, làm sao mà ngươi vào được?"
    Nàng vẫn chưa mở mắt ra nhưng trong lòng đã thầm run sợ, rõ ràng là nàng đã dùng tới bùa chú che giấu tất cả các phương hướng, nên mới dám ở nơi đây tĩnh tọa tu luyện, thậm chí còn phân một phần tâm trí để cảnh giác tình huống bên ngoài, nếu có người chạm vào bùa chú thì sẽ tỉnh lại ngay lập tức, vậy mà có người lại có thể cứ thế mà trực tiếp đi vào.
    Đến khi cảm nhận được hơi thở của người mới đến nàng mới khẽ thả lỏng, mở mắt ra hỏi.
    Giới Sân khẽ mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là bần tăng đi tới."
    "À."
    Tinh Nhan giễu cợt một tiếng, ánh mắt nâng lên, nhìn thấy cánh tay hắn vây lấy nàng, “Đại hòa thượng, người phạm giới."

    "A Di Đà Phật." Giới Sân thu tay, sau đó chắp tay trước ngực niệm một tiếng Phật hiệu, "Hồng nhan xương khô, thí chủ không cần phải để ý."
    Hồng nhan xương khô ư?
    "Vậy thì thật là không khéo rồi," Tinh Nhan nhướng mày, cười duyên hai tiếng, rồi đột ngột dán sát vào khuôn mặt hắn, ánh mắt sóng sánh, khẽ phun ra hơi thở mờ ám, "Ta cảm thấy bản thân đẹp hơn xương khô nhiều, ngươi thấy thế nào?"
    Khuôn mặt ấy gần trong gang tấc, môi đỏ như lửa, mắt đen như mực, giống như đóa hoa sắp đi đến hồi kết, càng gần thời điểm lụi tàn, lại càng thêm diễm lệ.
    Bàn tay lần tràng hạt của hòa thượng bỗng nhiên khựng lại, sau đó mới lần nữa tiếp tục, "Thí chủ..."
    Nhưng hắn còn chưa kịp trả lời, thì Tinh Nhan đã né ra xa, vẻ mặt lả lơi kia cũng hoàn toàn biến mất, nàng đứng lên, giống như một đứa trẻ thuận miệng hỏi một vấn đề nào đó, thích thì hỏi, căn bản không để ý đến đáp án,
    "Đại hòa thượng, ngươi đã cho ta ăn cái gì vậy?"
    Nàng bỗng nhiên phát hiện, kinh mạch của mình thế mà lại trở nên mạnh hơn một chút, cơ thể nàng vốn đã bị luyện chế, cũng chính vì vậy mà kinh mạch trở nên vô cùng yếu đuối, tuy vậy khả năng hồi phục lại vô cùng phi thường.
    Hòa thượng rũ mắt, đè xuống loại cảm giác tế nhị mang tên mất mát, “Là Ngũ Linh đan."
    Ngũ Linh đan, nguyên liệu chủ chốt để tạo thành chính là năm loại dược liệu thuộc ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ có lợi cho gân mạch, thêm một trăm lẻ tám vị thuốc phụ, ngoại trừ linh dược ra, thì nó chính là loại thuốc có hiệu quả nhất dành cho gân mạch.
    "A." Loại đan dược này, nàng cũng không có nhiều.
    Tinh Nhan cúi đầu nhìn nhìn bản thân, y phục trên người lóe lên một cái, trở nên sạch sẽ.
    Sau đó cất bước chuẩn bị rời đi, thấy bùa chú dán nơi cửa động thì không vui lắm, một ngọn lửa màu đen xuất hiện ở trên tay, lá bùa hóa thành tro bụi ngay lập tức.
    Giới Sân tiếp tục rũ mắt, hắn biết rõ ràng nàng đang phát tiết bất mãn vì bùa chú không thể ngăn cản hắn đi vào.
    ... Trái tim vốn bình tĩnh không gợn sóng nay bỗng nhiên có chút đau đớn, không phải là thế này, rõ ràng, rõ ràng hắn hẳn phải là người đặc biệt nhất của nàng mới phải.
    Bước chân hắn hơi chậm lại, nhưng không nói gì thêm nữa, một viên đan dược được đưa đến bên môi nàng, "Thí chủ."
    Tinh Nhan không già mồm từ chối, thậm chí cũng không cần thử độc, nàng liếm liếm vết máu lần nữa tràn ra khỏi khóe môi đo một lần nữa vận dụng ma khí, mắt khẽ nheo lại, mỉm cười cúi đầu nuốt vào.
    Đầu lưỡi phấn hồng khẽ khàng lướt qua ngón cái, mang đến xúc cảm mềm mại, hơi tê ngứa.

    Mi mắt Giới Sân hơi run, vì tín nhiệm nàng dành cho hắn, cũng vì cảm giác mềm mại vừa rồi, hắn chậm rãi thu tay lại, dùng bàn tay bọc lấy ngón cái của mình.
    Đáng tiếc, đúng lúc này.
    Tinh Nhan quay đầu lại, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, một cây hoa vàng kim xuất hiện lơ lửng trước mặt Giới Sân.
    "Phạm  m Hoa, đổi lấy Ngũ Linh Đan của ngươi."
    Trái tim Giới Sân đập chậm lại, thật lâu vẫn không nói gì.
    Xét từ giá trị mà nói, thì Phạm  m Hoa đối với với Phật Tu còn quý báu hơn Ngũ Linh Đan gấp nhiều lần, công hiệu của nó cũng giống như tên gọi, khi chế thành đan được, có thể khiến cho Phật Tu trực tiếp nghe thấy Phạm  m, từ đó ngộ đạo, chỉ là nghe được bao nhiêu, cũng còn tùy thuộc vào ngẫu nhiên.
    Nhưng loại thái độ không muốn thiếu nợ này, trông thế nào cũng thấy rất là xa cách.
    Không phải thế này này.
    Trong thâm tâm hắn có một tiếng nói, bọn họ tuy hai mà một, không nên xa lạ như thế, rõ ràng hẳn phải là người thân mật nhất của nhau trên đời này mới đúng.
    Lấy quan hệ của bọn họ, không cần phải trả lại cho hắn bất kì vật gì.
    ". . . Không cần đâu."
    Hắn rũ mắt xuống, không có nhận lấy.

Tác giả có lời muốn nói: 
Giới Sân: Tức phụ à, của ta chính là của nàng mà!

----- Hết chương 35 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui