Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin
*Ed: lâu lâu tớ lại ngoi lên đây, mọi người ăn Tết có vui không nè 😁 lần này là update cho Boss nha, hẳn hai chương luôn đó, hoan hô tớ đi nào muahahaha
    ". . . Không cần đâu."
    Hắn rũ mắt xuống, không có nhận lấy.
    Tinh Nhan cũng không đưa đẩy thêm với hắn, chỉ cười khẽ, đặt đóa hoa lại, rồi biến mất.
    Trực giác của nàng cho nàng biết, rằng người trước mặt đáng giá để tin tưởng, hơn nữa hắn còn mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến nàng có chút muốn khóc.
    Nhưng đây là thế giới tu tiên.
    Có rất nhiều thủ đoạn quái lạ khó lòng đề phòng, đừng nói là thủ đoạn, có một vài người tu luyện công pháp không thôi cũng có thể đạt được mức này, nàng không thể xác định cảm giác của mình có phải hiện đang bị đánh lừa hay không.
    Không có cách nào có thể phân biệt bây giờ hắn có đáng tin hay là không, vậy thì cũng chỉ có thể kéo dài thời gian trước, chờ đến lúc nàng mạnh lên, lại kết luận vậy.
    Huống chi, hắn còn không phải là người nằm ở phe này.
    Có lẽ do còn lí do nào khác nữa, nhưng hiện tại nàng chỉ thấy được một kết quả duy nhất.
    Toàn bộ thế giới ai cũng có thể đối đầu với ta, chỉ có mình ngươi là không thể, cho nên kết luận mà nàng cho ra chính là, tốt nhất là đập chết sau đó băm luôn. . .
    May mà cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng.
    - - chỉ dựa vào một chuyện nhỏ xíu đã kết luận chuyện sống chết của cả một con người không phải là cách làm đúng đắn.
    Lỡ đâu giết đi xong, sau này lại hối hận thì làm sao bây giờ?
    Tinh Nhan liếm liếm khóe môi, khi hai cánh môi khép lại lần nữa liền tỏ ra có chút khó chịu, quan trọng nhất là, thân thể lạnh quá ôm sẽ không thoải mái. (*Ed: nữ vương dù mất trí nhớ thì vẫn là nữ vương ạ  =~=)
    Có điều bây giờ nàng không muốn suy nghĩ thêm, không thể trực tiếp giết hắn, vậy tối thiểu nhất bây giờ chính là không muốn gặp hắn nữa, còn không được chắc?
    Ý tưởng vừa lóe lên, Tinh Nhan lập tức ngẫm nghĩ, nếu vậy thì, nàng có cần phải chuẩn bị trước một chút noãn ngọc Dung Nham để làm giường lớn không nhỉ?
    ... . . . Có thể suy tính thêm một chút.
    Một lúc sau, Tinh Nhan vuốt vuốt trán, nàng cảm thấy hiện tại tư tưởng của bản thân đang rất có vấn đề.

    Nàng lấy bản đồ ra, trầm ngâm một lúc, khóe mắt cong lên.
    - - chọn một hướng có núi lửa.
    Thôi, có vấn đề thì có vấn đề vậy.
    ... . . .
    Bí cảnh này cũng không phai là một bí cảnh quá nổi danh, số lần xuất hiện cũng khá nhiều, năm mươi năm một lần, đại đa số linh dược quý hiếm bên trong đã không còn.
    Cũng vì đã được ra vào nhiều lần, cho nên phần lớn vị trí trên bản đồ đều đã được làm sáng tỏ.
    Có điều nơi đây cũng sảnh sinh ra một vài thứ nổi danh.
    Chính là nhiều cỏ Dung Nham và Thiên Tâm Hoa.
    Thiên Tâm Hoa chỉ mọc nơi bí cảnh này, khi luyện chế thành đan dược sẽ có tác dụng khắc chế tâm ma của rất mạnh, lần này nữ chính đã cướp thảo dược này với Tinh Nhan, sư phụ của nàng ta là Xuất Khiếu Lão Tổ, người đạt đến cảnh giới như vậy thì chỉ có dùng Thiên Tâm Hoa ngàn năm mới có tác dụng.
    Nhưng bí cảnh này năm mươi năm mới mở ra một lần, khả năng có Thiên Tâm Hoa ngàn năm tồn tại mà vẫn chưa bị ai tìm thấy gần như bằng không.
    Vậy mà hết lần này đến lần khác, khiến hai người bọn họ lại có thể chạm mặt nhau.
    Còn về phần Dung Nham thảo...
    Tinh Nhan nhìn phía sau một cái, không một bóng người, nàng tiếp tục quay đầu lại, thản nhiên tránh khỏi dung nham phum ra từ một ngọn núi lửa nọ.
    Ở trong này núi lửa tương đối nhiều, từng ngọn núi hợp lại với nhau thành từng cụm, thỉnh thoảng sẽ có một ngọn trong số đó đột nhiên phun trào, ầm ầm nhuộm đỏ cả một mảnh trời, từng dòng nham thạch nóng chảy cuồn cuộn đổ xuống rồi từ từ nguội lạnh.
    Nhưng chúng ngược lại lại không gây ra trở ngại hay khó khăn gì đối với người tu hành cả, có đôi khi sẽ bắt gặp một người tu tiên nào đó nhảy ra khỏi dung nham nóng chảy, hoặc là tìm đến một miệng núi lửa nào đó rồi nhảy vào.
    Tinh Nhan càng bay càng tới chỗ hẻo lánh, cho đến khi những ngọn núi lửa dần trở nên thưa thớt vẫn không có ý định dừng lại.
    Cỏ Dung Nham là một loại thảo dược chỉ sinh trưởng ở những nơi đặc thù phía dưới núi lửa, bên cạnh nó thường sẻ có cả Dung Nham Noãn Ngọc. Nhưng kỳ lạ là, bên ngoài bí cảnh không phải không có các cụm núi lửa, nhưng nhiều núi lửa đến vậy, lại rất hiếm khi phát hiện có cỏ Dung Nham.
    Quan trọng nhất là, nếu số năm của cỏ Dung Nham đủ cao, sẽ tạo ra Dung Nham Cỏ Tinh.
    Mà loại Dung Nhan Cỏ Tinh này, chính là thành phần trung chuyển cho công pháp của nàng, cần phải dùng đến.
    Nàng thấy rất rõ, ở thế giới tu tiên, dù cho muốn báo thù hay muốn làm cái gì, thì tu vi mới là thứ căn bản nhất, Bạch Nguyệt Sơ chính là con cưng của thế giới này, hiện tại nàng ta bị tụt lại không mang ý nghĩa nàng ta sẽ vĩnh viễn nằm phía sau, các loại kỳ ngộ thời thời khắc khắc xuất hiện sẽ khiến người ta cứng họng với tốc độ phát triển của nàng ta.

    Nghĩ cách cắt đứt kì ngộ của nàng ta chỉ là phương pháp hạ đẳng, khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ mới là chân lý. Mà Phượng Niết chính là công pháp nhằm vào linh hồn, linh hồn càng mạnh, thì tu vi của bản thân cũng sẽ phát triển rất dễ dàng.
    Cho nên nàng nhất định phải cầm được Dung Nham Cỏ Tinh.
    Chỉ là Dung Nham Cỏ Tinh đương nhiên rất khó tìm.
    May thay nguyên chủ cũng là nhân vật phản diện chính, số mệnh đặc biệt mạnh mẽ giống nữ chính, trong trí nhớ vừa hay cũng có kí ức về Dung Nham Cỏ Tinh này.
    Không lâu sau, nàng đáp xuống một ngọn núi lửa.
    Nơi đây đã là chốn vô cùng hẻo lánh, ngọn núi lửa này nhìn sơ qua cũng chẳng có gì đặc biệt, thấp bé bình thường, không có bất kỳ chỗ nào nổi bật, nhưng nếu có người tỉ mỉ quan sát, thì sẽ thấy tần suất phun trào của nó cao hơn những ngọn núi khác nhiều.
    Mục tiêu chính là phải tìm được hòn đá có hình thù kỳ quái dưới chân núi, Tinh Nhan đứng ở phía bên trái, cách hòn đá hai bước chân, lấy một tờ bùa độn thổ phổ thông, xé ra.
    Vầng sáng lóe lên, người biến mất ngay tại chỗ.
    Không bao lâu sau, áo bào màu xanh rủ xuống hòn đá.
    Rũ mắt nhìn nơi đó một hồi, người đi đến lại không có đi theo xuống dưới, mà là ngồi xếp bằng một chỗ, bắt đầu thong thả niệm kinh Phật.
    Không thích hắn đi theo, vậy thì hắn sẽ chờ.
    ... ...
    Lúc này Tinh Nhan đã đến một nơi kỳ quái.
    Đây là một không gian kết giới do tự nhiên hình thành, bống phía là vách đá nóng đỏ rực, có một vầng sáng màu đỏ lóe lên ở phía xa.
    Tinh Nhan từ từ đi qua.
    ... . . .
    Ầm - -
    Tiếng vang như từ trên trời giáng xuống, dường như có thứ gì đó đụng vào bên cạnh núi lửa, những tảng đá trên miệng núi lửa bắt đầu lăn xuống.
    Hòa thượng khép hờ mắt, nhìn lên trời.

    Có vài người trông có hơi quen mắt đang bao vây một người phụ nữ mặc đồ đen, Giới sân khẽ niệm Phật hiệu rồi lạnh nhạt nhắm mắt lại.
    "A Di Đà Phật."
    Một chút tâm hồn bác ái cũng không có.
    Có một người phụ nữ chỉ mặc độc một chiếc áo voan mỏng màu đen, thân dưới quấn váy cực ngắn để lộ eo thon nhỏ, bên hông xăm hình hoa hồng đen, trong lúc di chuyển, hai đùi trắng như tuyết lộ và một mảng ngực trắng nõn đều lộ cả ra ngoài.
    Khóe mắt cô ta có một nốt ruồi son, trông vừa xinh đẹp lại vừa dễ thương.
    Nàng ta phát giác ra người phía dưới, trong lòng ớn lạnh, phải đi ngay, là Giới Sân.
    Người ngón tay liên tục dao động, tuy là đang khảy đàn nhưng lại không hề phát ra âm thanh, từng đợt từng đợt gợn sóng tỏa ra từ nàng ta, lan ra bốn phía, ngăn chặn các pháp bảo từ các phía dồn về.
    Có ba người đang chặn nàng ta lại.
    Nàng ta khựng lại một chút, nũng nịu sẵng giọng, "Hứa Lang, chàng cứ mãi không buông được ta như thế này sao?"
    Nàng ta tỏ vẻ thẹn thùng, "Nhưng mà ba người lại bao vây có một mình ta, thân thể ta yếu đuối, sẽ chịu không nổi nha."
    Tuy nói vậy nhưng động tác trong tay càng ngày càng nhanh.
    Cả ba người đàn ông sầm mặt xuống, "Yêu nữ, chớ có nói bậy!"
    Sắc mặt của người đàn ông bên trái trở nên trắng hồng đan xen, trong rất khó coi.
    "Để mạng lại đây!"
    Động tác trong tay tất cả cũng nhanh hơn không chỉ một chút, nhưng lại không gọi Giới Sân trợ giúp như nàng ta suy đoán.
    Nữ ma đầu này tu luyện công pháp rất tà khí, lúc trước, khi hắn và nàng ta gặp nhau, đã bị nàng ta mê hoặc, nếu không phải là hai người đồng môn đến kịp thời, chỉ e rằng hắn đã trở thành nắm xương khô.
    Trăm năm tu vi có lẽ đã bị hủy hoại chỉ trong một chốc.
    Khiến đồng môn chứng kiến chuyện này đã đủ xấu hổ lắm rồi thì bây giờ làm sao có thể gọi thêm Giới Sân đại sư nữa chứ?
    "Một ngày làm phu thê, ân nghĩa trăm ngày, Hứa Lang, sao chàng lại vô tình thế chứ!"
    Nữ nhân kia khóc thút thít nói, âm thầm nuốt máu xuống, mười ngón tay hóa thành ảo ảnh, ma khí tỏa ra bốn phía, trong không trung bắt đầu xuất hiện từng đóa hoa hồng đen hé mở, hóa thành nhiều ngọn lửa, chúng bắt đầu vọt về phía người kia.
    "Chẳng phải chàng đã nói, cái gì cũng đều có thể vì ta mà trả giá sao?"
    Rõ ràng lúc trước thì nói cái gì cũng có thể cho nàng ta, kết quả, khi biết được nàng ta là Ma Tu, liền trở mặt không thương tiếc...
    "Câm miệng!"

    "Huynh đệ đồng môn mau giúp ta!" Sắc mặt nam nhân xanh mét, kiếm khí trong tay tăng vọt, hai người kia nhìn nhau một cái, kiếm trong tay cũng kêu lên ong ong.
    Tựa như có thứ gì đó vừa liên kết giữa cả hai vậy.
    Nụ cười trên mặt nàng ta trầm xuống, cảm thấy trong không trung mơ hồ truyền tới cảm giác áp lực, hai tay bắt đầu khởi động ma khí, quyền ảnh tầng tầng lớp lớp kéo tới hòng đánh gãy chiêu thức của ba người.
    Cùng lúc đó, kiến trong tay ba người kia hình thành một trận pháp nào đó, đồng thời chém ra.
    Kiếm vừa xuất ra, dường như có thể thất được trăm ngàn thanh kiếm phía sau bọn họ, trùng trùng điệp diệp, chỉ một cái chớp mắt tất cả chúng đều dồn vào thành một thanh kiếm, phóng tới nữ nhân kia.
    Quyền ảnh không thể ngăn cản nổi thanh kiếm đó, đồng tử nàng ta co rụt, phất tay phát ra một chưởng, bản thân cũng lùi sang một bên.
    Chuyện chẳng qua chỉ xảy ra trong chớp mắt, thanh kiếm đã chống lại chưởng ảnh màu đen, tốc độ chỉ hơi chậm lại một chút, sau đó vẫn vọt về phía nàng ta.
    Nhưng chỉ trong tích tắc đã đủ để khiến nữ nhân này tránh khỏi chỗ hiểm.
    Bị linh lực mạnh mẽ đâm vào, nữ nhân hộc máu, rơi xuống trước tảng đá.
    Miễn cưỡng chống người ngồi dậy, thử sử dụng ma khí lần nữa, nhưng lại phun thêm một ngụm máu tươi.
    Ba nam nhân đáp xuống, người bên trái rút kiếm, linh lực phát ra, “Ma Tu phải giết!"
    Đúng vào lúc này, Tinh Nhan từ dưới đất lóe lên, cảm giác được một nguồn linh lực bất ổn, liền vô thức cắt đứt nó.
    Một thân váy đỏ phiêu phiêu, tóc dài bay múa, khóe mắt xếch lên, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng khí thế lại vô cùng nguy hiểm mạnh mẽ.
    Nàng mặt không biểu cảm, xoay người nhìn về phía ba người kia.
    Đối lập với sự bình tĩnh của nàng là sự sợ hãi đan xen của ba người kia, "Đó là Tinh Ma Cung - Tinh Nhan!"
    Ma Tu có nhị Cung, tứ Điện, thập nhị Môn, Tinh Ma Cung chính là một trong nhị Cung đó!
    "Đại sư, cứu ta với!"

Tác giả có lời muốn nói: 
Giới Sân: Giúp giúp cái đầu mấy người á!

----- Hết chương 36 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận