Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin
*Ed: dạo này tớ lên chương đều lại rùi nha 😁😁
    Thịnh Ngự lại gần.
    Đây là môt bản kế hoạch để đả kích nhà họ Thịnh.
    Thịnh Ngự biết, cha Quý đây là muốn nhìn xem phản ứng của anh.
    Cũng chẳng phải là ép anh phải chọn giữa Tinh Nhan và nhà họ Thịnh, bản kế hoạch này không được làm ra để dồn nhà họ Thịnh vào chỗ chết, là do bọn họ khiến Tinh Nhan chịu nhiều ấm ức như vậy, nên thương trường như chiến trường, nhất định phải cho nhà họ Thịnh một đòn cảnh cáo.
    Thịnh Ngự cầm lấy bút, đột nhiên viết thêm một điều khoản vào bản kế hoạch.
    Cha Quý nhìn kĩ, rồi đột nhiên ngẩng phắt lên.
    "Đây là. . ."
    Điều này đối với nhà họ Quý mà nói, quả thực là tương đối khá, khả năng nắm chắc cũng rất lớn, nhưng mà đối với nhà họ Thịnh, chỉ e...
    Có điều, cha Quý không hề biết, so với ông, Thịnh Ngự còn muốn hủy diệt nhà họ Thịnh hơn bất kỳ ai.
    Anh không cần cha Quý phải giúp anh đối phó cái gì, vì trong những năm qua, anh chẳng hề ngồi chơi xơi nước, đàn ông muốn làm chuyện lớn đương nhiên là phải tự thân vận động, nhưng là, nếu xét đến lợi ích của nhà họ Quý, thì anh làm như vậy sẽ càng tốt hơn một chút.
    Trong lúc nhà họ Thịnh gặp nguy cấp, những thứ đồ gia truyền trong gia đình dòng dõi thư hương của ông bà ngoại đều được bán đi lấy tiền, có nói là của hồi môn của mẹ anh đã chống đỡ cả cái gia đình này lên cũng không ngoa.
    Chỉ là về sau, cha Thịnh mang theo người đàn bà - bà Thịnh của hiện tại, và cả đứa con chỉ nhỏ hơn anh có vài tháng của bà ta về nhà, mẹ anh liền bị chọc tức đến nằm liệt giường, sau đó thì không qua khỏi. Vậy mà ông ta còn tiếp tục muốn trao Thịnh Thế vào tay Thịnh Lê.
    Mẹ anh trước khi ra đi đã căn dặn anh, để anh phải phá hủy bằng được Thịnh Thế.
    Đối với bà, đây là chuyện sai lầm nhất bà đã làm trong cuộc đời của mình.
    ... . . .
    Lúc hai người đi xuống, Tinh Nhan liền nhận ra, cha Quý đã tiếp nhận Thịnh Ngự.
    Về phần cả hai đã cùng nói cái gì, thì đây không phải là điều một tiểu công chúa như cô cần phải lo lắng.
    Lúc trước có cả cha Quý hỗ trợ, mà Thịnh Lê vẫn suýt chút nữa không thể giữ gìn Thịnh Thế, có thể thấy rõ người đàn ông của cô đã chuẩn bị đầy đủ đến cỡ nào, hơn nữa hiện giờ tình thế còn xoay ngược lại, cha Quý đã đúng về phía bên này rồi...
    Khóe miệng Tinh Nhan nhếch lên vui vẻ.
    "Để cháu vào giúp."
    Thịnh Ngự thấy mẹ Quý tiến vào phòng bếp, cũng đứng lên theo.
    Anh nói xong lời thì ngẩn người ra, dường như cảm thấy bản thân vô cùng kỳ lạ, vì sao anh lại thốt ra những lời này nhỉ.

    Rõ ràng từ trước tới nay anh chưa từng vào bếp, nhưng anh lại có cảm giác, hình như tất cả mọi thứ trong phòng bếp, anh đều rõ ràng và còn có thể sử dụng thành thạo nữa.
    Ba người nhà họ Quý đều sững sờ.
    "Không cần không cần đâu."
    Mẹ Quý lấy lại tinh thần, mỉm cười lắc đầu, xem ra là bà cũng rất ngạc nhiên.
    Có tấm lòng như vậy là tốt rồi.
    Dù sao thì trông Thịnh Ngự cũng không giống mẫu người sẽ vào bếp.
    Cha Quý đã công nhận Thịnh Ngự, tất nhiên cũng sẽ không cố ý làm khó anh, “Cháu vẫn nên ở đây đi. . ."
    Chỉ có Tinh Nhan sau sững sờ xong thì lập tức ngăn ông lại.
    "Để anh ấy đi đi ạ." Tinh Nhan có một loại cảm giác khó nói thành lời, khiến cô vô cùng tự hào, “Anh ấy nhất định sẽ làm hai người hết hồn đó!"
    Cô giường cằm nhỏ lên đầy đắc ý, tựa như bản thân đã từng được nếm thử rất nhiều lần rồi vậy.

(*Ed: huhu kiếp trước kiếp trước đó :((( )
    Anh mím môi, ôn hòa nhìn cô.
    "Sao ạ sao ạ!" Tinh Nhan đầy mong đợi nhìn chằm chằm cha Quý, "Ăn ngon không ba?"
    Tuy là câu hỏi nghi vấn, nhưng biểu cảm trên mặt cô rõ ràng đã mang vẻ chắc chắn.
    Cha Quý bỗng nhiên cảm thấy không vui, khuôn mặt mập mạp banh ra, hừ một tiếng, trái lương tâm mà trả lời.
    "Cũng được."
    Tinh Nhan nếm nếm, "Không phải nha, đặc biệt ngon mà."
    Ánh mắt Thịnh Ngự lập tức trở nên dịu dàng, gắp thêm món cô thích ăn bỏ vào chén cho cô.
    Cha Quý lập tức nhìn anh không vừa mắt.
    Dường như sắp có dao phóng ra từ ánh mắt ông vậy.
    Toàn bộ quá trình, mẹ Quý chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.
    Bữa cơm của cả nhà chẳng hề yên tĩnh nhưng lại tràn đầy ấm áp.

    ... . . .
    Chỉ là tuy hai người đàn ông ở nhà đều rất ôn hòa, nhưng bên ngoài thì không phải như thế, ví dụ như là chuyện của nhà họ Thịnh.
    Mạnh mẽ vang dội, dứt khoát quả quyết.
    Thịnh Lê vốn định ngày hôm sau mời bác sĩ đến khám cho Liễu Nguyệt Nguyệt, anh ta vẫn lo là cô ta đã có thai.
    Chỉ là từ ngày đó, mọi việc bỗng nhiên thay đổi.
    - - dường như mọi bánh răng đã bắt đầu khớp với nhau.
    - - nhà họ Quý đột ngột chèn ép nhà họ Thịnh.
    Lần này không chỉ là về mặt dư luận mà còn về mặt thực tế nữa.
    Không biết truyền thông lấy được tin tức từ đâu ra, mà hàng loạt vấn đề của Thịnh Thế bỗng nhiên tuôn ra ngoài, từ hạng mục gần đây được Thịnh Thế tập trung đầu tư xảy ra vấn đề về tài chính, rồi còn cả vấn đề hàng nhái, trốn thuế.
    Vốn là sự kiện vài ngày gần đây đã khiến cảm quan của người dân với Thịnh Thế xuống thấp, lần này lại thêm scandal hàng nhái...
    Nước có thể nâng cũng có thể lật thuyền, sự tin tưởng của quần chúng nhân dân là rất quan trọng, giống như trong sự kiện sữa bột sạn thận vậy. . .
    Nhà họ Thịnh vội vàng làm sáng tỏ, bộ phận PR gấp rút muốn chết, đoàn luật sư cũng bắt đầu hoạt động, nhưng lạ thay, những gì truyền thông đưa ra đều là sự thật.
    Hơn nữa sau lưng còn có nhà họ Quý giúp đỡ.
    Khiến cho mọi thủ đoạn của bọn họ trở thành vô dụng, chỉ trong một đêm, Thịnh Thế liền biến thành bia ngắm trorng mắt công chúng.
    ... . . .
    Cùng lúc đó, có một công ty nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, lúc đầu, chẳng ai thèm coi trọng công ty này hết, tất cả sự chú ý của nhà họ Thịnh đều đặt cả lên nhà họ Quý.
    Công ty nhỉ này chỉ mới thành lập chưa đầy vài năm, dù tình hình phát triển rất tốt, nhưng muốn so sánh với con quái vật khổng lồ như Thịnh Thế, thì còn lâu mới đủ.
    Nhưng không ngờ mới qua có vài ngày, bọn họ mới phát hiện ra, so với nhà họ Quý, thứ mang đến uy hiếp to lớn cho họ lại là công ty nhỏ mà họ vốn không thèm đặt vào mắt này.
    Mặc dù Thịnh Thế đều có tham gia vào nhiều lĩnh vực ngành nghề, nhưng suy cho cùng, thì khoa học kỹ thuật mới là nguồn căn bản để làm giàu của họ.
    Khi ông Thịnh lên nắm quyền, mặc dù có thể miễn cưỡng duy trì những thứ vốn có, nhưng kỹ thuật thì lại không có bao nhiêu tiến bộ, trong ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật, nếu anh không chịu tiến lên thì chắc chắn sẽ bị thụt lùi, trình độ kỹ thuật của bọn họ vốn xem như đứng đầu trong ngành, nay đã gần như trở nên lỗi thời.
    Hoàn toàn chỉ đang dựa vào uy tín của người đi trước để tiếp tục chống đỡ.
    Thịnh Lê thì vẫn tương đối nhìn xa trông rộng, có lẽ qua vài năm nữa Thịnh Thế có thể khôi phục lại, nhưng với tình thế kỳ lạ trước mắt, có lẽ đã không còn kịp.

    Hình tượng của nhà họ Thịnh càng ngày càng không tốt, mà cái công ty nhỏ này, trùng hợp thay, cũng chuyên kinh doanh về mặt điện tử, khoa học kỹ thuật.
    Hơn nữa, hết lần này tới lần khác,
    - - kỹ thuật của bọn họ không chỉ vượt bậc hơn Thịnh Thế một bậc thôi đâu.
    Tin tức về họ ùn ùn kéo tới, trực tiếp đánh thẳng vào nhà họ Thịnh.
    ... . . .
    Nhà Thịnh bây giờ quả thực đã rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
    Không ít thế lực đối địch trước kia, thậm chí là đối tác, đều bắt đầu lăm le bọn họ, nhà họ Thịnh là một miếng bánh ngọt lớn, một hai nhà có thể sẽ nuốt không trôi, cho nên mọi thế lực hiện này đều đang thời thời khắc khắc rình mò, hòng chiếm được một miếng nhỏ trong đó.
    Ông Thịnh lo đến rụng cả mớ tóc.
    Bà Thịnh thì gần như coi nhà họ Quý thành nhà mình, sáng sớm mỗi ngày đều phải ghé một lần, bày đủ trò lôi kéo tình cảm, phân rõ phải trái các loại, thủ đoạn đầy người.
    Cho nên vào lúc này, ai còn hơi đâu đi quan tâm tới Liễu Nguyệt Nguyệt vốn còn đang trong ngục giam chứ.
    Thịnh Lê đúng là có nhớ tới đấy, có điều mỗi ngày đều phải bận rộn đến choáng váng mặt mày, nên anh ta cũng là có tâm nhưng không có lực.
    Đoàn luật sư vốn còn đang tích cực giúp cô ta tìm người bảo lãnh, nay đều được rút sạch về không chừa một mống.
    Liễu Nguyệt Nguyệt là người chưa từng phải chịu khổ.
    Bên trong trại giam, lúc đi vào là phải bị kiểm tra, phải cởi sạch quần áo, ngay cả dây thép bên trong nội y cũng bị rút ra, quần có khóa kéo không được mặc, lúc trước nhờ có Thịnh Lê, mà cô ta không hề phải trải qua các bước này.
    Ngay từ đầu, khi nhà họ Thịnh vẫn chưa xảy ra chuyện, cô ta luôn được đặc biệt chăm sóc, ăn mặc không cần phải nói, lúc ở phòng giam cũng không cần phải ở phòng tám người, mà là buồng giam độc lập.
    Trừ mỗi ngày được ra một cái sân bé xíu để hít thở không khí, giống như thả chim từ một cái lồng này sang một cái lồng khác, khiến cô ta có hơi bức bối ra, thì không có chuyện gì xảy ra hết.
    Nhưng trong khoảng thời gian này, nhà họ Thịnh đã có dấu hiệu lung lay sắp đổ.
    Cho nên tất cả đãi ngộ đều bị thay đổi.
    Thức ăn trở nên kém chất lượng.
    Phòng giam độc lập biến thành phòng giam tám người.
    Bắt đầu có người kiểm tra kỷ luật, điều mà lúc trước không ai làm với cô ta.
    Hơn nữa, vì trước đây cô ta nhận được đãi ngộ đặc biệt tốt, nên tất nhiên đã khiến nhiều người trong trại giam ghen tị.
    Hiện tại cô ta rớt xuống, đương nhiên sẽ có người vui sướng.
    Các hình thức bắt nạt đa đạng ập đến.
    Thậm chí bụng còn thỉnh thoảng sẽ đau.
    ...
    Thịnh Lê vẫn là nhớ Liễu Nguyệt Nguyệt .

    Chờ đến khi anh ta cuối cùng cũng rút ra được ít thời gian đi thăm cô ta, đã thiếu chút nữa cho rằng mình gặp lầm người.
    Liễu Nguyệt Nguyệt có thể mê hoặc được Thịnh Lê, đương nhiên sẽ có vài mặt xuất chúng.
    Ví dụ như đôi mắt và làn da của cô ta đặc biệt sáng chói. Vậy mà hiện giờ làn da cô ta trở nên thô ráp khô vàng, không còn láng mịn như xưa nữa, quả nhiên đã dọa cho Thịnh Lê phải nhảy dựng lên.
    Nhưng rốt cuộc anh ta vẫn yêu cô ta.
    Liễu Nguyệt Nguyệt bỗng dưng rơi nước mắt.
    Thịnh Lê vội vàng ôm lấy cô ta an ủi, còn phân tích tình huống hiện tại của nhà họ Thịnh với cô ta, khuyên cô ta chờ thêm chút nữa, . . .
    Về đến nhà, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, anh ta liền chuẩn bị điều vài luật sư đi tìm người bảo lãnh cô ta.
    Anh ta không thể để cho Nguyệt Nguyệt chịu ấm ức được.
    Bà Thịnh Mẫu đang lo sứt đầu mẻ trán, cho nên chết sống không chịu đồng ý. Thịnh Lê nhớ tới phản ứng lúc đó của Liễu Nguyệt Nguyệt, liền cắn răng nói với bà Thịnh, là có khả năng cô ta đã mang thai con của anh ta rồi.
    Bà Thịnh giật mình, đành cắn răng để luật sư đi nói chuyện, chỉ là với tình trạng của nhà họ Thịnh bây giờ, không thể trực tiếp mang bác sĩ vào được, cần phải có luật sư đi trình bày nữa.
    Nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.
    Chẳng qua trong mấy ngày này, đã xảy ra thêm một chuyện.
    Đúng lúc trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
    - - đó là thông báo do phía chính phủ đưa ra.
    Trong truyện gốc, vì nhà họ Quý giúp Thịnh Lê đầu tư hạng mục này, cho nên người chịu tội chính là nhà họ Quý.
    Mà hiện giờ, đã đổi thành nhà họ Thịnh.
    Trước mặt chính phủ, không có gì gọi là quái vật khổng lồ hết.
    Thủ đoạn từ phía chính phủ, kèm thêm những phía khác luôn rình mò, thừa thời cơ giẫm thêm một chân...
    Dường như chỉ trong một đêm, nhà họ Thịnh ầm ầm sụp đổ.
    ...
    Bà Thịnh gần như mất lý trí.
    Lúc trước bà ta vất vả bám lên ông Thịnh, chẳng phải là vì tiền sao?
    Dù biết hai người luật sư dù có tìm người bảo lãnh cho Liễu Nguyệt Nguyệt thì vẫn vô dụng thôi, nhưng bà ta vẫn không thể khống chế nổi bản thân mình.
    Đặc biệt là sau khi đã biết Liễu Nguyệt Nguyệt không có mang thai, còn con trai mình thì lại đang chờ bị phán xử.
    Bà ta trở nên điên cuồng, cuối cùng thế mà dám cầm lấy số tiền cuối cùng trong tay mình, để phạm nhân trong nhà giam “chiếu cố” tốt cho cô ta.

----- Hết chương 31 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui