Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin
*Ed: còn hai chương nữa là hết phần truyện này rồi 😁 cùng đón chờ những màn tung cẩu lương đa dạng từ cặp đôi này ở các phần truyện sau nhé ❤️ đảm bảo không ngon ngọt không lấy tiền 😂

    Thịnh Lê giúp cô ta xoa lưng,"Nguyệt Nguyệt, em không sao chứ?"
    Liễu Nguyệt Nguyệt không nói gì, chỉ nôn khan liên tục.
    Bàn tay đang xoa lưng của Thịnh Lê bỗng nhiên ngừng lại, anh ta như nghĩ ra điều gì, "Có phải là em. . . ?"
    Ánh mắt anh ta trở nên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhìn thẳng xuống bụng cô ta, như đã nhìn thấy tin tức tốt từ đó.
    Nguyệt Nguyệt có thai con của anh ta rồi? ?
    Anh ta nói xong thì lập tức muốn đi ra ngoài, gọi điện thoại kêu bác sĩ đến đây.
    Nhưng cuối cùng lại bị người trong lòng giữ lại, cô ta lắc đầu.
    Sắc mặt cô ta hơi tái, "Không phải đâu."
    "Mấy hôm trước…còn bị cái kia mà." Cô ta nói xong thì thẹn thùng vùi mặt vào lòng anh ta.
    Thịnh Lê có chút hụt hẫng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nói không chừng là có thật thì sao.
    Chỉ là Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn kéo không cho anh ta đi, anh ta cũng chỉ có thể giấu nó vào lòng.
    ... . . .
    Sáng sớm ngày hôm sau.
    Thịnh Ngự tỉnh lại.
    Cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực, cánh tay lại vòng chặt hơn một chút.
    Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này, chẳng qua chính là khi anh tỉnh lại, thấy em nằm gọn trong lòng mình.
    Lúc Tinh Nhan tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy anh đang cười.
    Cô ngáp một cái, sau đó cắn lên ngực anh.
    "Cười thêm cái nữa cho em xem đi."
    Nụ cười trên môi Thịnh Ngự hơi cứng đi, anh dùng tay sờ lên khóe miệng, "Anh có đang cười sao?"
    Anh cho rằng bản thân mình đã quên mất cách cười từ lâu rồi chứ.
    Tinh Nhan trở mình, nằm lên người anh, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh, rồi sờ lên môi anh, "Anh cười lên nhìn rất đẹp."
    Cô không hề nói dối.
    Lúc anh cười tươi lên, cô cảm thấy như cả vũ trụ đều bừng sáng.

    Tóc dài quét qua ngực anh, mang theo sự nhột nhạt.
    Anh âm thầm ôm người trước mắt chặt hơn, rồi hôn lên tóc cô một cái.
    Tinh Nhan nở nụ cười, ngẩng đầu dán lên môi anh.
    Dưới nắng sớm, hai người cùng thân mật trao nhau nụ hôn.
    "Rời giường thôi!" Cô chống lên ngực anh để ngồi dậy, sau đó tiện tay cầm lấy một cái áo khoác lên, bước xuống giường, vươn vai một cái, "Em đói rồi."
    Đàn ông là giống loài trong ngoài bất nhất, càng có vẻ cấm dục, thì khi cởi quần áo ra lại càng điên cuồng, câu này quả là có lý.
    Không cần nhiều lời, chỉ với lực eo là đã đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của anh rồi.
    Và ít nhất cái bụng của cô hiện tại đang kêu gào bất bình vì cô đã hao phí quá nhiều thể lực đây.
    Anh ngồi dậy, chiếc chăn lỏng lẻo trên người trượt xuống, lộ ra lồng ngực gợi cảm và vòng eo dũng mãnh, vài vết đỏ như ẩn như hiện, người bình thường vẫn luôn lạnh lùng một khi bắt đầu cuồng nhiệt lên thì thật sự là...
    Tinh Nhan nhướng mày, khiến người ta không thể kiềm chế nổi.
    Cô lại đến gần anh, từ trên cao hôn lên sống mũi cao thẳng của anh một cái.
    "Đưa em đi ăn nào."
    ". . . Ừ." Tuy rằng khuôn mặt vẫn không đổi sắc, nhưng ánh mắt anh thì lại mềm mại vô cùng.
    Trong lúc cô đi xuống lầu ăn cơm, thì trong hồ bơi, một người đàn ông từ từ đi đến.
    Nhìn về phía vài mảnh vải đang trôi nổi trong hồ bơi, mím môi, cứng đờ vớt lên, rồi đem về phòng phơi nắng.
(*Ed: úi giồi ôi bắt quả tang nha :)) )
    ...
    Cơm nước xong, đương nhiên là sẽ phải về nhà rồi.
    Vẫn là Thịnh Ngự đưa cô về nhà.
    Tinh Nhan cười tủm tỉm nhìn về phía Thịnh Ngự, "Có muốn cùng em về nhà không?"
    Chuyện giữa hai người cũng nên được chuẩn bị rồi.
    Anh ngơ ngác ngơ ngác mất một lúc mới hiểu ý cô nói, liền gật đầu ngay.
    Vì thế Tinh Nhan liền trơ mắt nhìn anh nghiêm túc đổi liền tù tì năm sáu bộ vest.
    Quản gia mang khuôn mặt vui mừng rạo rực ôm theo một đống đồ ta, lục tục nhét vào cốp xe, sau đó lại hơi bất mãn, quay sang thì thầm với Thịnh Ngự, rồi lại lật đật ôm đồ chuyển sang cốp một chiếc xe to khác.
    Thật sự là, cốp xe này quá nhỏ.
    Anh vừa cài từng cúc áo một vừa dùng ánh mắt nhìn sang, như đang hỏi ý kiến của cô.
    Nụ cười của Tinh Nhan lại càng tươi hơn.

    "Anh mặc gì cũng đều rất đẹp trai."
    "Không cần đổi nữa, bộ này đi, " Cô đi đến, cầm lấy một chiếc cà vạt, nói với anh, “Cúi đầu xuống."
    Anh cúi đầu xuống, nhưng vẫn liếc nhìn qua gương, có chút câm nín.
    Bộ này, nhìn có vẻ không chững chạc lắm.
    Thật vất vả mới đến lúc xuất phát, thì đã là giữa trưa.
    "Anh mua mấy thứ này từ khi nào thế?"
    Tinh Nhan quay đầu lại nhìn đống đồ vì quá nhiều không thể bỏ hết vào cốp xe, đành phải xếp tràn ra cả ghế sau kia, hỏi.
    Nhiều đồ thế này, cô làm sao mà không biết anh mua từ lúc nào chứ.
    Bàn tay cầm vô lăng của anh hơi nắm chặt, “Cũng chưa lâu lắm."
    Ngay ngày đầu tiên cô giải trừ hôn ước.
    Nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, Tinh Nhan nhíu mày trêu chọc, "Anh đang thấp thỏm nha?"
    Anh vẫn không nói gì.
    Tinh Nhan tiếp tục chọc ghẹo, "Yên tâm đi mà, sẽ không ăn thịt anh đâu."
    "Cùng lắm thì chỉ không cho phép chúng ta ở bên nhau."
    "Sau đó thì đuổi anh đi. . ."
    Anh cứng nhắc đạp phanh.
    Đanh mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn sang cô.
    Cuối cùng Tinh Nhan vẫn mủi lòng.
    "Được rồi được rồi." Cô mềm giọng nói, "Em chỉ trêu anh thôi."
    Nói xong cô liền hất cằm, "Sao nào, nếu như đuổi anh ra thì anh sẽ bỏ cuộc chắc? !"
    Sẽ không.
    Anh đột nhiên thả lỏng rất nhiều.
    Dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau.
    Xe dừng lại trước biệt thự nhà họ Quý.
    Nhìn dáng vẻ muốn đi xách đồ của anh, Tinh Nhan liền ngăn lại, “Chốc nữa để cho người khác chuyển vào đi."
    Nói xong liền giơ tay đẩy cửa ra.

    Khuôn mặt anh càng trở nên sắc lạnh, còn vô thức ưỡn thẳng lưng.
    Cánh cửa từ từ mở ra.
    Tinh Nhan xém chút nữa bị hù hết hồn.
    - - Cha Quý mẹ Quý ngồi thẳng tắp trên sô pha, kín đáo nhìn chằm chằm ra cửa chính.
    "Ba, mẹ, hai người sao thế ạ?"
    Người đàn ông trung niên không thể khống chế bản thân mình, thò tay ra cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, thịt trên khuôn mặt đều căng hết cả ra.
    Muốn…đâm cho một cái quá. . .
    "Nhan Nhan về rồi à? Đã ăn cơm chưa?"
    Vẫn là mẹ Quý đứng ra xoa dịu không khí, bà ôn hòa hỏi.
    Trên thực tế thì tối hôm qua hai người bọn họ cũng không có chú ý tới việc Tinh Nhan không có ở nhà, chỉ là vừa mới sáng sớm tinh mơ đã nhận được tin nhắn từ con gái, bảo là trưa nay sẽ mang con rể về nhà ra mắt...
    Đột ngột như thế, ai cũng không thể tiếp thu ngay được, đúng chứ?
    Đặc biệt là đối với người cha già vừa may mắn đón được con gái cưng về nhà như cha Quý.
    "Đã ăn rồi ạ."
    Tinh Nhan nắm tay Thịnh Ngự đi tới, sau đó cười hì hì giới thiệu, "Đây là con rể của ba mẹ, Thịnh Ngự."
    Thịnh Ngự sững sờ, sau đó thì trầm tĩnh lại, trong ánh mắt đều là mềm mại dịu dàng.
    "Chào cô chú, cháu là Thịnh Ngự."
    Quý phụ cũng đã nhìn thấy ánh mắt này, ông hơi híp mắt lại, vẻ lạnh lẽo cũng tan đi không ít.
    Tinh Nhan buông tay Thịnh Ngự, tiến tới khoác lấy tay mẹ Quý, đến bên tai bà nói khẽ, "Mẹ xem, đẹp trai chứ ạ!"
    Bộ dạng kiêu ngạo vô cùng.
    Mẹ Quý lập tức buồn cười nhìn cô, sau đó quay lại ôn hòa mời Thịnh Ngự ngồi xuống.
    "Thịnh Ngự phải không, ngồi xuống đã rồi hẵng nói chuyện."
    Cha Quý rõ ràng là cũng đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Tinh Nhan, thế có chút tổn thương tiến đến trước mặt cô hỏi, "Ba không đẹp trai sao?"
    "Ba cũng đẹp trai nha."
    Nói xong thì quay đầu lại nói với quản gia, "Bác quản gia ơi, bên trong xe ngoài kia có rất nhiều thứ..."
    Mặc dù con gái nhà mình nói là “cũng đẹp trai”, dù rằng đẹp trai nằm sau chữ “cũng”…nhưng người cha cuồng con gái kia vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
    Mẹ Quý nhìn người trước mặt mình, "Thịnh Ngự, dì gọi cháu như vậy cháu không để ý chứ."
    Anh trầm giọng lắc đầu."Đương nhiên là không ạ. . ."
    Mẹ Quý cười, quay đầu lại nói với người kia, "Dì và ba nó chỉ có một đứa con là Nhan Nhan, từ nhỏ nuông chiều đến lớn nên khó tránh khỏi tính cách có vẻ yếu ớt một chút, người ngoài nhìn vào sẽ thấy con bé có chút tùy hứng. . ."
    "Không đâu ạ." Thịnh Ngự lắc đầu.
    Cô ấy như vậy rất tốt.
    Như thế nào đi nữa cũng đều rất tốt.

    Chỉ là những lời này anh không có nói ra, mẹ Quý cũng không cần anh phải nói, bà cười cười, tiếp tục, “Lần trước con bé cứ nhất quyết phải đi hỏi cho ra lẽ."
    "Về chuyện đó, dì còn phải cám ơn cháu, nếu không có cháu, có lẽ Nhan Nhan đã…” Mẹ Quý không muốn nói ra điều đó, nên trực tiếp bỏ qua.
    Dù bà không nói ra, nhưng hai người Thịnh Ngự và cha Quý đều có thể đoán ra được, hai người đồng loạt trầm mặt, rõ ràng là một béo một gầy, vẻ mặt giờ phút này lại giống nhau một cách đáng kinh ngạc.
    Quý mẫu nhìn cả hai một chút, lại càng vui vẻ và ôn hòa hơn.
    Bà hiểu lí do hai người trở nên tương tự như vậy.
    Những lời vẫn định tiếp tục nói lại nuốt trở về, bà nói: “Sau khi trở về, Nhan Nhan từng đề cập về cháu với chúng ta, thực ra thì dì không đồng ý."
    Thịnh Ngự bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thân thể có chút cứng ngắc.
    "Cháu biết đấy, với quan hệ đã từng có giữa hai đứa, chắc sẽ có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ."
    Bà dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói,
    "Nhưng là, Nhan Nhan thích cháu."
    Bà rất vui vẻ và dịu dàng.
    "Dì và chú của cháu không có yêu cầu gì nhiều đối với con rể tương lai, chỉ cần đó là người Nhan Nhan thích, và đối xử với nó tốt là được."
    Mẹ Quý rất am hiểu về kĩ xảo nói chuyện.
    Bà vừa nói ra lời này, anh liền hiểu ngay ý tứ và sự cảnh cáo từ nó, vì Nhan Nhan thích, nên bà mới đón nhận anh.
    "Cháu sẽ đối tốt với Nhan Nhan." Anh trầm giọng nói.
    Mẹ Quý xua tay, hiền hòa nói, "Không cần phải cam kết gì cả."
    "Đi lên nói chuyện với chú của cháu đi."
    Bà không cần bất kì lời hứa gì, không đơn giản là vì lời hứa không đáng tin, mà là vì, bà tin, dù cho anh có làm trái với lời hứa, thì bọn họ vẫn có thể che chở cho Nhan Nhan thật tốt.
    Mẹ Quý nhìn Tinh Nhan từ ngoài cửa bước vào, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
    "Nhan Nhan, lại đây ăn gì đó với mẹ được không?"
    "Dạ ~ "
    ...
    Ở trên lầu.
    Hai người đàn ông một ngồi một đứng, cha Quý nhìn Thịnh Ngự chằm chằm, khí thế phát ra ngày càng mạnh.
    Thịnh Ngự bình tĩnh nhìn lại, không hề né tránh.
    Anh thật sự thích Nhan Nhan.
    Người đàn ông mập mạp đột nhiên cười ra tiếng, ánh mắt lóe sáng, “Nào, lại đây đọc tài liệu này một chút đi."
    Thịnh Ngự đến gần.
    Đây là một bản kế hoạch, kế hoạch đánh sập nhà họ Thịnh.

----- Hết chương 30 ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận