Editor: Fuurin
*Ed: các bạn thấy tuần này mình năng suất không nào :)))) đã post bao nhiêu chương rồi, có ai nhớ không nhỉ :))) giờ mình tiếp tục up chương mới giữa khuya nữa đây hehe. Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ ❤️💕
Đừng nhìn bình thường cha Quý trông hiền lành phúc hậu mà nhầm, trên thực tế tác phong làm việc của ông vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.
Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm qua, nếu như phong cách làm việc của ông mà mềm yếu như vậy, e rằng mẹ Quý cũng phải bán của hồi môn như bà Thịnh lúc trước mất.
Nói từ hôn liền lập tức từ hôn, ngày hôm sau, ông liền đem tính vật đính hôn trả thẳng về nhà họ Thịnh.
Bà Thịnh đương nhiên lại tức tối đập bể thêm vài cái ly nữa.
Sau khi lý trí quay trở về, bà ta nhịn xuống cơn giận, hấp tấp vội vàng chạy đến nhà họ Quý.
"Bà thông gia à, sao vừa mới sáng sớm tinh mơ lại đột nhiên trả lại tín vật đính hôn thế này?"
Mẹ Thịnh cầm lấy tín vật đính hôn ngồi ở trên ghế sofa nói, "Là A Lê đã làm chuyện gì khiến cho Nhan Nhan tức giận sao?"
Cha Quý đã đi làm, nhìn thấy mẹ Quý không nói lời nào, bà ta cũng không biết xấu hổ, mà tiếp tục nói, "Bà thông gia đừng lo, về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó tử tế."
"Thằng nhóc này cũng thật là, hai ngày trước còn nói với tôi, bảo tôi phải đối xử tốt với Nhan Nhan, nó không muốn trong nhà xảy ra chuyện mẹ chồng nàng dâu tranh chấp, vậy mà mới hôm nay lại đã chọc cho Nhan Nhan tức giận ."
Nói xong bà ta liền cười rộ lên, dường như đang thật sự nhớ lại tình cảnh lúc đó.
"A! Nhan Nhan, mau tới đây! Nào!"
Bà ta vẫy tay, nhìn Tinh Nhan từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt tràn đầy hiền lành yêu thương,
"Bà thông gia, bà nói xem, Nhan Nhan của chúng ta tốt như vậy, sao có thể có người không thích cơ chứ, làm sao mà xảy ra vấn đề giữa mẹ chồng nàng dâu được đây…thằng nhóc này chẳng phải là đang lo lắng không đâu sao?"
Lúc Tinh Nhan xuống, nghe thấy đoạn này, cũng không nhịn được phải bấm like cho độ mặt dày của bà ta.
Không nhắc đến những cái khác, riêng công phu nhẫn nhịn thì bà ta quả xứng đáng đứng số một, lúc trước, khi Thịnh phu nhân vẫn còn sống, bà ta cố gắng nhịn hơn chục năm chưa từng lộ mặt ra, cho đến khi Thịnh phu nhân bệnh nặng, bà ta trở thành nữ chủ nhân nhà họ Thịnh, khi ấy mới mang theo con trai mình xuất hiện.
Tựa như bây giờ, trước mặt mẹ Quý, bà ta rõ ràng là đang tức muốn chết, nhưng vẫn có thể mặt mũi chân thành, thân thiện ôn hòa nói lời thân mật, thậm chí một biểu cảm cứng ngắc thỉnh thoảng lại xuất hiện như ngày hôm qua cũng hoàn toàn không lộ ra.
Nhưng chẳng qua, chuyện này cũng chả cần công chúa nhỏ phải chen miệng vào làm gì.
Khuôn mặt mẹ Quý lạnh lùng.
Nếu như không nghe thấy chuyện cục cưng nhà mình kể ra, nếu như không được chứng kiến video được gửi đến thâu đêm, mà chỉ nghe bà Thịnh nói suông, e rằng bà cũng sẽ cho rằng Thịnh Lê tốt đẹp đến nhường nào, là người đàn ông tốt biết yêu thương con gái bà biết bao.
Cũng sẽ cho rằng con gái nhà mình nếu gả vào nhà họ Thịnh sẽ hạnh phúc đến mức nào, vì con bé có người yêu mình, có mẹ chồng thấu hiểu đạo lý đến thế.
Chỉ tiếc.
"Không cần phải nói gì thêm nữa."
Mẹ Quý trực tiếp lạnh lùng thốt lên, bình thường bà là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng có dịu dàng đến đâu, chỉ cần gặp phải kẻ muốn làm tổn thương con gái mình, sẽ vẫn cứ dựng đứng tất cả gai nhọn lên mà bảo vệ con bé.
"Chuyện này không có cách nào có thể thương lượng thêm nữa hết, chuyện đính hôn nhất định phải kết thúc, các người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, sáng sớm hôm nay các báo đều đã đưa tin cả rồi."
Với những gia đình như bọn họ, chuyện đính hôn không chỉ là chuyện riêng của hai đứa bé, cho nên việc thông báo đoạn tuyệt quan hệ qua báo chí là chuyện nhất định phải làm.
Cha Quý đã tính toán cả, lỡ như nhà họ Thịnh có ngăn cản, tòa soạn báo lại thuận chiều cả hai bên mà đưa tin, nhất định sẽ có thêm cảnh người đưa ta đẩy, chẳng qua trong quá trình đó, trong mắt quần chúng, chắc chắn vẫn sẽ cột chung Nhan Nhan và Thịnh Lê vào chung một chỗ.
Ông không muốn để con gái bảo bối nhà mình cứ mang danh phận là vị hôn thê của Thịnh Lê mãi được.
Chi bằng cứ to tiếng làm trước, đem sự việc ra làm rõ ràng từ đầu tới đuôi trên mặt báo, cái gì mà do một số lý do nên chia tay trong hòa bình, cái gì mà mơ mơ hồ hồ sẽ càng làm cho cư dân mạng đi dò xét tin tưởng, ông không thèm làm những thứ màu mè vờ vịt như vậy.
Có chứng cớ mà còn không lấy ra, khác nào chờ nhà người ta tìm được, còn vu oan phản bác con gái mình một trận, rồi bị dìm bị bôi nhọ tới tận đáy mới lấy được chứng cứ trong sạch chứ, đây không phải là có tâm chừa cho người ta lối thoát, mà chính là hành vi ngu xuẩn.
Dù cho cuối cùng cũng có thể chứng minh trong sạch, nhưng lời người ta đã mắng chửi sẽ không vì vậy mà biến mất.
Ông không phủ nhận rằng, trong giới giải trí đôi khi cũng sẽ cần dùng đến thủ đoạn này để gây sự chú ý, nhưng đây là con gái ông, ông sao có thể nỡ chứ.
Sau khi mẹ Quý nói cho hết lời rồi, mẹ Thịnh không biết nghĩ cái gì, nhưng sau đó khuôn mặt vẫn luôn duy trì biểu cảm ôn hòa, nhìn qua còn cảm thấy bà ta vô cùng tiếc nuối,
"Thật sự cứ nhất quyết phải làm đến nước này sao? Trước kia Nhan Nhan thích A Lê như vậy, còn nói là phải sinh hai đứa bé, một đứa cho theo họ Quý nữa, hai đứa nhìn rất. . ."
Lời này còn chưa dứt, mẹ Quý liền nổi xung lên.
Đúng vậy, lấy trước con bé thích Thịnh Lê như vậy, còn nghĩ đến chuyện con cái nữa rồi…lúc đó hắn ta cũng chẳng phủ nhận, bây giờ thì đang làm cái trò gì kia chứ? !
Tinh Nhan không có ý định ngồi xuống.
"Mẹ."
Cô hôn mẹ Quý một cái, cắt đứt cơn thức của bà, rồi thỏ thẻ, “Mau chúc con may mắn nha! Con phải đi trêu chọc con rể của mẹ đây!"
Mẹ Quý vốn đang giận, nghe vậy thì bật cười, khuôn mặt đang nghiêm nghị cũng trở nên mềm mại lại, bà bất đắc dĩ nhìn cô, “Con đó nha!"
"Đi đi." Bà kéo mũ cho cô, “Để quản gia chở con đi."
Công chúa nhỏ hất cái cằm trắng noãn lên, hoàn toàn không thèm quan tâm vẻ mặt của bà Thịnh ra làm sao, chỉ phối hợp lời mẹ Quý nói, xách túi nhỏ hồng phấn của mình, xuất phát!
Cô vừa đi khỏi, mẹ Quý liền dằn cái ly xuống bàn đánh “cạch!”một tiếng, “Nếu như Thịnh phu nhân không còn việc gì nữa, thì xin mời về cho."
... . . .
"Thưa Phó tổng giám đốc, có một vị tiểu thư họ Quý nói rằng cô ấy muốn gặp ngài ạ."
Giọng nói của nữ nhân viên đặc biệt nhẹ nhàng, hoàn toàn không nghe ra rằng trong lòng cô ấy đang rất gian nan, "Cô ấy bảo, cô ấy là em dâu trước…chưa lập gia đình của ngài."
Cái quan hệ gì mà hỗn loạn thế này. . .
Làm một nhân viên lễ tân ưu tú, cho dù trong lòng có sóng gió ra sao, thì trên mặt vẫn luôn phải giữ nụ cười dịu dàng và chuyên nghiệp.
- - đây chính là việc mà cô ấy phải rèn luyện mỗi ngày.
Quai hàm của người đàn ông banh chặt, mắt khẽ rũ xuống, “Ừ."
... “Ừ” là ý gì đây? Cho lên hay là không cho lên? Nữ nhân viên thầm mắng hai tiếng, giọng nói lại càng ngọt ngào hơn chút, “Ý của Phó tổng là để vị tiểu thư này đi lên ạ?"
Lỡ như cô hiểu sai một cái, đến lúc đó bị tìm đại một lý do rồi cho thôi việc, thì cô biết tìm ai mà khóc đây huhu.
"... Ừ." Thịnh Ngự trầm giọng, tiếp tục “ừ” một tiếng.
Người như họ, mỗi ngày việc đầu tiên làm sau khi thức dậy là xem tin tức, đọc báo chí, cho nên tin tức nhà họ Thịnh và nhà họ Quý giải trừ hôn ước anh đã biết từ sớm.
Nữ tiếp tân đáp lời, "Vâng ạ."
Sau đó cô lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nhìn về phía công chúa nhỏ toàn thân không chỗ nào không tinh xảo, dịu dàng nói xin lỗi,
"Thật có lỗi vì làm cô trễ nải thời gian lâu như vậy, phó tổng đang chờ cô ở phía trên, hy vọng có có một ngày vui vẻ ạ."
Tinh Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên là cũng không cảm thấy cô lễ tân làm gì sai.
Chợt nhớ ra gì đó, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, ngón tay chạm nhẹ lên, giọng nói trơn mượt như tơ lụa, “Sẽ~."
Nhất định, sẽ rất vui vẻ và sảng khoái nha!
Ngón tay trắng nõn tương phản với đôi môi đỏ thắm. . .
Nhìn bóng dáng người đang dần đi xa, nữ tiếp tân mới thở phào nhẹ nhõm, f*ck, phong tình vạn chủng là cái gì, cuối cùng cô cũng được tận mắt chứng kiến.
Em dâu trước chưa lập gia đình…vậy là nhà họ Quý và nhà họ Thịnh đã giải trừ hôn ước?
Cho nên... Cậu hai nhà họ Thịnh kia mắt mù dữ dội vậy luôn á? ?
Người làm trong “Thịnh Thế” như các cô biết rõ cô trợ lý thường xuyên xuất hiện bên cạnh Thịnh Lê có bộ dạng gì, nói thật, trên dưới thẳng đuột, được mỗi đôi mắt to, lại còn hay nhăn mũi chu miệng, làm nũng giận hơn không phân biệt địa điểm.
Được rồi, có lẽ là khẩu vị người ta nó thế.
Ánh mắt của phó tổng vẫn còn tốt là được.
... . . .
Tinh Nhan đã đi xa đương không thể biết được suy nghĩ của nữ nhân viên kia.
Cô lên lầu, trực tiếp đẩy cửa ra.
Đập vào mắt chính là anh.
Bàn tay với từng khớp xương rõ ràng đang cầm cốc, đứng trước máy đun nước khuấy gì đó.
Quần tây chặt chẽ bao lấy đôi chân, càng khiến thon dài miên man, vai rộng mông hẹp, dáng người tam giác ngược được bộ vest gói ghém lại, chỉ mới nhìn sườn mặt thôi mà đã cảm thấy bị mê hoặc sâu sắc rồi.
Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, Thịnh Ngự xoay người lại.
Anh ngẩn ra.
Ánh mắt nóng rực di động khắp người anh, dường như đang hận không thề trực tiếp lột hết quần áo anh ra vậy, bàn tay nắm thật chặt, anh đi đến sau bàn làm việc, ngồi xuống.
Khuôn mặt căng cứng, "Có chuyện gì."
Tinh Nhan cởi áo khoác ra, nhìn nhìn giá treo áo bên cạnh, vừa điều chỉnh vị trí, vừa tùy tiện trả lời, "Không có việc gì hết nha."
Cô để áo khoác của mình bên dưới áo khoác của anh, lại còn quấn hai ống tay áo quanh eo, sau đó nhét vào hai túi áo của mình.
- - từ xa nhìn lại, quần áo trên móc treo giống như là hai người, người đàn ông đứng sau lưng người phụ nữ, cánh tay vững chãi ôm trọn lấy người ta vào ngực.
Hầu kết của Thịnh Ngự xao động.
Anh mạnh mẽ dời mắt, bưng cà phê lên uống một ngụm.
Rồi nói một câu đơn giản bằng giọng nói lạnh như băng, "Nói chuyện của cô đi."
Tinh Nhan dường như không để ý, chỉ từ từ đi qua, ngồi bên cạnh anh, nhìn cà phê trên bàn, giọng nói kéo dài mang theo ý cười như có như không, “Anh cũng nhỏ mọn quá đấy, "
"Em đến lâu vậy rồi, vẫn chưa được uống miếng nước nào nữa."
Cô nói xong, cũng không cần anh giúp, nhếch môi, tự đi vòng vòng trong phòng, tìm được một cái cốc.
Cái ly trong tay cô là cùng một cặp với cái Thịnh Ngự đang dùng.
Sóng mắt dập dờn, Tinh Nhan từ từ chuyển động cái ly trong tay, cho đến khi ly của hai người đều nằm cùng một góc độ, mới cúi đầu cười một tiếng.
Anh trơ mắt nhìn cô chậm rãi ấn môi mình lên.
Chỗ môi tiếp xúc với ly bỗng nhiên trở nên tê dại.
Cà phê trong tay thiếu chút nữa bị sánh ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên tỉnh táo lại, có chút chật vật nghiêng đầu đi.
"Đừng nên trêu chọc tôi. . ."
Anh lặp lại.
Rõ ràng bên cạnh có nhiều chỗ trống như thế, vậy mà hết lần này đến lần khác muốn xếp thành thế kia.
"Đây không phải là trêu chọc. . ."
Tinh Nhan giương cao khóe môi, vừa nói vừa đi đến cạnh cửa, tìm tòi chốt cửa một chặp.
Tiếng đóng cửa vang lên trong không gian yên tĩnh nghe đặc biệt to.
Cạch một tiếng.
Bỗng nhiên sống lưng của anh thẳng tắp.
Âm thanh giày cao gót tiến lại ngày càng gần, nhịp tim cũng càng đập dồn dập.
Hơi thở cô nhẹ nhàng, vấn vít bên tai, “- - là thích."
----- Hết chương 23 -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...