Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin
*Ed: ra chương tới tấp bù đắp những ngày lặn mất tăm mất tích 😂 mọi người vote ủng hộ để mình có động lực edit tiếp nàoo.
P/s: gia đình mới của Tinh Nhan đáng yêu khủng khiếp luôn í 😍
    Chiếc Maybach màu đen chạy ngày càng xa.
    Tinh Nhan cúi đầu, bật cười.
    Đàn ông thẹn đỏ cả vành tai là đáng yêu nhất.
    "Công chúa của ba sao còn chưa vào nhà vậy!"
    Tinh Nhan quay đầu, nhìn về cánh cổng đang mở.
    Một ông chú trung niên hơi mập mạp từ đi ra từ bên trong, mắt híp thành hai đường kẻ, vừa cười vừa trêu ghẹo cô.
    Vừa nãy ngoài cổng chính báo tin rằng cô công chúa nhà ông về rồi, ông ở nhà chờ một lúc lâu, vẫn không thấy con gái ngoan đi vào, nên mới gấp gáp đi ra cửa.
    Nguyên chủ mặc dù rất được nuông chiều, nhưng tình cảm đối với cha mẹ rất là sâu đậm, nếu như có thể, cô ấy hy vọng, cha mẹ của cô vĩnh viễn được hạnh phúc.
    Tinh Nhan cười tươi, giương cằm, dáng vẻ công chúa nhỏ được nuông chiều, “Con đang nhìn con rể của ba nha!"
    Bước chân ông Quý khựng lại, cảm giác mất mát chợt lóe lên trên gương mặt phúc hậu, sau đó ông nắm vai cô, đẩy cô vào nhà.
    "Là A Lê à? Vậy thì con cũng đừng nên cứ đứng mãi ở ngoài nhìn vậy chứ, xem trời nóng thế nào này ~ "
    Hai ngày trước, lúc Thịnh Lê đến từ hôn, ông đã biết có chuyện kỳ lạ rồi, từ hôn kiểu như hắn thì làm gì có nỗi khổ tâm chứ.
    Chỉ là Nhan Nhan vẫn không chịu tin tưởng mà thôi.
    Ông lảng sang chuyện khác:
    "Mau mau mau, mẹ con làm canh bồ câu hai cha con mình thích ăn nhất, đang chờ bên trong đó!"
    Mấy người kia cho rằng nhà họ Quý bọn họ ăn chay mà sống cả chắc!
    "Không phải vậy nha!" Tinh Nhan thuận theo ông đi vào nhà, cười hì hì, giơ một ngón tay lên lắc lắc, "Con rể của ba tên Thịnh Ngự cơ!"
    Cha Quý lảo đảo.
    Ông biết Thịnh Ngự là ai... đó. . . là anh của Thịnh Lê mà. . .

    "Nhan Nhan!" Ông suy nghĩ một chút rồi hỏi lại, "Con không nói sai tên chứ?"
    Tuy rằng ông không muốn con gái ngoan nhà mình cưới Thịnh Lê…nhưng…Thịnh Ngự á….đang đùa với ông hay gì.
    Tinh Nhan còn chưa kịp nói thêm gì, thì một người phụ nữ đang đứng trước bàn ăn đã dịu dàng mở lời, “Hai cha con còn đang nói gì đó? Vào ăn cơm trước đã ~ "
    Bả vừa mở miệng, cha Quý lập tức chấm dứt chiến tranh, phất tay liên tục, "Chờ tí nữa hẵng nói, ăn cơm nào!"
    Lúc mẹ Quý nhìn hai cha con cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng trìu mến, Tinh Nhan bỗng nhiên vô cùng thích sự dịu dàng này.
    Dường như, cũng đã từng, có một người cười với cô, chiều chuộng cô, dịu dàng với cô như thế.
    ...
    Trên bàn ăn, người một nhà cười cười nói nói, không có bất kỳ quy tắc nào cả, rất tự nhiên và ấm áp.
    "Ai da! Nhan Nhan ơi Nhan Nhan à!" Cha Quý nhìn canh bồ câu trên bàn, nháy mắt ra hiệu, tỏ vẻ sẽ đồng ý với cô một điều kiện.
    Tinh Nhan không thèm hợp tác, tự nhiên như không múc cho mình một chén, thân mật nói với mẹ Quý, "Canh ngon thật! Tay nghề của mama là số một!"
    Uống xong cô mới vuốt bụng, nhìn về phía cha Quý, lúc này, tần suất chớp mắt của ông đã là ba cái một lần, Tinh Nhan cười tủm tỉm gật đầu, xong múc thêm một chén canh nữa.
    Ở nhà họ Thịnh, cô vốn không ăn được bao nhiêu, giờ phút này quả thật cô cũng có chút đói.
    Cha Quý đau lòng mò quỹ đen của mình.
    Ánh mắt của con gái ông quá chuẩn, giấu cái quỹ đen thôi mà cũng thật là khó khăn.
    Mẹ Quý buồn cười gõ ông một cái, "Cha con hai người không được phép thực hiện giao dịch lén lút, ông béo quá rồi, không cho uống nữa."
    Cha Quý không vui , "Tôi đẹp trai ngời ngời thế này, béo đâu mà béo! Huống hồ còn canh mà không uống hết là lãng phí đó! Chẳng phải hai ngày trước bà vẫn còn khen tôi đẹp trai đấy sao!"
    Bụng ông cũng đâu có nhiều thịt, chỉ là mặt có chút tròn…à mà thôi.
    Ở trên bàn ăn nhà họ Quý, cảnh này đã xuất hiện không chỉ một lần.
    Tay nghề nấu nướng của mẹ Quý đặc biệt tốt, cha Quý chung tình với món canh bồ câu bà nấu đã gần ba mươi năm, nhưng canh bồ câu hầm dinh dưỡng rất cao, cho dù mẹ Quý đã cố gắng khống chế, vài ngày mới nấu một lần, nhưng sau khi kết hôn, hình tượng đẹp trai ngời ngời của cha Quý cùng ngày càng thay đổi sang đầy đặn phúc hậu.
    Về sau, ông mập lên rồi, mẹ Quý liền bắt đầu khống chế sức ăn của ông, sợ cha Quý lén ăn vụng, nên nếu trong bữa cơm mà còn canh chưa ăn hết, mẹ Quý sẽ đổ sạch, làm cha Quý đau lòng mãi.
    Thế là sau này, cha Quý liền làm một giao dịch với Tinh Nhan, ví dụ như, để Tinh Nhan ăn canh no rồi thì chừa lại cho ông một chén.

    Tinh Nhan không nói câu nào, liền xem Quý phụ vì một chén bồ câu non thang cưỡng từ đoạt lý bộ dáng.
    Môi chậm rãi giương lên, làm sao bây giờ, đột nhiên liền nghĩ...cũng muốn nuôi Thịnh Ngự thành mập mạp tròn vo thế này quá...
    ...
    Cuối cùng cha Quý vẫn phải trơ mắt nhìn chén canh ngon lành kia tiến vào thùng rác, ông chú trung niên mập mạp ôm ngực ngã vào ghế sofa.
    Đau lòng quá mà.
    Mẹ Quý bưng trái cây ra, buồn cười nhìn ông rồi nhìn sang phía Tinh Nhan, ngồi xuống hỏi, "Sao rồi? Con đã tìm được đáp án chưa?"
    Hai phụ huynh nhà họ Quý đều biết lần này Tinh Nhan đi là để hỏi đáp án .
    Cha Quý cũng ngồi dậy, bộ dạng muốn nghiêm túc nói chuyện.
    "Đương nhiên rồi ạ."
    Tinh Nhan khẳng định, "Con muốn từ hôn!"
    Cô mất hứng bĩu môi, nói, "Lần này con phát hiện Thịnh Lê và cô trợ lý nhỏ của anh ta ở bên nhau, chẳng trách anh ta muốn từ hôn với con, đúng là không có mắt! Con mới không hiếm lạ gì anh ta!"
    "Từ! Tất nhiên là phải từ!" Cô còn chưa dứt lời, cha Quý đã bùng nổ, ông đập bàn, tức xì khói, "Con gái của cha tốt như vậy! Hắn có mắt không vậy hả! Còn cái người kia. . ."
    Mẹ Quý cũng nhíu nhíu mày, ấn chồng mình lại, nhìn về phía Tinh Nhan, giọng nói rất dịu dàng, "Nhan Nhan, con đã chắc chắn chưa?"
    Nghe Nhan Nhan nói, thì con bé cũng không thích Thịnh Lê lắm, nhưng bà sợ con gái mình sẽ lại hối hận, dù sao hai ngày trước Nhan Nhan vẫn còn la hét không phải cậu ta thì không cưới.
    ... Điều này quá mức đột ngột.
    Tinh Nhan đột nhiên cười, "Đương nhiên ạ."
    Cô giương cao đầu, khuôn mặt kiêu ngạo nói, “Chủ yếu là, con vừa phát hiện ra một người tốt hơn anh ta rất nhiều!"
    Không đợi cha mẹ Quý kịp phản ứng, Tinh Nhan cứ tiếp tục nói ra, "Con kể cha mẹ nghe, lần này là anh ấy cứu con đấy, lúc ở dưới nước, anh ấy quả thật đẹp trai tàn bạo luôn!"
    Quả thật đẹp trai quá đáng, nếu không phải cô bị hôn mê bất tỉnh, thì cô thật sự muốn lột bỏ quần áo của anh ngay tại chỗ luôn rồi!
    Nhìn bộ dạng tự hào của con gái nhà mình, cha Quý và mẹ Quý đột nhiên cảm thấy...

    Có thể bởi vì rơi xuống nước được cứu mà thích Thịnh Lê, lần này được người khác cứu, lại thích người ta nữa...logic này. . .một chút kẽ hở cũng không có. . .
    Không có con khỉ!
    "Khoan đã." Mẹ Quý vỗ đầu, hỏi, "Chuyện con rơi xuống nước là sao thế?"
    "Cục cưng con không có sao chứ!" Cha Quý cũng vội vã hỏi han.
    Hai người bọn họ đều biết, từ sau lần trước rơi xuống nước suýt chết, Tinh Nhan liền mắc chứng sợ nước cực kỳ nghiêm trọng, bình thường nếu thấy hồ nước đều sẽ tự động tránh xa, vì nguyên nhân này mà hồ bơi sau nhà cũng bị lấp lại.
    Nói đến đây, Tinh Nhan đột nhiên hừ một tiếng.
    Nữ vương và công chúa nhỏ thật ra cũng có một chỗ tương tự, chính là không thể chịu một chút uất ức nào hết, chỉ khác là, nữ vương sẽ tự mình đánh trả thật đau, khiến bọn họ quỳ xuống xin tha, còn công chúa nhỏ thì sẽ lựa chọn đi tố cáo, sẽ luôn có người thay cô ấy xả giận.
    "Là do hai người Liễu Nguyệt Nguyệt và Thịnh Lê đó!" Công chúa nhỏ chu miệng, bắt đầu tố cáo.
    "Cái cô Liễu Nguyệt Nguyệt kia! Lúc trên boong tàu con đã bảo với cô ta là con sợ nước không muốn xuống bơi, con nói nhiều lần lắm rồi mà cô ta vẫn cứ nhất quyết phải kéo con xuống cho bằng được!"
    Tinh Nhan còn làm bộ vô tình nhắc tới, "Cô ta. . .cô ta chính là cái cái gì mà, giết người không thành ấy ạ!"
    Nói tiếp.
    "Còn cả Thịnh Lê nữa,lúc đó con dãy dụa làm cả hai rơi xuống nước, rõ ràng là Liễu Nguyệt Nguyệt biết bơi, Thịnh Lê cũng biết con sợ nước cực kỳ, thế mà lúc con chìm xuống đã thấy anh ta mặt mày lo lắng bơi đến chỗ cô ta, ôm cô ta lên boong tàu. . ."
    "Nếu không nhờ Thịnh Ngự thấy không ai cứu con liền nhảy xuống, chắc con sẽ không gặp lại cha mẹ được nữa rồi!"
    Sau khi nghe xong, cha Quý mẹ Quý giận đến run người.
    Được lắm! Liễu Nguyệt Nguyệt! Thịnh Lê!
    Bọn họ cứ tưởng chuyện lần này là ngoài ý muốn, nhưng chân tướng thật sự khiến người ta chán ghét đến tột đỉnh.
    Trước tiên là Thịnh Lê, hắn vẫn đang là vị hôn phu của Nhan Nhan, khi vị hôn thê không biết bơi rơi xuống nước mà lại đi cứu người khác, còn cái cô Liễu Nguyệt Nguyệt kia nữa, Tinh Nhan đã nói rõ là không thể xuống nước mà vẫn còn muốn đẩy người ta xuống, vậy thì cô ta đang rắp tâm làm gì đây?
    Giết người bất thành, Nhan Nhan nói rất đúng.
    Tinh Nhan đi sang ngồi, vuốt ngực cho hai người, nói, "Cha mẹ, đừng giận đừng giận mà, con không sao con không sao."
    Cha Quý mẹ Quý từ từ bình tĩnh trở lại.
    Cặp mắt cha Quý lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông vỗ tay cô, “Nhan Nhan ngoan, đừng lo."
    "Cha nhất định sẽ làm bọn chúng phải trả giá thật đắt."
    Nghe cha Quý nói vậy, công chúa nhỏ rất yên tâm, chỉ tò mò hỏi, “Vậy ba sẽ chuẩn bị làm như thế nào ạ?"
    "Phạm pháp đương nhiên là phải tự gánh lấy hậu quả." Cha Quý không muốn cô quan tâm quá nhiều đến chuyện này, nên dời đi đề tài, sắc mặt dịu lại hỏi cô, “Người cứu con hồi nãy mà con nhắc tới là Thịnh Ngự, đúng không?"

    "Đúng vậy ạ." Tinh Nhan cười, bộ dạng háo hức chia sẻ với cha mình về người mình thích, “Con kể cha nghe, anh ấy rất đẹp trai! Mặc dù có hơi lạnh lùng, nhưng chỉ cần đối xử tốt với mình con là được rồi, vừa nãy anh ấy mới đưa con về nhà đó ạ..."
    Cha Quý có chút không vui .
    Mặc dù Thịnh Ngự đã cứu Nhan Nhan, ông rất cảm kích điều đó, nhưng mà con gái nhà mình cứ liên tục nói về người đàn ông khác thế này, thì người là cha ai mà vui vẻ cho nổi.
    Còn chưa có lấy người ta mà đã nói tốt vậy rồi . . .
    Mẹ Quý bóp trán, vô cùng nghi ngờ về độ chân thật của những lời mà con gái nhà mình nói.
    Cha Quý hỏi bằng giọng chua lè, "Vậy có cần cha tổ chức đính hôn cho hai đứa luôn không?"
    Cha già mặc dù lòng chua xót, nhưng nguyện vọng của con gái là phải được thỏa mãn, hoàn toàn không thèm quan tâm đến hôn ước với Thịnh Lê nữa.
    Cơ mà ông…chắc phải mua thêm cây chổi, loại cứng một chút.
    "Không cần đâu ạ!" Tinh Nhan lắc đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, "Con muốn khiến cho anh ấy phải đến đây cầu hôn cơ!"
    Mục đích cuối cùng của Thịnh Ngự chính là phá hủy nhà họ Thịnh mà, đính hôn với nhà bên đó làm cái gì cơ chứ.
    "Được được được." Mặt mày cha Quý rạng rỡ, không phải là ông xem thường con gái nhà mình, mà là thân phận của cả hai đứa nó như vậy…phỏng chừng chắc phải rất lâu người ta mới đến được đây.
    Vậy là ông có thể giữ bảo bối trong nhà lâu hơn rồi.
    Nhìn Tinh Nhan lên lầu rồi.
    Nụ cười trên khuôn mặt cha mẹ Quý lập tức biến mất.
    Cha Quý lấy điện thoại ra gọi cho nhà họ Lý, ông đã điều tra sơ qua, du thuyền hôm đó Nhan Nhan lên là của nhà bọn họ.
    - - trên du thuyền nhất định có camera giám sát.
    ...
    Tinh Nhan nhìn ngắm người trong gương, môi đỏ mọng cong lên, cười một cách vui vẻ tùy ý.
    Ai thèm quan tâm hai người trai gái các ngươi anh anh em em chứ, lại còn phải giống như trong tiểu thuyết, cô ta ác độc hại tôi tôi phải hại ngược lại, cô mới lười đi biểu diễn tranh giành tình nhân với họ nha.
    Hại tôi phải không? Được rồi.
    Vậy ngồi con mẹ nó tù đi thôi.

----- Hết chương 22 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui