Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin
*Ed: công chúa nhỏ uy vũ :)))))

    Dường như công chúa nhỏ không hiểu vì sao anh không nhúc nhích, giọng nói tràn đầy nghi vấn, “Anh hai?"

    Chân thì lại càng nghịch ngợm men theo chân anh lên đến tận đùi.

    Bị hai từ này kích thích, người đàn ông được gọi là “Anh hai” đột nhiên run lên, tỉnh táo lại, đứng bật dậy.

    "Sao vậy ạ?" Tinh Nhan kéo dài giọng, nâng má cười như có như không, hỏi.

    Ánh mắt người đàn ông càng trở nên đen kịt, sâu thăm thẳm, hầu kết gợi cảm chuyển động, cảm xúc nhột nhạt từ chân lan tràn lên trên, xâm nhập vào tận đáy lòng hẻo lánh của anh.

    Đôi chân như mọc rễ ngay tại chỗ, không nhúc nhích, tùy ý để chân nhỏ của ai kia đùa giỡn hết lần này đến lần khác.

    Mẹ Thịnh cố che dấu khóe miệng đang nhếch lên đầy vui vẻ, nói, “Không sao không sao, anh hai cháu chỉ không quen có người chỉ huy nó mà thôi."

    Nói xong lại quay sang khuyên Thịnh Ngự, "Đừng giận đừng giận, có chuyện gì thì cũng nên ngồi xuống ăn cơm đã rồi nói sau."

    Anh, hai.

    Có vài lời, từ miệng ai đó nói ra ngoài là khiêu gợi, cũng là tình thú, nhưng nếu được nói ra từ miệng một số người khác, thì lại là lời nhắc nhở về một sự thật lạnh lùng.

    Ví dụ như, đây là địch, không phải bạn.

    Ví dụ như, tình cảm không rõ thực hư.

    Người đàn ông dời mắt, khí thế càng trở nên trầm trọng, nhấc chân, kéo ghế ra chuẩn bị đi lên lầu.

    Chân nhỏ bị hụt một cái, Tinh Nhan từ từ mang lại giày, nhìn chằm chằm gò má người kia, cong môi cười.

    Ai da, người yêu giận dỗi cũng thật là đẹp trai nha ~

    ...

    Thấy người chuẩn bị đi, mẹ Thịnh ra vẻ đẩy đẩy cha Thịnh, “Anh Tứ, con không ăn, sao anh cũng không quan tâm hỏi han gì hết vậy?"

    Cha Thịnh đập đôi đũa lên bàn, mất kiên nhẫn nhìn anh, nói, “Vô phép vô tắc."

    Bước chân của Thịnh Ngự không hề dừng lại, chỉ là trong đôi mắt lóe lên ánh châm chọc, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng.

    Cha Thịnh, người đàn ông này, không có bất kỳ năng lực gì cả, cả đời chỉ có biết sĩ diện và mấy cái thứ gọi là quy tắc.

    Nhưng trên thực tế, mấy chuyện mà ông ta làm đã khiến cho mặt mũi và quy tắc của ông ta mất sạch từ lâu rồi.

    Lúc ông nội Niên đột ngột qua đời, cha Thịnh năng lực không đủ, lại còn ăn mềm sợ cứng, thiếu chút nữa phá tan nát cả công ty, sau này vẫn phải nhờ vào vợ mình đem hết vốn liếng của hồi môn ra đắp vào, mới có thể khiến nó tiếp tục tồn tại.

    Về sau nữa, vợ con ở nhà còn sống sờ sờ ra đó, ông ta liền dẫn bồ nhí vào cửa, còn mang theo con ngoài giá thú, chỉ nhỏ hơn anh có hai tháng.


    Từng chuyện từng chuyện, chắc chỉ có chuyện đó là chuyện có quy tắc thôi.

    Bàn ăn không còn có hơi thở làm người ta say mê kia nữa, công chúa nhỏ cũng lười ăn thêm.

    Nhìn hai người đang ăn ngon lành kia, Tinh Nhan cười cười.

    Còn dám dữ với anh ấy cơ đấy...

    Cô nhìn cha Thịnh và mẹ Thịnh đang ăn món tráng miệng, bỗng nhiên che mũi, nghiêng đầu hỏi, “Dì Thịnh, sao dì có thể ăn thứ này cơ chứ!"

    Lời thì nói với mẹ Thịnh, còn ánh mắt thì nhìn sang cha Thịnh.

    Cô bày ra biểu cảm chán ghét, giọng nói nhanh chóng không ngừng nghỉ, giới thiệu một cách rõ ràng.

    "Hai người không biết sao? Món ăn này nguyên liệu chủ yếu là từ ống dẫn trứng của con ếch, lúc ăn thì đem bộ phận sinh sản của loài lưỡng thể này ngâm nước cho nở ra, chờ đến khi nở gấp mười đến mười lăm lần so với đến mất luôn cả hình dạng ban đầu, thì cho thêm đường vào ăn. Đại loại là vậy đấy."

    "Ắn sống bộ phận sinh sản….eo ôi buồn nôn quá!"

    Mẹ Thịnh nhìn chén tuyết giáp trong suốt óng ánh, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, không cách nào ăn nổi nữa.

    Cha Thịnh buông thìa, cố nhịn rời khỏi bàn ăn, vừa vào phòng liền vọt vào nhà vệ sinh.

    Nói xong, Tinh Nhan liền đứng lên, tùy hứng nói, “Cháu chả thèm ăn đâu."

    Cô đẩy ghế ra, dùng ánh mắt đồng tình nhìn quan mẽ Thịnh, “Cũng không biết đã được rửa ráy sạch sẽ chưa nữa."

    "... . . ."

    Chưa có. . . Rửa sạch sẽ?

    Sắc mặt mẹ Thịnh trong nháy mắt xanh lè xanh lét, cảm giác như có thứ gì đang trào lên cổ, chỉ vài giây sau sẽ phun ra ngoài.

    Bà ta miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, nắm chặt tay đứng lên,

    "Tinh Nhan, vậy cháu muốn ăn gì? Cứ nói quản gia làm cho cháu nhé, dì có hơi khó chịu trong người, dì đi năm phút sẽ quay lại ngay."

    "Được." Thật ra Tinh Nhan rất bội phục bà ta nha, năm phút đã có thể ói xong rồi…

    Cô vuốt cằm, chắc tí nữa lại làm thêm một đợt nhỉ.

    Chỉ là, sau đó chưa đầy hai phút, cô liền gặp người kia từ trên lầu đi xuống, không hề nhìn ngang dọc lấy một lần, chỉ nhanh chóng sải bước rời đi.

    Công chúa nhỏ lập tức lựa chọn quên luôn những gì mình đã nói, trực tiếp đứng lên khoát tay với quản gia, “Quản gia, tí nữa ông nói với dì Thịnh một tiếng, tôi đi trước đây."

    Mặc kệ ba cái kế hoạch với chả mục đích của mấy người, không thèm chơi với mấy người nữa.

    Quản gia đứng bên cạnh kinh ngạc ngẩng đầu, “Quý tiểu thư!"


    Ông ta quýnh lên, liền quên luôn cả xưng hô “Nhị thiếu phu nhân”, hắn biết rõ kế hoạch của bà Thịnh, nếu như người đi rồi, thì bà ta còn gì để mà làm nữa chứ?

    Chẳng qua chỉ trong phút chốc, ông ta đã thu xếp xong xuôi biểu cảm của mình, “Chút nữa nếu phu nhân đi xuống mà không thấy tiểu thư, bà ấy sẽ lo lắng lắm, không bằng cô chờ thêm hai phút nữa, chờ khi phu nhân xuống rồi chào tạm biệt bà ấy luôn."

    Nhìn hai người đang nói chuyện, người đàn ông lạnh mặt trực tiếp đi ra khỏi nhà.

    "Không thèm." Tinh Nhan nhướng mày, nhìn về phía quản gia đang cản người, khuôn mặt đầy tùy hứng, “Tôi không vui, ông mà không để tôi đi, tôi sẽ mách ba ba mấy người không để tôi về nhà đó!"

    Quản gia kinh ngạc.

    Ông ta hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói như vậy.

    Lập tức giải thích, "Phu nhân bà ấy. . ."

    "Mặc kệ!" Tinh Nhan chu miệng lên, bắt đầu đếm, "Tôi đếm đến ba, ông không tránh ra, tôi liền mách cho xem!"

    "Một, hai. . ."

    Quản gia đành cắn răng nhường đường, trong lòng không ngửng kêu gọi Thịnh phu nhân, vừa mắng thầm mấy trăm câu, mách với chả miếc! Cô cũng bao lớn tuổi rồi mà còn hễ tí là mách mách mách vậy hả!

    Tinh Nhan hài lòng nhìn quản gia tránh ra, đôi chân mang giày cao gót cố ý phát ra tiếng cộp cộp ầm ĩ.

    Ánh mặt trời có chút chói mắt, Tinh Nhan lấy mũ từ trong túi ra che nắng.

    Thật ra, làm công chúa nhỏ rất là sảng khoái.

    Cái loại nhà ở dạng trang viên như của nhà họ Thịnh này, mặc dù không có hoành tráng như trong phim truyền hình hay chiếu, nhưng mà ra khỏi biệt thự cũng phải đi một quãng đường rất dài mới tới được cổng chính.

    Theo lý mà nói, sẽ có tài xế đến rước cô.

    Nhưng mà quả gia tránh ra chỉ là làm ra vẻ mà thôi, làm sao có thể thật sự để cô đi thật được.

    Vừa nghĩ đã hiểu, chỉ chốc lát nữa thôi, Thịnh phu nhân sẽ quay lại, mà cô gái xinh xắn nhỏ nhắn lại mang giày cao gót như cô có đi, cùng lắm cũng chỉ được một hai trăm mét, sau đó tất nhiên sẽ có một chiếc xe xuất hiện, dùng lý do Thịnh phu nhân muốn tự mình đưa cô về, đón cô quay trở lại vào trong ngay ấy mà.

    Nhưng,

    Tinh Nhan đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe đang dần dần chạy tới, toàn thân xe tuyền một màu đen nặng nề, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng.

    Tốc độ chiếc xe cũng không tính là quá nhanh, nhưng cũng không có ý sẽ dừng lại hay đi chậm lại.

    Tinh Nhan cong môi cười, kéo mũ trên đầu, mắt xếch lên.

    Chân dài bước một bước, trực tiếp vượt ra ngoài.

    Kétttttt - -


    Tiếng thắng xe chói tai vang lên.

    Xe kịp thời dừng lại khi chỉ còn cách cô một khoảng rất ngắn.

    Mặt mày người đàn ông băng giá, khí thế toàn thân lạnh lẽo trầm mặc, ánh mắt tĩnh lặng như đang đè nén sóng to gió lớn, túm lấy cô lôi lại phía mình, giọng nói rít ra từ kẽ răng, “Cô không muốn sống nữa à?"

    Cảm giác tay đang bị người ta nắm chặt, bỗng nhiên đáy lòng Tinh Nhan trở nên ê ẩm xót xa, khiến cho những lời đùa giỡn cô chuẩn bị nói ra khỏi miệng bị đè xuống.

    Mặt mày cô bình thản, giọng nói mềm xuống, “Không sao mà, anh lái cũng không nhanh, tôi đã tính rồi ấy."

    "Thật đó." Cô còn đảm bảo thêm lần nữa.

    "Tôi còn chưa ở bên anh, làm sao có thể chết được chứ?"

    Nhìn biểu cảm mềm mại vui vẻ của cô, người đàn ông từ từ bình tĩnh trở lại.

    Trong lúc hai người nhìn nhau, bầu không khí hài hòa, thì đằng sau lại có một người làm đuỗi theo.

    "Nhị thiếu phu nhân ơi!"

    Người đàn ông thu tay lại, môi mím chặt, khuôn mặt lần nữa trở nên lạnh lùng.

    Không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

    Công chúa nhỏ quay lại nhìn, bĩu môi.

    - - có phải là cô đã quá nhẹ nhàng đối với kết cục của nhà họ Thịnh này rồi không nhỉ?

    ... . . .

    Nhân lúc xe còn chưa chạy, công chúa nhỏ mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái phụ.

    "Xuống xe."

    Tinh Nhan nhìn anh một cái, sóng mắt lấp lánh, "Nhưng mà, em muốn ở bên anh mà. . ."

    Dường như hoàn toàn không cảm giác được, ý nghĩa trong lời mình nói ra mờ ám biết bao nhiêu.

    Người đàn ông sững người một chút, mím môi.

    Qua kính chiếu hậu, có thể thấy người phía sau đã chậm rãi đuổi theo, sắc mặt vội vã.

    Mặt Thịnh Ngự không chút thay đổi, thấy khoảng cách xe phía sau ngày càng gần, gương mặt góc cạnh như một pho tượng, không thể nắm bắt được bất kỳ cảm xúc nào hết.

    Chỉ là, khi khoảng cách chỉ còn có một chút, thì đột ngột dẫm ga.

    Tinh Nhan cười vui vẻ.

    Trong biệt thự, bà Thịnh tức giận đập bể mấy cái ly.

    Cái gì có thể làm bà nín nghẹn nhất, không phải là bà ra chiêu rồi bị thua, mà là để cho bà dù có tìm mọi cách tính kế, nhưng lại chỉ có thể nằm lại trong đầu, không có một cơ hội triển khai.

    ... . . .

    Nhà họ Thịnh cách nhà họ Quý cũng không quá xa, đi một lúc là tới.


    Tinh Nhan thò đầu ra cà thẻ, Thịnh Ngự không nói một lời, yên lặng lái xe đến trước biệt thự.

    Cô xuống xe rồi, hình như cũng mang phần ấm áp nào đó trong xe đi theo, người đàn ông buông mắt nhìn xuống.

    Cửa xe bị người đã đi rồi quay lại gõ vang.

    "Đưa túi cho em."

    Túi xách màu hồng nhỏ đang nằm trên ghế phụ lái.

    Nhìn chằm chằm khuôn mặt hớn hở của cô một hồi, mới im lặng quay sang ra hiệu cho cô ránh ra sang bên cạnh, người đàn ông yên lặng xuống xe, đi sang chỗ ghế phụ, cầm túi lên.

    Xoay người lại.

    Liền bắt gặp ai kia đang che mũi của mình, “Đau quá nha!"

    Anh lùi về sau một bước, mím môi, bàn tay vô thức muốn nâng lên, nhưng giữa chừng lại chững lại.

    "Cũng không thèm giúp người ta xoa xoa gì hết . ." Tinh Nhan nũng nịu oán trách.

    Người đàn ông quay mặt đi, bộ vest sát sao bao lấy anh khiến anh trông vừa cấm dục vừa đầy mê hoặc.

    Hình như cô càng giận hơn, ngón tay cô chậm rãi bò lên ngực anh, rồi nhẹ nhàng áp tai mình lên đó, “Vậy thì để em nghe một chút xem, trái tim anh cứng rắn đến nhường nào. . ."

    Thịnh Ngự cúi đầu xuống, gò má cô áp vào ngực anh, cách trái tim anh gần đến vậy, khiến cho nó bỗng dưng loạn nhịp.

    "Quý Tinh Nhan." Anh trầm giọng, lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm cô.

    "Tôi không phải là Thịnh Lê."

    Anh không phải là Thịnh Lê, anh là Thịnh Ngự.

    "Em biết mà." Đương nhiên cô biết anh không phải Thịnh Lê chứ.

    Ánh mắt Tinh Nhan thẳng tắp nhìn anh, môi đỏ khẽ nhếch, bước lên trước một bước, mũi chân chạm vào mũi chân anh.

    "Nhưng là biết làm sao bây giờ, anh hai, em lại thích ai nha!"

    Đáy mắt cô dường như có luồng nước xoáy, có thể hút cả linh hồn người ta vào, anh đột nhiên dời mắt, “Đừng nên trêu chọc. . ."

    "Suỵt!" Tinh Nhan giơ một ngón tay, đặt lên môi anh, ánh mắt như chứa đựng tia sáng.

    Cô kéo tay anh, đặt lên ngực mình, "Anh nghe xem."

    Trái tim dưới tay đang đập thình thịch, cô khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói,

    "Anh có nghe thấy không, âm thanh em động lòng đó."

    Tác giả có lời muốn nói:

  Xin chân thành xin lỗi món Tuyết Giáp!

----- Hết chương 21 -----

Ảnh món tuyết giáp đây!
*Ed: món đồ bổ chỉ dân nhà giàu mới mua nổi mà chị mình tả ghê quá làm ai kia xanh hết cả mặt 😂


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận