Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin

*Ed: Có vẻ truyện này không được hoan nghênh lắm nhỉ, từ giờ tớ sẽ tập trung vào edit xong phần truyện Cấm Dục Đại Ca này rồi mới tiếp tục làm chương mới các truyện kia nhé, các bạn thông cảm vì nhà nhiều hố quá nên tốc độ chậm :((((((((((((((((( mong mọi người ủng hộ bộ này, truyện cute ngọt ngào lạc lối mà huhu

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh mắt người đàn ông trở nên sâu hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của người đàn ông bên cạnh, anh ta ngửa đầu ra sau, rời đi đôi môi mềm mại kia.

"Em trai."

Thịnh Lê lội tới đây, cũng không thèm hỏi anh ta là chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thoáng qua người đã hôn mê, rồi đưa tay ra đón, "Làm phiền anh hai rồi."

Không hiểu sao, Thịnh Ngự lại động đậy, tránh đi bàn tay đang duỗi ra của hắn, nhưng khi đối diện với ánh mắt hắn ta, anh lập tức phản ứng kịp mà dừng động tác.

- - đây là vị hôn thê của Thịnh Lê.

Thịnh Lê cười cười tiến lên, hơi dùng sức, không kéo được, -- không ngờ được cô lại túm chặt như vậy.

Không còn cách nào nữa, trên thực tế Thịnh Lê cũng không quá muốn bắt buộc phải đón cô về, nếu không phải xem trọng thân phận vị hôn thê của cô, hắn đã không miễn cưỡng lại đây...

... . . . Yêu tinh mê hồn kia chắc còn đang nằm ở trên sàn tàu, phỏng chừng tí nữa lại bắt đầu ghen tuông cũng nên.

Thế là hắn dứt khoát buông tay ra luôn, gật đầu nói: "Vẫn phải nhờ anh lần này rồi."

Thịnh Ngự hơi cứng người lại, cánh tay đang ôm người cũng siết chặt hơn chút, viền môi mím chặt lại, mang theo vẻ lạnh lùng cấm dục.

"Ừ."

Thịnh Lê trở lại trên boong thuyền, liền có một cô gái khoác khăn tắm tiến lên đón, cô ta di di mũi chân trên mặt sàn, hỏi: "Sao rồi ạ? Cô ấy...cô ấy không sao chứ??"


Cô ta dụi dụi đôi mắt nai, có chút uể oải, nhăn mũi nói: "Làm do em không đúng, không ngờ cô ấy lại sợ nước như vậy. . ."

"Một chút chuyện cũng không xảy ra." Thịnh Lê trả lời qua loa, sau đó chọc chọc trán cô ta, "Em đó nha, rõ ràng là không vui, vậy mà vẫn cứ bắt anh phải đi một chuyến mới được. . ."

"Đó...đó chẳng phải là vì cô ấy là vị hôn thê của anh sao. . ." Cô gái nhăn mày, khuôn mặt cúi xuống, bất mãn nói nhỏ.

"Ghen sao?" Thịnh Lê nghe thấy giọng nói chua loét của cô ta thì vuốt tóc, cười như không cười nhìn cô ta, vươn lưỡi liếm môi một cách tà khí, dường như đang nhấm nháp gì đó, giọng nói kéo dài đầy ái muội, "Anh thích ai em còn chưa biết à?"

Nhớ tới hôm nào đó ở trong phòng họp, bộ dạng cô ta bị hắn đè dưới thân bắt nạt. . .

Hai má Liễu Nguyệt Nguyệt lập tức đỏ lên, mắt nai ngập nước, giống như vừa bị ai bắt nạt, quật cường mở lớn.

Đại lưu manh! Người ta mới không biết đâu!

... ...

Khi Tinh Nhan tỉnh lại, phát hiện bản thân hình như đang ở trong một căn phòng dành cho khách.

Cô tỉnh lại, dùng tay day day trán, sau đó đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.

Có một người ăn mặc giống như một quản gia đi đến, cung kính chào, "Nhị thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi ạ?"

Trên khuôn mặt ông ta là biểu hiện ngạc nhiên mừng rỡ cùng với nụ cười chuẩn mực, "Phu nhân nhất định sẽ rất mừng. Cô không biết đâu, phu nhân canh chừng chăm sóc cô rất lâu, mới vừa rồi có hơi bị trúng gió nên đã đi nghỉ ngơi một chút, vừa đúng lúc cô tỉnh lại . . ."

Tinh Nhan ngắt lời ông ta, nói bằng giọng khàn khàn, "Nước. . ."

Chắc là di chứng sau khi bị sặc nước, bây giờ cổ họng cô đang rất rát.

Quản gia im lặng một lúc, nhìn cô vài lần sau đó đột nhiên vỗ đầu một cái, "Xem tôi này, già rồi nên đãng trí, xin cô chờ một chút ạ."

Tiểu thư nhà họ Quý...đối với việc bị gọi là nhị thiếu phu nhân, sao lại không hề có chút phản ứng gì hết nhỉ. . .


Tinh Nhan uống nước xong, sau đó quay trở lại phòng cho khách vừa rồi, nằm xuống sắp xếp lại các thông tin một cách mạch lạc.

Bị gọi là nhị thiếu phu nhân, cộng thêm việc bị rơi xuống nước, bây giờ cô đã có thể kết luận, chuyện đã phát sinh đến đoạn nam chính đề cập đến việc từ hôn với nhà họ Quý rồi.

Nhưng công chúa nhỏ nhà họ Quý không hiểu, cho nên khi nghe nói lần này Thịnh Lê dẫn Liễu Nguyệt Nguyệt đi du thuyền, cô cũng đi theo, muốn hỏi hắn một chút, nếu như đã không thích cô, thì tại sao lúc đầu lại đồng ý đính hôn chứ?

Cô chứng kiến cảnh cha mẹ yêu thương nhau từ nhỏ cho đến lúc lớn, cho nên cô cũng cho rằng, nếu như hắn đã đồng ý đính hôn, tức là hắn có tình cảm với cô, vậy thì vì sao đột nhiên lại thay đổi chứ?

Chỉ là cô còn chưa kịp hỏi, thì ở trên thuyền, Liễu Nguyệt Nguyệt cứ khăng khăng kéo cô xuống hồ bơi bơi, khiến cô hôn mê bất tỉnh.

Sau khi cô tỉnh lại, Thịnh phu nhân nói cho cô biết là lúc đó Thịnh Lê đã nhảy xuống nước cứu cô, còn để tất cả người trong nhà họ Thịnh gọi cô là nhị thiếu phu nhân, sau đó dỗ cô rằng bà ta hiểu rõ con mình, sớm hay muộn gì thì cô cũng vào nhà này thôi.

Còn về việc giải trừ hôn ước. . .

Thịnh phu nhân thở dài, xin cô đừng nên trách Thịnh Lê, Thịnh Lê cũng là bất đắc dĩ, gần đây hắn trúng kế người khác, có thể sẽ có hậu quả xấu, hắn sợ cô bị liên lụy.

Công chúa nhỏ ngây thơ, cứ vậy tin ngay.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Thịnh Lê không phản đối khi nghe những người khác gọi cô là nhị thiếu phu nhân.

Cô còn phối hợp với bọn họ, về nhà mè nheo cha mình giúp Thịnh Lê, ảo tưởng rằng nhờ thế mà hắn sẽ vui mừng đến thế nào.

Ở trong ấn tượng của công chúa nhỏ, tất cả mọi người nhà họ Thịnh đều tốt, Thịnh phu nhân hiền hòa nhân hậu, cha Thịnh uy nghiêm công bằng chính trực, còn Thịnh Lê, Thịnh Lê thì thích cô nha.

Cho nên, đến cuối cùng, cô mới nhận ra, đây là một cơn ác mộng.

Tinh Nhan ngồi dậy, nhìn người trong gương nhân, bề ngoài rõ ràng giống nhay, nhưng khuôn mặt của nguyên chủ lại có thêm chút ngây thơ và ngang ngược, vừa nhìn đã biết là một cô công chúa được nuông chiều.

Tiếc thay. . .

Cô công chúa nhỏ dễ dụ à?


Tinh Nhan khẽ cười, vậy thì công chúa đây sẽ biểu diễn cho mấy người xem vậy.

...

"Tinh Nhan? !"

Một người phụ nữ được bảo dưỡng rất tỉ mỉ đẩy cửa bước vào, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, "Cám ơn trời đất, con tỉnh lại rồi! Con hôn mê đã làm cho A Lê lo lắng biết bao nhiêu đó."

Tinh Nhan chỉ mở to mắt nhìn bà ta, không lên tiếng.

Người phụ nữ kia chỉ im lặng một lát, thấy cô không có ý tiếp lời cũng không lộ vẻ lúng túng, lập tức tự nói tiếp: "Quần áo A Lê còn chưa kịp mặc chỉnh tề nữa, lần đầu tiên bác thấy nó như vậy. . ."

À, vậy có khi là đang cùng nữ chính chơi đùa sảng khoái chưa kịp mặc lại chứ gì.

Tinh Nhan nói bằng giọng bất mãn, "Không phải! Là do người bên cạnh anh ta đẩy cháu xuống! Anh ta còn đi cứu cô ta trước nữa!"

Sau đó nổi giận đùng đùng, nói ra câu cửa miệng của nguyên chủ, "Cháu phải mách cha!"

Mẹ Thịnh giật mình, vội vàng ngăn cản cô, khuyên nhủ, "Liễu tiểu thư cũng không có cố ý đâu, A Lê cũng đã giúp con xả giận rồi mà, chủ tịch Quý bận rộn như vậy, con đừng nên làm phiền ông ấy quá nha."

Người đứng đầu nhà họ Quý không phải kẻ ăn chay gì, chưa nói đến việc khi ông ta nghe thấy Quý Tinh Nhan rơi xuống nước nhất định có thể đoán ra có điều mờ ám trong đó, nên dù bà ta có không muốn thừa nhận, thì vốn dĩ con bà cũng thật sự coi trọng con bé Liễu Nguyệt Nguyệt kia, nếu như nhà họ Quý thật sự ra tay đối phó cô ta, nhất định Thịnh Lê sẽ không nhịn nổi.

Trong mắt Tinh Nhan lóe lên ý cười, hất cằm lên đầy cao ngạo và tùy hứng, "Không!"

Công chúa được nuông chiều bấy lâu như vậy, sao có thể chịu chút thiệt thòi nào chứ.

Mẹ Thịnh Mẫu còn định khuyên thêm, Tinh Nhan nhíu mày nhìn bà ta một cách khó hiểu, nói bằng giọng bất mãn, "Cháu đói quá nha! Bác Thịnh bác chẳng đau lòng cháu tí nào cả, lại còn liên tục nói đỡ cho cô ta nữa. . ."

Công chúa nhỏ là sao nha?

Công chúa nhỏ chính là, theo lý mà nói, tất cả mọi người đều cần phải cưng chiều cô mới đúng.

Thịnh Mẫu im lặng một chút, rồi cười, nói, "Đâu có, đương nhiên là bác dứng về phía Tinh Nhan của chúng ta rồi."

Bà ta vỗ vai cô, cười đầy hiền từ, "Cháo sáng dành riêng cho con đã được nấu xong rồi, bây giờ chúng ta xuống ăn nhé ~ "


Bấy giờ Tinh Nhan mới vui trở lại, nói bằng giọng ỷ lại, "Là do bác Thịnh từ mình làm sao?"

Cô nói, "Sau khi cháu bị dọa cho sợ hãi, đều phải ăn cháo do mama tự tay nấu mới được."

Muốn cầu cạnh cô? Nhất định phải lừa cô? Vậy thì cần cố gắng mà nhịn nha.

Khóe môi Thịnh Mẫu hơi co giật, ý kia chính là nếu bà ta không nấu tthi2 sẽ về nhà nói mama nấu có phải không?

Bà ta miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, "Được rồi, chút nữa bác nấu cho cháu."

Cuộc đời này...bà ta còn chưa bước chân vào nhà bếp lần nào đâu.

... . . .

Lúc ăn cơm.

Mẹ Thịnh hiền hòa đặt cháo lên bàn, bà tay bà ta không cẩn thận đụng vào cạnh bàn khiến bà ta rên lên một tiếng.

Quản gia bước tới hỏi han, "Phu nhân, tay bà không có sao chứ?"

"Không có chuyện gì đâu, vết thương nhỏ mà thôi," Mẹ Thịnh kéo ống tay áo, nhìn thoáng qua Tinh Nhan, dường như không muốn làm cô lo lắng, chỉ dịu dàng nói, "Đi gọi A Ngự xuống ăn cơm đi, đứa bé này dù cho có chút hiểu lầm đối với tôi, nhưng cũng không thể không xuống ăn cơm được."

Tinh Nhan căn bản không thèm đặt lời nói của hai con người này vào tai, chỉ nhìn sơ qua cháo rồi hỏi, "Nóng lắm sao?"

Sau đó cô bất mãn nhìn lướt qua quản gia, "Tay cháu chạm vào canh nóng cũng sẽ đau, quản gia trong nhà lúc nào cũng sẽ để cháo nguội bớt mới mang lên hết."

Thịnh Mẫu: ... gần như muốn cắn nát răng, không đem cháo để cho nguội bớt đã mang lên là đáng đời bà ta à? !

Miễn cưỡng đè xuống cơn tức, cắn răng nuốt xuống lời định nói, mẹ Thịnh như nuốt ngược búng máu vào trong, gằn từng chữ, "Quản gia, đi làm nguội cháo đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Quý tiểu công chúa: Nào nào, tiếp tục giả bộ đi nào ~

----- Hết chương 19 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui